Mê Hiệp Ký

Chương 9

Triệu Khiêm Hòa đứng phắt dậy, tay buông ra khiến chén trà đang cầm rơi xuống đất, nói: “Sao ông không đưa cô ấy vào?” Quách Tất Viên nói: “Cô ấy không chịu vào, nói là chỉ muốn gặp ông, nói vài câu rồi đi”. Triệu Khiêm Hòa nói: “Bất luận thế nào tôi cũng phải nghĩ cách để hai người họ gặp mặt, nếu không…” “Có cần thông báo cho cốc chủ không?”, Tạ Đình Vân hỏi. “Ông đi thông báo. Tôi đi nói chuyện với cô ấy”, Triệu Khiêm Hòa nói với Tạ Đình Vân. “Hay là đừng để cốc chủ biết vội. Vạn nhất Sở cô nương không chịu gặp, cốc chủ lại chẳng phải thất vọng sao? Ngài đã bệnh thành bộ dạng ấy rồi, nếu tinh thần lúc lên lúc xuống như thế, chỉ sợ càng hỏng bét”, Quách Tất Viên nói. “Yên tâm, tôi nhất định đưa được Sở cô nương tới Trúc Ngô viện. Nếu đến việc khuyên cô ấy tới đấy mà tôi còn không làm được, cái chức tổng quản tôi cũng không cần làm nữa, khăn gói về quê cho rồi”, Triệu Khiêm Hòa nói. Triệu Khiêm Hòa rảo bước đi tới cửa cốc, trông thấy Hà Y đang dắt ngựa đứng đợi vội chắp tay cười ha hả nói: “Sở cô nương, lâu lắm rồi không gặp! Vẫn khỏe chứ?”. Hà Y cười nhạt nói: “Xin chào”. “Mời vào đây, mời vào đây. Bên ngoài gió to trời lạnh, đêm qua vừa mới rơi một trận tuyết đấy. Cô tìm Triệu mỗ có việc gì?”, Triệu Khiêm Hòa dắt ngựa của nàng, gọi người dắt tới hậu viện rồi đưa Hà Y vào khách sảnh, nói: “Người đâu, mau bưng trà nóng lên. Sở cô nương đã dùng cơm sáng chưa?”. “Đa tạ, không cần đâu. Tôi còn có việc gấp phải đi, chỉ muốn nhờ Triệu tổng quản giúp cho một việc.” “Hả? Việc gì?” “Tôi có để quên một bọc hành lý trong Trúc Ngô viện, trong bọc có một ít ngân phiếu tôi đang có việc cần dùng gấp, liệu có thể nhờ Triệu tổng quản lấy giúp tôi không?” “A, ra là việc này, cô nương khách khí quá rồi, Trúc Ngô viện nơi ấy tuy người khác không thể tùy tiện ra vào nhưng cô nương vốn đang ở trong đó, muốn vào lấy cái gì thì có thể tự mình vào. Đúng rồi, nhắc tới ngân phiếu, việc cốc chủ giao cô nương làm tới đâu rồi?”. Triệu Khiêm Hòa nói thế, trong lòng Hà Y “xoảng” một tiếng, thầm nhủ, xem ra nếu ta muốn dùng năm nghìn lượng bạc kia, việc Mộ Dung Vô Phong giao vẫn phải làm cho xong, đành nói: “Vẫn đang làm”. “Ừm, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” “Tôi vẫn mong Triệu tổng quản tới đó lấy giúp bọc hành lý, tôi để quên nó trong thư phòng của cốc chủ. Tôi… tôi không muốn vào đó.” “À, bọc hành lý đó cô nương phải tự đi lấy thôi. Tôi có đi cốc chủ cũng sẽ không đưa cho đâu.” “Chẳng qua chỉ là một bọc hành lý mà thôi, lại là đồ của tôi, sao cốc chủ lại không trả?” “Việc này tôi cũng không rõ, cốc chủ đã có dặn dò như thế”, Triệu Khiêm Hòa đáp qua loa. “Bọc hành lý không lấy cũng được. Hay là nhờ Triệu tổng quản lấy trước cho tôi một ngân phiếu năm nghìn lượng, lần sau lấy được bọc đồ tôi sẽ hoàn lại?”, Hà Y nói. “Không có sự đồng ý của cốc chủ, tôi sao dám đưa người khác ngân phiếu có giá trị lớn thế? Cô nương quên rồi sao? Lúc cô nương tới lĩnh tiền lần trước cũng phải có giấy của cốc chủ. Không bằng không cớ thì làm sao chân quản lý sổ sách như tôi tự tiện được.” Hà Y nghĩ một lúc thấy cũng đúng. Năm nghìn lượng bạc, cơ hồ cũng đủ cho một gia đình bình thường sống nửa đời rồi, đây đương nhiên không phải là một con số nhỏ. Bèn nói: “Cốc chủ có ở Trúc Ngô viện không?”