Ngày hôm sau, nàng liền ngồi trên nhuyễn kiệu, theo cùng còn có Ôn Nhứ và chính vương phi. Còn chưa tới trận huấn luyện liền nghe thấy từng trận âm thanh đập không ngừng, cùng với tiếng thét chói tai của người Hán, là tiếng phấn khích của người Liêu. Vừa xuống xe ngựa, liền thấy một bóng dáng bước chân tập tễnh vấp phải bụi đất đi tới. Là một tiểu hỏa người Hán, tuổi còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi. Trên tay trên chân đều mang theo xích sắt. Lảo đảo một cái, té ngã chênh vênh trên mặt đất, đôi tay giơ lên, nhìn người trên xe ngựa đi xuống. "Cứu ta" Vài binh lính đuổi theo một tay nhấc lấy chân của hắn kéo như là kéo chó chết trở về trận huấn luyện, giữa sân huấn huyện đào một cái hố rất lớn, "Đông" một tiếng, liền đem nam tử ném vào giữa hố cát. Chung quanh hố gác lên một vòng củi gỗ, ánh lửa soi rõ nét mặt của binh sĩ châm lửa. Trong hầm phát ra tiếng rống giận dữ của ai đó, vài binh lính nâng xẻng lên hướng bên trong lấp đất cát xuống.  Một cỗ khuất nhục khó có thể đè nén làm cho hốc mắt Bách Lý ẩm ướt, hình pháp tàn nhẫn như thế này, hoặc là lựa chọn bị chôn sống, hoặc là lựa chọn bị chết cháy, cả hai loại đều là chết, mà lại chết một chút tôn nghiêm cũng không có.  Lần nữa quay đầu lại nhìn chính vương phi, trên mặt vẫn là nụ cười tủm tỉm hài hòa, lại nhìn Ôn Nhứ, không có chút nào sợ hãi, sóng nước chẳng xao. Đúng vậy, cùng là người Hán, mà lại có khả năng làm được như không nhìn thấy cái gì. "Dừng tay" Bách Lý xông lên muốn ngăn cản, nhưng là ngọn lửa trên người nam tử đã thổi bùng lên, chạy theo toàn bộ thân thể cắt nuốt dữ dội, chỉ để lại một tiếng lại cao hơn một tiếng kêu thảm thiết.  "Sinh mạng của người Hán chúng ta thực sự không đáng giá một đồng bạc sao?" Bách Lý phẫn nộ dứt khoát xoay người lại, giọng điệu mang theo chất vấn làm cho Gia Luật Thức không vui nhếch mày thật cao. "Chiến tranh là như thế, mạnh được yếu thua, ai bảo hoàng đế bọn họ không bảo vệ được bọn họ."  "Nếu Liêu quốc các ngươi không năm lần bảy lượt xâm lược lãnh thổ Nam Triều chúng ta, làm sao có cục diện ngày hôm nay, các ngươi đối đãi với đồng bào Hán tộc ta như thế, khát máu như mạng, đây chính là bản lĩnh của Đại Liêu các ngươi sao, cực kỳ tàn bạo, diệt tuyệt nhân tính." Bách Lý càng nói càng xúc động phẫn nộ, hai tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt cũng kiềm nén đến mức đỏ bừng, con ngươi trong như nước nhìn chằm chằm Gia Luật Thức, giống như có muôn vàn hận ý, hết thảy bất đắc dĩ. "Lý nhi, ngươi quá càn rỡ." Gia Luật Thức ẫn nhẫn hướng về phía Bách Lý, trong mắt mang theo sự dâng trào mãnh liệt, giống như biển gầm thét rống giận. "Gia Luật Thức, ngươi chấp nhận thực tế đi, ngươi là người Liêu, ta là người Hán, sao có thể đi chung một con đường. Trước đây ta nhiều lần ẫn nhẫn chỉ vì có thể trở về, nhưng hôm nay ta đã hiểu rõ rồi, có người Liêu các người ở đây, chúng ta sao có khả năng trở về." Cặp mắt Bách Lý căm giận nhìn khiến cho những người xung quanh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, không thể nghĩ tới có một nữ tử dung nhan như thế, lại cương quyết như vậy.  Một tay Gia Luật Thức bóp chặt lấy cổ họng tinh tế của Bách Lý: "Giờ phút này, ngươi còn muốn trở về?" Không đếm xỉa đến trên mặt Gia Luật Thức dần dần nổi lên sát ý, Bách Lý thông suốt dứt khoát nói ra: "Đúng, trừ phi ta chết." Lực đạo trên tay từ từ siết chặt, chỉ cần hơi dùng sức, cổ nàng sẽ bị bẻ gãy.   