. “Có.” “Liệu tôi có thể tới lấy bọc hành lý mà không gặp ngài ấy được không?” “Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao? Hay là cô nương làm sai chuyện gì rồi, nên không dám gặp cốc chủ”, Triệu Khiêm Hòa cố ý khích. “Sao tôi lại không dám? Gặp thì gặp”, Hà Y trợn mắt. Hai người đi tới trước cửa Trúc Ngô viện thì gặp Tạ Đình Vân và Quách Tất Viên. Tạ Đình Vân thản nhiên nói: “Sở cô nương tới rồi à. Lâu lắm rồi không gặp! Cốc chủ đang ở phòng khách đợi cô nương”. Trong lòng Hà Y có chút nghi hoặc. Nàng biết Mộ Dung Vô Phong rất hiếm khi tiếp khách trong Trúc Ngô viện, phòng khách gần như chưa từng dùng tới. Đại đa số thời gian chàng đều ở thư phòng xử lý công việc. Nàng còn nhớ nơi mình gặp Mộ Dung Vô Phong lần đầu tiên chính là thư phòng. Đó là một gian phòng sạch sẽ không một hạt bụi, đồ đạc sơn đen, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, Nắng tháng Mười xuyên qua cửa sổ, từ ba phía rọi tới, chiếu lên bóng hình tựa sương trắng của chàng. Nàng cũng không quên lần đầu tiên khi nàng đi trên hành lang nơi đây, sương đọng trên lá trúc đã nhỏ xuống gáy nàng mát lạnh. Đó là một hành lang cực kỳ tinh xảo, len lỏi trong một khu rừng trúc âm u rậm rạp, dưới đất là từng khóm từng bụi hoa nhỏ màu tím nhạt, tỏa ra một thứ mùi giống như hoa oải hương. Đến bây giờ nàng mới nhớ ra đây chính là mùi vị trên người Mộ Dung Vô Phong. Chính là loại khí vị này khiến cho chàng khác hẳn những đại phu đầu đầy mồ hôi, cả người toàn mùi dược liệu trong chốn giang hồ. Tính ra thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng chưa tới ba ngày. Hà Y không khỏi cười khổ. Ba ngày, vậy mà phát sinh bao nhiêu việc. Đủ để thay đổi cả một đời người. Rõ ràng Mộ Dung Vô Phong thuộc vào dạng người bất kể mình có ở với chàng bao lâu cũng không hẳn đã hiểu được chàng. Mà dường như chàng cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu người khác. Cứ ỷ vào phán đoán ấy, Hà Y đã liều lĩnh nhảy qua ranh giới, giờ đây nàng đang phải nếm trải hậu quả của sự liều lĩnh đó. Nàng thường nửa đêm tỉnh giấc mà nôn mửa, tựa như đứa trẻ vẫn còn đang ở trong bụng nàng. Rồi sau đó, đêm nào nàng cũng mơ thấy khuôn mặt ấy… mơ thấy từng tình tiết xảy ra trong ngày hôm đó. Mơ thấy máu không ngừng chảy, thấy tiếng khóc của hài tử, tiếng trái tim nó đập. Tỉnh mộng, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi, thấy quanh mình là ánh đèn leo lét của gian phòng trong khách điếm, đám tơ nhện giăng trên trần nhà và bọc hành lý mở ra một nửa trên bàn. Về sau, nàng ép bản thân chỉ nghĩ về việc ngày hôm nay phải làm, tìm cách kiếm tiền. Dường như chỉ có lao đầu vào làm một việc gì đó nàng mới có thể quên đi tất cả. Trong lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, Triệu Khiêm Hòa đã dẫn nàng tới cửa phòng khách rồi trở ra mà không nói câu