Bách Lý vứt bỏ phản kháng, bởi vì quá mệt mỏi. Mệt đến mức hô hấp đều đã cảm thấy khó khăn.  Trong miệng chỉ có hơi thở ra, không còn hơi hít vào, khuôn mặt tái nhợt khẽ nâng lên, bầu trời xanh thẳm, những đám mây ẩn hiện, biến ảo vô cùng. Chim ưng cực đại bay qua, hết thảy, đều chậm rãi tiêu thất tan rã trong mắt Bách Lý. Ngựa Hồ tìm về gió Bắc, chim Việt gìn giữ phương Nam. Sau cùng, thoải mái nở ra một nụ cười nhợt nhạt vô lực.  Gia Luật Thức bị nụ cười yếu ớt này làm thu hồi thần trí, nhẹ buông tay, thân thể yếu đuối của Bách Lý mềm nhũn ngã xuống đất, một mạch ôm nàng vào trong ngực yêu thương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt của nàng. Tất cả những người xung quanh đều nhìn bọn họ, người Hán, người Liêu, cừu hận vắt ngang giữa hai nước.  "Bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng, hoặc là cùng ta trở về, ngoan ngoãn làm nữ nhân của Đại Liêu ta, hoặc là ngươi liền lưu lại nơi này, sống hay chết tự ngươi nhìn xem. "Lần này ta sẽ không theo ngươi đi." Bách Lý từng chữ từng chữ một phun ra, giọng điệu lại dị thường nhẹ nhõm, tựa như đã tháo xuống ngàn cân vạn cân trọng trách. "Tốt." Gia Luật Thức nắm kéo Bách Lý trên mặt đất: "Ngươi ở nơi này sớm muộn gì cũng có ngày trở thành doanh kỹ, hôm nay ngươi liền phục vụ ta đi." Hiểu rõ được ý đồ của Gia Luật Thức, người trong lòng không ngừng giãy giụa: "Ngươi buông ta ra, Gia Luật Thức......" Nhưng hắn đã mất lý trí, chỉ biết là hôm nay phải chiếm được nàng, một tay xốc màn của doanh trướng lên hướng giường một bên đi tới. Vừa chạm vào mép giường, Bách Lý liền bị gắt gao đè ở phía dưới, hai tay bị chế trụ chặt chẽ, hai chân không ngừng giẫm đạp loạn xa.  Cùng lúc đó ở bên ngoài trướng, Ôn Nhứ bất an liền định tiến lên, liền bị chính vương phi một tay ngăn lại: "Ngươi không phải là rất thông minh sao? Thế nào lúc này lại đi phá hư chuyện tốt của vương?" Đôi tay Ôn Nhứ thắt chặt khăn lụa, trong đôi mắt hẹp dài khẽ xuất hiện nhiều điểm sáng: "Nhưng là vương.........." "Yên tâm đi, nàng nhất định không phải là người của nơi này." Chính vương phi đạm mạc quét Ôn Nhứ một cái: "Liền điểm này cũng không chịu nổi?" Ôn Nhứ thu hồi bước lùi lại, đứng ở phía sau chính vương phi một bước ngắn.  Mà bên trong trướng, Bách Lý càng giãy giụa càng làm tăng thêm dục vọng của Gia Luật Thức, nhẹ nhàng đứng dậy cởi trường bào trên người xuống, cấp bách cởi chiếc áo lông màu trắng, lộ ra lồng ngực cường tráng. Đầu Bách Lý không ngừng lắc lư để tránh khỏi nụ hôn ngông cuồng càn rỡ của Gia Luật Thức, lệ trong mắt cũng không cầm được chảy ra.  Đầu bị một bàn tay to cố trụ, lưỡi thuần thục tiến vào trong miệng nàng, hôn ngày càng sâu. Lồng ngực Gia Luật Thức chảy ra mồ hôi mịn kề sát thân thể đơn bạc của Bách Lý. Khiến cho người dưới thân không nhịn được run rẩy.  Tay vừa dùng lực đã giật ra trói buộc bên hông Bách Lý, đôi tay hướng hai bên nhẹ dùng sức, "Xích" một tiếng, quần áo bị xé nát, lộ ra xương quai xanh trắng nõn cùng với cái yếm hồ xanh biếc.  "Dừng tay, Gia Luật Thức, ngươi giết ta đi." Bách Lý căm phẫn mà lên tiếng, tiếng khóc vỡ vụn truyền ra ngoài trướng. Thừa dịp Gia Luật Thức nhanh chóng đứng dậy, nàng gắt gao bảo vệ trước ngực, nhanh chóng hướng dưới giường chạy trốn. Còn chưa bước đi được một bước, liền bị hắn nhẹ nhàng ngăn cản trở về, nặng nề ngã trên giường.  Tiện đà lấn người tiến lên, đôi tay dùng sức, lại "Xích" một tiếng, cái yếm bị xé tan, lộ ra cảnh tượng đường cong nhấp nhô trước ngực Bách Lý, cùng với dấu răng diễm lệ.  Gia Luật Thức dừng động tác, Bách Lý vội vàng nhặt lấy quần áo đã bị xé nát bên cạnh che khuất trước ngực, xoay người chống cự.  Thân thể cứng đờ thối lui, Gia Luật Thức khẽ nâng thân hình mềm mại không xương của Bách Lý: "Nói cho ta biết, phu quân của ngươi là ai?" "Nói cho ngươi thì thế nào, ngươi sẽ thả ta đi sao? Không cần tự lừa gạt mình." Bách Lý yếu ớt mở miệng, âm thanh theo hơi thở hỗn loạn mà run run.  "Không biết" "Ta sống chỉ vì trở lại bên cạnh hắn, nếu ngay cả thân thể cũng không giữ được vậy cũng chỉ có thể tự ta phá hủy." Trong giọng nói thậm chí mang theo một tia uy hiếp, cùng với bất cứ lúc nào cũng có thể thản nhiên đối mặt với tử vong.  Gia Luật Thức giận dữ vù đứng dậy: "Được, kể từ hôm nay, ngươi liền ở nơi này đi, bổn vương cũng muốn nhìn xem, ngươi như thế nào để bảo trụ thân thể này."  Không quan tâm tới nửa người trên đang trần trụi, bóng dáng cao to của Gia Luật Thức đi ra khỏi doanh trướng.  Bách Lý vội vàng nhặt lên quần áo bị xé nát lung tung vung vãi ở một chỗ. Vừa thấy Gia Luật Thức, chính vương phi liền bận rộn sai người lấy quần áo đã chuẩn bị cho hắn mặc vào.  Sải bước dến bên cạnh tuấn mã màu đen. Gia Luật Thức cũng không quay đầu lại đi vào trận huấn luyện.  Chỉ một ngày, cuộc sống lại trở về điểm xuất phát. Bách Lý vẫn nhớ bộ dáng ở trận huấn luyện khi đó, chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, lại trở về rồi. Có thể chỉ là giấc mộng, không chân thực nhưng tồn tại.  Tất cả Liêu binh đều nhìn thấy được một màn Gia Luật Thức ôm Bách Lý đi vào doanh trướng kia, vì vậy cũng không còn người nào dám đối với nàng có chủ ý. Tránh thoát một kiếp này, dù là mỗi ngày phải làm những công việc thô nặng nàng cũng tình nguyện.  Liêu binh trời vừa sáng sẽ thức dậy huấn luyện, muôn người nhất tề hô to, nghiêm chỉnh huấn luyện, chẳng trách nào vẫn luôn là mối họa lớn của Trung Nguyên.  Mỗi ngày Bách Lý đi theo những nữ nhân Liêu quốc rửa rau phân cơm, thỉnh thoảng sẽ gặp được tù binh bị áp giải tới đây, già yếu tráng đinh, cũng có thương đội băng qua sa mạc vì lạc đường mà bị bắt. Tại một trần gian giống như trong địa ngục này, Bách Lý đã chứng kiến quá nhiều cái tàn nhẫn, chém giết, chôn sống, thiêu sống, cường bạo. Mỗi ngày tiếng kêu gào thảm thiết đều không hề gián đoạn tựa hồ đã sớm làm cho người ta luyện thành thói quen.  Bách Lý âm thầm chịu đựng, chỉ vì  một thời cơ, Gia Luật Thức nói muốn khai chiến, chỉ cần bản thân có thể nghĩ ra biện pháp ra được chiến trường, liền sẽ có khả năng gặp được Tập Ám. Giữa ống tay áo rộng rãi cất giấu một thanh chủy thủ bén nhọn, hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi dao lạnh thấu xương. Đây là khi giặt quần áo, giữa đống quần áo của Liêu binh tìm được. Bách Lý len lén đem giấu đi.  Mỗi đêm, Bách Lý đều đem thanh chủy thủ không ngừng lau chùi, như là sợ bị gỉ sét không ngừng lặp lại, ánh sáng lạnh lẽo sắt bén làm nổi bật lên chỗ khuôn mặt hờ hững của Bách Lý. Chiến sự đến gần, toàn bộ doanh trại chờ xuất phát, lương thảo đã chuẩn bị từ sớm, kể cả lều trại dùng để hành quân, ăn mặc đi lại hết thảy đều ổn thỏa.  