nào. Phòng khách nằm ở đầu kia của hành lang, cách thư phòng của chàng rất xa. Ánh đèn bên trong có chút mờ ảo, ở ngoài cửa chỉ thắp có hai cây nến. Cửa sổ đã đóng chặt còn buông thêm rèm ngăn khí lạnh. Bày biện trong phòng khách hoa lệ đến mức gần như xa xỉ, bàn bằng gỗ hoa lê, thái sư kỷ bằng gỗ hồng có điêu khắc hoa văn, đến cả những viên gạch lát sàn bằng đá Đại Lý màu lục nhạt cũng có hoa văn. Cả thư họa treo ở bốn vách, chén ngà ly ngọc trên giá cổ, lư đỉnh cầu kỳ đặt bên tường, bình phong hoa lệ, chậu cảnh hoa trúc, tất cả đều cầu kỳ thoát tục khiến người khác nhìn mà hoa mắt. Đây hẳn là nơi được một vị tổ tiên rất giỏi bày biện của chàng trang trí làm nơi tiếp khách, giàu sang không gì sánh được. Mộ Dung Vô Phong vẫn mặc một bộ đồ trắng, ngồi xa xa, phía sau một chiếc bàn lớn, thấy Hà Y bước vào thì lãnh đạm nói: “Mời ngồi”. Giọng của chàng rất nhẹ, đến mức nghe cũng không rõ. Thái độ của chàng giống hệt ngày đầu tiên hai người gặp mặt. Nàng không ngồi xuống, chỉ đứng ở cửa không hề động đậy. “Rất lâu rồi nàng không quay lại. Tìm ta có việc gì?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi. “Để lấy kiếm và hành lý của ta”, Hà Y lạnh lùng, ngang ngạnh nói. Chàng kéo sợi dây sau lưng mình, lập tức có người đến hầu. Mộ Dung Vô Phong nói vào tai người này vài câu, sau đó người này đi ra ngoài. Thoáng chốc, bọc hành lý và kiếm của Hà Y đã được mang tới giao tận tay nàng. Nàng quay đầu định đi. Mộ Dung Vô Phong lên tiếng: “Dừng bước”. Nàng đứng lại. “Hà Y, giữa hai chúng ta vẫn còn thỏa thuận, hy vọng nàng chớ quên”. Hà Y quay đầu lại nói: “Ta họ Sở”. Mộ Dung Vô Phong hơi ngây ra. “Thỏa thuận, không sai. Chúng ta có thỏa thuận, ta lấy của ngươi sáu nghìn lượng bạc thì đã làm sao?”, Hà Y lạnh lùng nhìn chàng. “Nàng là người làm ăn, làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm. Điểm này đương nhiên nàng phải rõ hơn ta”, Mộ Dung Vô Phong ho mấy tiếng, nói. Giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe rõ. “Ngươi muốn nói, tuy giữa chúng ta đã không còn tình cảm nhưng việc làm ăn thì vẫn tiếp tục?”, Hà Y nhướng mày nói. “Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau. Vốn chẳng hề có quan hệ”, chàng nhạt giọng nói, vừa nói vừa khẽ ho. Trong lòng Hà Y lại tặng thêm cho Mộ Dung Vô Phong mấy cái danh hiệu: Ném đá xuống giếng, giàu có bất nhân, chết không hối cải, chỉ biết đến lợi. Làm thế nào nàng lại quen loại người này? “Đáng ghét”, nàng nghiến răng bật ra hai chữ. Lại nghĩ một lúc, nàng đúng là rất cần tiền, tiền lại không dễ kiếm. Lúc đầu bản thân không quản ngại xa xôi chạy tới đây chẳng phải chính vì vụ làm ăn ngon lành này sao? Bất luận cuộc sống trong giang hồ bị người ta thổi lên thú vị bao nhiêu, không có bạc, tất cả sự thú vị kia đều biến thành không thú vị chút nào. Cho nên nàng nói: “Được. Việc làm ăn ta vẫn làm. Mộ Dung cốc chủ còn gì sai bảo?”