Bách Lý đè nén xuống nội tâm đang xúc động, vẫn là sống nơm nớp lo sợ, chỉ sợ có một chút nào đó ngoài ý muốn phá hỏng kế hoạch đã sắp đặt của nàng.  Chỉ còn có hai ngày, hai quân sẽ đối đầu. Bách Lý một thân lặng lẽ đến trước một trận huấn luyện khác trong rừng. Đây là địa phương bọn binh lính thường nghỉ ngơi. Chỉ là mấy ngày nay toàn quân đều đã vào giữa thế chuẩn bị chiến tranh, cho nên chỉ có Bách Lý một mình ngồi ở đó, nghĩ thế nào để có thể lẫn vào doanh trại.  Ánh trăng u ám lạnh lẽo chiếu lên cả người cũng dịu dàng đi, tóc buông xõa xuống dưới như thác nước che khuất hơn phân nửa cơ thể. Mỹ ngọc ở bên hông dưới ánh trăng tăng thêm vẻ tinh tế. Bách Lý đặt ở trong tay chậm rãi mò mẫn. Gia Luật Thức từ ngày đó đi rồi cũng chưa từng quay trở lại, một người tôn quý như thế, một đại vương kiêu ngạo. Bách Lý nhịn không được hít mũi một cái, có chút bất đắc dĩ, còn có chút nhàn nhạt khổ sở không nói được. "Này, ngươi tới đây, bồi ta uống một chén." Bách Lý cẩn thận đứng lên, phía đối diện đi tới một tên Liêu binh, bước chân không vững đung đưa chai rượu trong tay.   Bách Lý cũng không để ý tới, nàng cũng không muốn gây thêm phiền toái, xoay người vừa định đi, cánh tay liền bị lôi kéo mạnh mẽ trở về. "Ngươi buông ta ra." "Bồi đại gia ta........Ọe....." Mỗi cỗ mùi rượu bức lên tới ót Bách Lý, nam tử buông bình rượu trong tay ra gian nịnh bổ nhào về phía Bách Lý. "Ngươi buông ta ra, cút ngay........" Bách Lý giận mà không dám nói gì, chỉ sợ càng đưa tới thêm nhiều người, nàng không hề muốn gây thêm rắc rối. "Tới đây, cho ca ca hôn một cái."  Lực đạo trên vai khiến Bách Lý không khỏi kêu đau thành tiếng: "Cẩu Liêu, buông ta ra......." Binh lính trước mắt nghe như không hiểu chút gì cười dâm đãng ý muốn tiến lên, tay phải Bách Lý nhẹ nhàng mò trong tay áo lấy ra thanh chủy thủ sớm đã mài đến sắc bén, chỗ đầu ngón tay truyền đến từng trận lạnh lẽo. Khẽ run tay thừa dịp binh lính người Liêu không chú ý đem chủy thủ kê tại cổ họng hắn, đem hết khí lực toàn thân, máu rỉ ra bắn tung tóe. Liêu binh không thể tin hai tay nhanh che lại miệng vết thương trên cổ, mắt trợn tròn. Thống khổ co quắp dưới đất, khí quản bị cắt đứt rốt cuộc cũng không cung cấp thêm chút hơi thở nào nữa, hai chân không ngừng giẫy đạp loạn xạ, không bao lâu liền tắt thở. Không vội sợ hãi, Bách Lý vội vàng tẩy rửa vết máu trên người, đem chủy thủ lần nữa giấu lại trong tay áo. Sau đó, chạy đến bên cạnh thi thể Liêu binh, đem thân hình to lớn từng chút từng chút kéo tới lùm cỏ xanh, cởi ra chiến y cùng mũ giáp của hắn. Không dám quay đầu lại nhìn lấy một cái, Bách Lý vội nấp dưới một gốc cây bạch dương cởi quần áo, cũng móc ra cây chủy thủ ở phía trên đánh một kí hiệu.  Cuối cùng nhẹ sửa sang lại đầu tóc rối, bước chân kiên định trở về doanh trướng, trên mặt vẫn như là một vẻ hờ hững.  Dưới ánh trăng ảm đạm, chỉ có hồ nước trong cánh rừng kia vẫn yên ả như cũ, tĩnh lặng vô cùng, vài sắc đỏ nổi trên mặt nước, dần dần khuếch tán ra, chậm rãi mờ nhạt. Vừa về tới doanh trại, Bách Lý liền chui vào ổ chăn xốc xếch một bên, khi nào thì kẻ giết người cũng thấy được mình vô cảm.