. “Bắt đầu từ hôm nay, cứ cách ba ngày nàng phải quay về gặp ta báo cáo tình hình làm việc. Ta hy vọng nàng nhanh nhanh làm cho xong, như thế giữa chúng ta mới có thể nhanh chóng kết thúc”, chàng thản nhiên nói. “Hôm nay ta không có thời gian, có việc phải đi xa”, nàng dứt khoát nói. “Ta không cần biết. Nàng tự nghĩ cách mà làm. Nói tóm lại, giờ Dậu tối nay ta phải gặp nàng. Nếu đến lúc ấy mà nàng không tới, ta đành trừ trong khoản tiền giao ước giữa chúng ta ba nghìn lượng gọi là cảnh cáo việc nàng thất ước”, chàng lạnh lùng nói, xem ra không gì có thể thương lượng. “Ngươi…”, Hà Y tức đến mức nói không ra lời, quay đầu đi thẳng. Hà Y đành gói ngân phiếu lại, nhờ một tay tiểu nhị làm việc cẩn thận đem tới Nhạc Châu. Bản thân thì bực bội mà ăn cho xong bữa tối, đến đầu giờ Dậu thì chuẩn bị tới Vân Mộng cốc. Đi tới cửa Trúc Ngô viện, Tạ Đình Vân chặn nàng lại. “Sở cô nương, có việc gì ư?” “Ừm, cốc chủ tìm tôi”, nàng đáp. “Rất xin lỗi, tối nay cốc chủ không thể tiếp khách.” “Sao vậy?” “Cốc chủ… việc này… có chút không khỏe, tạm thời không thể tiếp khách.” “Cốc chủ kiên quyết đòi gặp tôi.” “Rất xin lỗi. Bây giờ đúng là không được.” “Khéo thật”, Hà Y quay đầu bỏ đi, Đi đi khá xa thì nhẹ nhàng tung mình nhảy lên nóc hành lang. “Ta muốn xem xem rốt cuộc hắn giở trò quỷ gì.” Tuy đã rời đây nhiều ngày, nơi này vẫn không quá xa lạ đối với nàng, việc tìm được thư phòng của Mộ Dung Vô Phong không hề khó. Huống chi thư phòng của chàng liền với phòng nghỉ, trừ phòng khám đây chính là nơi dễ tìm thấy chàng nhất. Dưới hành lang quả nhiên có tiếng bước chân hai người, đang nhỏ giọng nói chuyện. “Cốc chủ sao rồi?”, là giọng Tạ Đình Vân. Người tiếp chuyện thở dài một tiếng rồi từ từ nói: “Hoàn toàn không thể dậy nổi. Lúc từ phòng khách quay về, bệnh lại tái phát một hồi, hít một hơi mà ho tới nửa ngày trời, dọa cho bọn tôi chân tay luống cuống. Sái đại phu nói hiện cốc chủ chỉ có thể nằm yên, nếu như lại cố một lần nữa thì gay go to rồi”, thì ra là Triệu Khiêm Hòa. Tạ Đình Vân nói: “Vậy sao? Để tôi tới xem sao”. “Đừng vào nữa. Tôi vừa mới bị đuổi ra ngoài, hiện cốc chủ không muốn gặp ai hết.” “Cái tính cũ lại phát tác rồi?” “Để cốc chủ một mình yên tĩnh cũng tốt. Trước giờ ngài vốn không muốn để ai khác thấy bộ dạng ốm yếu của mình.” “Nhưng…” “Tôi đã bố trí ổn thỏa người trực ban ở bên ngoài rồi. Dây để gọi người cũng đã đặt bên cạnh cốc chủ. Chúng ta cứ ra ngoài trước đã.” Nói xong tiếng bước chân hai người cứ xa dần. Hà Y ngồi trên mái hiên, có chút ngơ ngẩn. Nàng vốn định lập tức nhảy xuống tìm Mộ Dung Vô Phong tranh luận nhưng xem ra chàng đang bệnh rất nặng, đến sức để nói chuyện với nàng cũng không có. Trong lòng mềm đi, bèn quyết định cứ về khách điếm rồi nói. Đang định rời đi thì nghe thấy trên hành lang có tiếng bước vội. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, nấp sau cột hành lang, đưa mắt nhìn ra thì thấy một thanh niên có khuôn mặt hơi đen đang bưng một bát thuốc, rảo bước tiến vào thư phòng. Cửa phòng khẽ động, bên trong truyền ra tiếng ho của Mộ Dung Vô Phong. Thanh niên kia nói: “Sư công, là con, Tử Kính. Sái đại phu… có chút việc gấp cho nên bảo con mang thuốc tới cho người”. Thanh niên này tuổi tác xem chừng tương đương Mộ Dung Vô Phong nhưng lại gọi chàng là “sư công”, Hà Y không nhịn được thè lưỡi. Lại nghe tiếng Mộ Dung Vô Phong ho mãi không thôi, sau đó mới đáp: “Có việc gì? Hay là Phùng đại phu lại có chuyện rồi?”. “Sư công xin nằm yên chớ có cử động, cứ để con tới. Sư phụ có dặn đi dặn lại, bảo ngàn vạn lần không thể để người dậy khỏi giường.” “Bệnh tình của Phùng đại phu rốt cuộc ra làm sao rồi?” “Chuyện này… không dám nói… sư phụ không cho con nói.” “Ngươi không nói, lẽ nào lại muốn ta phái người gọi sư phụ ngươi tới nói cho ta?”, Mộ Dung Vô Phong không vui nói. “Con sợ nói rồi sư phụ sẽ trách tội”, xem bộ dạng người thanh niên này rất thật thà, không biết nói dối. “Cái gì, ngươi sợ sư phụ ngươi, không sợ sư phụ của sư phụ ngươi?”, có vẻ như nói quá nhiều, chàng lại lên cơn ho. “… Vâng. Đúng là Phùng đại phu có chút không ổn, từ tối hôm qua bắt đầu bị đờm đóng trong họng, thở gấp, ngực đau khôn tả, tới sáng sớm nay thì đã hôn mê bất tỉnh. Trước mắt sư phụ con và Sái đại phu đang nghĩ cách. Sau đó Ngô đại phu cũng tới xem rồi”. “Xem ra tình hình rất không ổn… khụ khụ… nếu không bọn họ đã không gọi Ngô đại phu… ngươi dìu ta dậy, ta muốn tới xem sao.” “Không, không, sư công, người thế nào cũng nhất định ngàn vạn lần không thể đi được!”, người thanh niên vừa nghe thấy đã sợ tới nói năng lắp bắp, không đầu không đuôi, đã nói “nhất định” lại còn thêm “ngàn vạn lần”. “Ta không sao, ngươi cứ làm theo lời ta là được”, Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng ra lệnh. Sau đó thì không có âm thanh gì nữa, đại khái là người thanh niên kia đang đỡ Mộ Dung Vô Phong dậy khỏi giường. Qua một lúc, chỉ nghe thấy giọng người thanh niên kia thất thanh: “Sư công, người… chóng mặt rồi? Nhanh nằm xuống!”. Trong lòng Hà Y chợt động, đoán được bệnh tim của Mộ Dung Vô Phong đột nhiên phát tác, không nghĩ ngợi gì thêm bèn xông vào. Mộ Dung Vô Phong mặt mũi trắng bệch đang ngồi trên xe lăn, toàn thân rũ ra hoàn toàn không còn chút sức lực. Nàng vội nắm lấy tay của chàng, đem chân khí truyền vào người chàng, bảo vệ tâm mạch. Vốn chàng thanh niên kia vừa mới đỡ Mộ Dung Vô Phong lên xe lăn, không ngờ chàng đang ốm nặng quả nhiên không thể ngồi dậy, đang trong cơn hoảng hốt quay đầu lại trước mắt tự dưng lại có thêm một cô gái không biết từ đâu ra, không khỏi hoảng sợ nói: “Cô… cô là ai?”. Hà Y chỉ Mộ Dung Vô Phong nói: “Tôi quen người này”. Thanh niên gật đầu, nói: “Cô nương… tối đa chỉ có thể dùng nửa thành công lực, nếu không…”. “Yên tâm, tôi chỉ dùng một chút, nửa thành cũng chưa tới. Chỉ để bảo vệ tâm mạch của hắn mà thôi”. Qua một lúc, Mộ Dung Vô Phong mới hồi phục được chút sức lực để nói chuyện, chầm chậm nói: “Hà Y, là nàng?”. Hà Y vừa buông tay chàng ra vừa trợn mắt, nói: “Ta họ Sở”. “Nàng… nàng đến từ lúc nào?”, chàng lại hỏi. “Không phải ngươi bắt ta đến sao?”, Hà Y lạnh lùng nói. “Nàng về trước đi, hiện ta có việc khác.” “Ta thất hẹn, ngươi đòi phạt ta ba nghìn lượng bạc, vậy chứ ngươi thất hẹn nên phạt bao nhiêu?”, Hà Y hỏi. Mộ Dung Vô Phong nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ta không thất hẹn. Nàng ở đây đợi ta một lát. Ta đi rồi về ngay”. “Chỗ ở ngươi mùi thuốc quá nồng. Ngươi muốn đi đâu? Ta sẽ đi cùng. Ta chẳng muốn ngươi làm lỡ một ngày của ta, cũng chớ có bắt ta chờ đợi”, Hà Y nói. Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta đến chỗ Sái đại phu”. Nói xong ngừng một chút lại nói: “Vị này là Lâm đại phu”, thanh niên kia nghe đối thoại của hai người đang cảm thấy có chút hồ đồ, nhân đó đã biết nàng họ Sở bèn nói: “Sở cô nương, vừa rồi thật đa tạ cô nương”. “Ngài cảm ơn tôi làm gì? Tôi chẳng giúp gì ngài cả”, Hà Y cười nói. “Tôi thay… thay sư công cảm tạ cô nương”. Hà Y cười nhạt, vốn muốn nói vài câu châm chọc Mộ Dung Vô Phong, lại nhìn thấy dáng vẻ thật thà của vị thanh niên kia lời sắp nói ra lại nuốt trở lại. Sau đó Lâm Tử Kính đẩy xe cho Mộ Dung Vô Phong, Hà Y lẽo đẽo theo sau, ba người cùng đến Trừng Minh quán của Sái Tuyên. Đêm xuống, tuyết lất phất nhẹ rơi, vừa đẩy cửa Trừng Minh quán Ngô Du đã hoảng hốt thất sắc. “Tiên sinh, người… người sao lại tới đây? Người còn đang bệnh, phải mau về nghỉ ngơi.” Hà Y từ xa nhìn Ngô Du, không thể không thừa nhận Ngô Du quá đẹp. Đẹp đến mức chẳng cần trang điểm tô vẽ cũng thừa đủ bộc lộ vẻ đẹp của nàng. Ngô Du mặc một chiếc áo sáng như trăng rằm, lúc đi đứng kể cả là khi đang vội vã cũng vẫn mang vẻ thướt tha. Giọng nói thì dịu dàng mềm mại như hát, khiến cho kể cả là lúc nàng đang giận giữ, giọng vẫn cứ dễ nghe. Mỗi khi nàng lại gần Mộ Dung Vô Phong, không biết tại làm sao khuôn mặt lại cứ đỏ hồng lên, đầu thì cúi gằm xuống, ngượng ngùng vô hạn. Hà Y chợt cảm thấy có chút chán nản. “Ta đến xem tình hình Phùng đại phu. Giờ hắn thế nào rồi?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi. Vừa nói, Lâm Tử kính đã đẩy chàng vào trong, tới gian ngoài của phòng khám. Ngô Du đành theo đằng sau, nhỏ giọng đem tình hình Phùng đại phu kể lại một lượt. Ngô Du nói mười câu thì có đến tám câu Hà Y hoàn toàn không hiểu, cái gì mà “mạch huyền hoạt”, cái gì mà “vị quan trương muộn”, cái gì mà “đàm khí thượng nghịch”, Mộ Dung Vô Phong chỉ gật đầu. Lúc đang nói, Ngô Du khẽ mỉm cười với Hà Y coi như là chào hỏi. Hà Y lại cảm giác có chút buồn bực không tên. Vừa đến gian ngoài Trần Sách cũng bước ra, vừa muốn mở miệng mắng chửi Lâm Tử Kính một trận thì Mộ Dung Vô Phong đã nói: “Ngươi chớ trách hắn, là ta muốn đến.” Trần Sách đành sai đệ tử bê một chậu sưởi từ nơi khác tới. Mọi người theo Mộ Dung Vô Phong vào phòng khám, Hà Y tự cảm thấy chẳng có hứng thú, hơn nữa bản thân chẳng thể làm gì bèn chẳng nói câu nào mà ở lại gian ngoài. Lúc sắp vào, Mộ Dung Vô Phong chợt dừng lại, quay xe nói: “Hà Y, nàng ngồi đó đợi trước đã, một lúc nữa ta sẽ quay lại”, chàng thừa biết Hà Y sẽ không đi theo mình. Những người xung quanh đều không kìm được mà đổ dồn mắt về phía Hà Y. Trong ấn tượng của họ, Mộ Dung Vô Phong chưa từng xưng hô với một nữ nhân nào như vậy. Hà Y nóng bừng mặt, dưới ánh mắt của bao nhiêu người mặt đỏ ửng lên, chỉ đành nhẹ nhàng “ừm” một tiếng. Qua một canh giờ, Mộ Dung Vô Phong vẫn chưa trở ra. Trong phòng bệnh chỉ vang ra tiếng thì thầm bàn bạc, các đại phu đều đang bận rộn. Hà Y ngồi mãi đến mức buồn chán, trước giờ nàng không phải là người có thể ngồi yên một chõ. Trong phòng bệnh, Mộ Dung Vô Phong ngồi một bên xem Sái Tuyên chữa trị. Trần, Sái là hai đại phu giỏi nhất dưới tay chàng, nhưng một người quá cẩn thận, một người lại quá liều. Cho nên, mỗi khi phải tiến hành chữa trị một ca quan trọng, chàng đều để bọn họ hợp tác. Muốn bọn họ hỗ trợ bù trừ nhau. Nhưng bọn họ lại ai cậy tài nấy, qua một lúc lại tranh cãi, chàng chỉ đành ngồi đó để “trấn áp” hai người. Gồng mình ngồi thẳng trên xe lăn, sớm đã cảm thấy rất mệt mỏi. Mệt mỏi tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống. Nhưng việc chữa trị vẫn chưa ổn thỏa, xem ra Phùng Sướng vẫn đang trong cơn nguy kịch, chàng đành cố chịu đựng. Chàng không muốn trong thời khắc quan trọng lại quấy nhiễu người khác. Tựa như Ngô Du đã nhìn ra sự kiệt sức dưới dáng vẻ lãnh đạm của chàng, nàng bưng cho chàng một chén trà. Chàng lắc đầu không nhận. Chàng không dám cử động, hai khuỷu đang ra sức đè xuống tay vịn để chống đỡ cho toàn bộ thân thể. Nếu hơi nhích vai, chỉ sợ cả người chàng sẽ đổ xuống. Thế nên chàng vẫn nói: “Ta không khát”. Ngô Du nhìn chàng đầy nghi hoặc. Những người ở đây đều hiểu rõ tính tình của chàng, chỉ là không biết chàng có thể chịu đựng bao lâu. Trần Sách tiếp chén trà, nói: “Tiên sinh, xem tình hình thì việc chữa trị chưa thể một hai khắc mà xong được. Hay là người cứ về nghỉ trước đã”. Chàng chầm chậm đáp: “Ta không sao”. Một lúc sau, dường như nghĩ ra cái gì đó, bèn nói: “Trần đại phu, phiền ông đem một tách trà ra cho Sở cô nương”. Cửa phòng bệnh mở “cạch” một tiếng, Hà Y ngẩng đầu thấy Trần Sách đi ra. “Sở cô nương, tiên sinh sai tôi đem tách trà này cho cô”, Trần Sách cẩn thận, cung kính đưa tách trà đến tay nàng rồi ngồi xuống trường kỷ đối diện. Hà Y cười nói: “Đa tạ”. “Cô nương ngồi đây lâu rồi hẳn có chút buồn chán?”, Trần Sách khẽ cười hỏi. “Ừm”, Hà Y gật đầu. Ông ta tiện tay mở tủ sách bên cạnh người, rút ra một cuốn sách nói: “Cuốn này là thi tập của Vương Ma Cật mà tiên sinh rất thích. Nếu cô nương thấy nhàm chán thì cầm đọc thử. Chỗ này còn có khá nhiều sách. Yên tâm, tuyệt đối không phải là sách y đâu”. Hà Y đón lấy cuốn sách, nhìn một lượt, trên bìa nàng chỉ nhận được mỗi chữ “Vương”, mặt lại đỏ lên nói: “Tôi không biết nhiều chữ, cuốn sách này chỉ sợ quá nửa là không đọc được”. Trần Sách không khỏi thầm than thở hộ Ngô Du. Cô gái này nhìn nhỏ nhắn gầy gò, vẻ mặt thì thản nhiên. Nhìn cũng thuận mắt nhưng so với vẻ mỹ lệ tuyệt luân của Ngô Du thì thua xa không biết bao nhiêu mà kể. Lại còn không biết chữ nữa, Trần Sách đơn giản là không sao hiểu nổi Ngô Du có điểm nào không bằng. “Có cần tôi gọi Ngô đại phu ra nói chuyện với cô nương không? Xem tình hình này chỉ sợ tiên sinh còn phải ở lại thêm một canh giờ”, Trần Sách chỉ đành nói. Hà Y nói: “Vậy… vậy làm phiền ngài chuyển lời hộ tới cốc chủ, tôi ở Trúc Ngô viện đợi ngài ấy quay lại”. Quả nhiên là trẻ con, không có tính nhẫn nại, chỉ ngồi một canh giờ đã không chịu nổi rồi. Trần Sách không kìm được trong lòng khẽ than một tiếng. “Cũng được.” Vừa bước ra khỏi cửa Trừng Minh quán, Hà Y đã thở phào sảng khoái. Vẻ trí thức của đám người bên trong quá nồng, sớm đã khiến nàng khó chịu muốn chết, uống xong tách trà nàng chỉ muốn được chuồn ra. Tuyết lớn lất phất đầy trời, khoảng trời đất tuyền một màu trắng xóa. Dấu vết và sự khác biệt của vạn vật đã bị tuyết dung hòa. Nàng đạp trên tuyết trở về Trúc Ngô viện, quay lại thư phòng của Mộ Dung Vô Phong. Ngày hôm đó chàng ngồi bên lò sưởi, lúc ấy chàng đang uống trà. Ngón tay của chàng dài và tinh tế, trắng trẻo và vững vàng. Chàng không phải là người trên giang hồ, trên người không vấy một chút bá khí hay sát khí nào. Lúc gặp người khác, thái độ rất lạnh lùng nhưng rất ít địch ý. Đa phần thời gian chàng luôn giữ thái độ lãnh đạm chẳng quan tâm. Lúc ấy, nàng rất thích ngắm tay chàng, thích nghe chàng nói, thích dáng vẻ của chàng. Chính nàng cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao bản thân mình có thể thích một người nhanh như thế. Nàng biết mình thích sự tĩnh mịch của chàng. Vì sự tĩnh mịch ấy, chàng thà chịu nguy hiểm mà ở một mình trong trang viện yên tĩnh này. Có lẽ sẽ có một ngày chàng sẽ qua đời trong cái sự tĩnh mịch ấy và hẳn đó là một trong những nguyện vọng của chàng. Nàng nhắm mắt lại. Có lẽ mỗi buổi tối ngồi một mình đọc sách trong viện, hoặc tới tiểu đình giữa hồ dạo bước, hay sang vườn hoa cạnh bờ trúc tưới nước rồi đếm đi đếm lại những nụ hoa mới nở cũng là một cuộc sống đẹp. Hà Y ngồi đợi gần một canh giờ, trong lúc vô ý đá phải một vò rượu dưới đất. Thì ra thư phòng của chàng có cất rượu. Mở vò rượu ra ngửi, là rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm, chỉ còn lại nửa vò. Sức khỏe của chàng như thế mà cũng uống rượu? Nàng ngửa cổ uống một ngụm lớn, cả người chợt nóng bừng lên như có lửa đốt. Quả nhiên là rượu ngon, không những hương rất nồng mà vị cũng đủ mạnh. Vừa uống có một ngụm, người đã như bồng bềnh giữa không trung. Tựa như trong phút chốc bao nhiêu thống khổ hóa thành hư vô, chỉ có thế giới của rượu mới là thực. Thảo nào dưới bàn của chàng có rượu, một vò rượu mạnh. Chàng có thể say sao ta không thể? Nàng lại một ngụm rồi thêm một ngụm, không để lại một giọt nào. Sau đó nàng thỏa mãn mà xoa xoa miệng, tiện tay quăng vò rượu ra ngoài cửa, nhưng mãi không nghe thấy tiếng “loảng xoảng”. Quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Sách đang đẩy Mộ Dung Vô Phong vào phòng. “Sở cô nương, cô…”, Trần Sách nhíu mày. Nàng vừa uống rượu, cả người sặc mùi rượu, mùi hương đặc trưng của Trúc Thanh Diệp cũng nồng nặc khắp phòng. “Ngươi về trước đi”, Mộ Dung Vô Phong bảo Trần Sách. “Vâng, học trò đưa tiên sinh về giường sẽ đi ngay”, Hà Y đã say tới mức này, đương nhiên không thể hầu hạ Mộ Dung Vô Phong cởi áo lên giường. “Cứ về trước đi”, Mộ Dung Vô Phong nhắc lại. “Vâng”, Trần Sách chần chừ một chút, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa.