Mê Hành Ký

Chương 22 : Bậc thang vô tận

Mười hai tháng Ba năm Ất Hợi, tiết Cốc Vũ. Ngày hôm ấy trời không mưa mà xanh vạn dặm, mặt trời rạng rỡ. Chàng vừa mới vào Trừng Minh quán thì gặp một bệnh nhân toàn thân là vết đao chém. Nghe nói, người này là một vị đại hiệp. Tên của vị đại hiệp này, trước giờ chàng chưa từng nghe đến. Người đưa vị đại hiệp này đến là một thủ hạ của gã, đầu hoẵng mắt chuột, ánh mắt láo liên. Trao đổi với chàng vài câu, mồm miệng trơn tuột, năng lực a dua cực cao. Không phải đại hiệp thì sẽ không chịu những vết thương như thế ư? Chàng ngồi trên xe lăn lạnh lùng hừ một tiếng. Tay thủ hạ kia ngạc nhiên, đối với thái độ lạnh lùng không thể thỏa hiệp này của chàng cảm thấy cực kỳ bất an. “Cứu sống được đại ca tôi, Phi Ưng trại nguyện trả gấp năm mươi lần phí khám chữa. Về sau có việc gì cần sai khiến, thần y tiên sinh chỉ cần nói một câu, huynh đệ chúng tôi dẫu phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!” “Phí khám bệnh chỗ ta có quy định, một xu cũng không lấy thêm”, chàng lạnh nhạt nói. Kẻ kia cụt hứng, cười bồi một cái rồi ra ngoài hiên đợi. Trong thế giới của chàng, con người được phân ra như sau: nam, nữ. Trừ đây ra còn có người chết. Người này ngực trúng một đao, cột sống bị một loại vũ khí cùn kiểu như lang nha bổng đập nát, các vết thương nhỏ ở chỗ khác thì đếm không xuể. Lúc đưa vào phòng khám, da thịt đã là một đám nát bét, chàng phải cẩn thận khâu lại. Cùng với mấy học trò tất bật một chập, ngoại thương đã xử lý gần như sạch sẽ, nhưng nội thương thì lại phải điều dưỡng ít nhất cũng một năm tròn. Xương đứt không cách nào nối được, bệnh nhân này tới đây sẽ tàn phế cả đời. Lúc chàng đang chữa trị, ngoài song một chú chim hoàng anh hót rất vui vẻ, còn người bệnh đang nằm trên giường vì đau đớn quá mà không ngừng kêu gào, cứ như chàng chính là hung thủ làm gã bị thương. Ba trợ thủ kịp thời giữ chặt bệnh nhân đang liều mạng vẫy vùng xuống giường. Gã không cựa quậy được nữa thì lại chuyển sang chửi bới liên tục, nước bọt bắn tung tóe, khí thế cứ như lâm trận mắng địch, cực kỳ hào hùng. Có mấy giọt nước bọt bắn cả lên mặt chàng, đang khi bận rộn, chàng cũng chẳng buồn lau. Cứ khi nào gặp phải tình huống thế này chàng lại ước thà bệnh nhân là nữ. Lúc như thế này nữ nhân sẽ khóc lóc hoặc rên rỉ, tuyệt đối không mất phần phong nhã. Đại hiệp thì phải quan tâm tới thể diện của mình, tuyệt đối không thể khóc. Nhân sinh là thế, thật chẳng biết phải làm sao. Bệnh nhân thứ hai là một thiếu phụ sắp sinh, đã lâm bồn ba ngày rồi đứa bé vẫn chưa chịu ra. Cách nào cũng thử qua rồi, huân cứu, châm cứu, xoa bóp, uống thuốc… tất cả đều không có tác dụng. Lúc thiếu phụ được đưa vào phòng khám, chàng vừa mới tới sương phòng rửa tay thay áo, đang muốn ngồi nghỉ ngơi một chút thì lại bị một học trò gọi ra. Thai phụ nhãn thần tán loạn, khí tức yếu ớt, đã ở vào tình trạng nguy hiểm. Thông thường, trong những tình huống thế này kết cục sẽ là mẫu tử lưỡng vong. Chước cuối cùng sẽ là mổ bụng lấy đứa con ra, khả năng thành công cực thấp, trường hợp mẹ con đều cứu được, trong cốc trước giờ chỉ có hai lần, một là do Mộ Dung Vô Phong đích thân ra tay, lần kia là nhờ Ngô Du. Ngô Du đã đi khỏi, biệt tăm biệt tích tựa cánh hạc, lần này nếu không là chàng thì chẳng còn ai khác. Chàng uống một ngụm trà đặc, rửa sạch tay một lần nữa, hỏi: “Điền đại phu, bệnh nhân có người thân nào ở đây không?”. Điền Chung Việt, tự là Tông Đình, xếp hàng thứ bảy trong số các đệ tử của Mộ Dung Vô Phong, tuổi tác tương đương với Sái Tuyên, tính khí thì lại như Trần Sách, là một người cực kỳ thận trọng. Tính tình anh ta cả thẹn, ngày thường rất ít nói năng, Mộ Dung Vô Phong rất thích làm việc cùng người này, hai người trừ y vụ ra đều không nói nhiều, chữa trị xong thì ai đi đường nấy, vô cùng thoải mái. Điền Chung Việt cung kính bưng chậu đồng rửa tay, đáp: “Có, có tướng công của cô ấy. Vị cô nương này là Như cô nương, vừa được gả vào chưa lâu.” Đi tới hiên, chàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên trông có chút phú quý đang ngồi trên thái sư kỷ. Vừa thấy chàng, người này vội đứng dậy, chắp tay vội vã hỏi: “Mộ Dung tiên sinh, có chút hy vọng nào chăng?”. Chàng bình tĩnh đáp: “Cơ hội cả mẹ lẫn con cùng sống sót không cao, nếu tới lúc cấp bách, chúng tôi chỉ có thể dốc hết sức cứu sống một trong hai. Không biết…” Chàng còn chưa dứt lời, người đàn ông kia đã cướp lời nói: “Xin nhất định phải cứu lấy đứa con! Tôi… tôi nghe nói nó là con trai! Đáng thương cho họ Hoa nhà tôi ba đời độc đinh, tất cả con trai con gái các thê thiếp hồi trước sinh được đều không sống tới ba tuổi đã yểu mệnh…”, người đàn ông vỗ ngực giậm chân, nước mắt ròng ròng. Tính mạng của nữ nhân quả nhiên không đáng một xu. Trong lòng chàng lạnh đi, trên mặt vẫn không biểu hiện gì: “Ta hiểu rồi, cứ đợi ở đây.” Quay xe lăn vào phòng trong, Điền Chung Việt cũng đã theo vào, thấp giọng nói: “Cô gái này hơi thở chỉ còn thoi thóp, nếu mổ bụng, cứu sống được cô ấy chỉ sợ cực kỳ khó khăn. Đứa trẻ bên trong là thai vị khác thường, thai tức yếu ớt, thực ra lại rất có khả năng sống sót.” Mộ Dung Vô Phong trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Chớ có nghe gã kia nói xằng bậy. Một lúc nữa nếu đúng là xảy ra chuyện, cứu cô gái trước rồi mới cứu đứa trẻ… Ta xem mạch của cô ấy rồi, thai nhi không chỉ là thai tức yếu, chỉ sợ còn có thai lưu, cho dù có sinh ra được cũng chẳng sống qua ba tuổi.” Điền Chung Việt cúi đầu nói: “Vâng, học trò xin ghi nhớ cẩn thận.” Ca điều trị phải tốn trọn hai canh giờ. Bởi từng khâu từng bước đều có liên quan đến tính mạng cho nên tất thảy người có mặt đều yên lặng nín thở, không nói câu nào. Trong lòng mọi người đều lấy làm kinh thán đôi tay của người áo trắng trước mặt mình: đó là một đôi tay thiên tài, ngón tay thon dài, tinh tế, đã ổn định vững chãi lại linh hoạt mẫn cảm. Chàng một mặt chữa trị cho thiếu phụ, mặt khác rõ ràng rành mạch chỉ huy Điền Chung Việt cứu đứa trẻ. Quả nhiên là bé trai, đầu rất to, chỉ đáng tiếc dưới hai bên sườn mọc đầy nhọt máu đỏ. Thiếu phụ tuy mất rất nhiều máu, thần trí mê man nhưng cũng xem như giữ lại được tính mạng. Chàng kiểm tra xong đứa trẻ, cắt rốn cho nó rồi bọc đứa trẻ yếu ớt vào vải bông, vừa giao lại cho Điền Chung Việt vừa nói: “Nam nhân không có con thường trách thê thiếp, chẳng biết rằng ấy là bởi tự thân mình trong thận có hỏa, trong tinh lắm tơ đỏ. Cứ thế truyền sang cho nên con sinh ra đều bệnh này. Lại thêm hắn thường uống thuốc kích dương, khiến cho nhiệt nóng di lại trong thai nhi. Bệnh này chẳng liên quan gì tới phụ nữ. Kê cho hắn một ít thuốc bổ thận để tẩy hỏa nóng trong thận, bổ sung chân âm thiếu. Nếu thê tử hắn lại hoài thai, thai được năm tháng nhớ dùng hoàng linh, bạch truật tán ra uống thì có thể sinh con khỏe mạnh.” Điền Chung Việt vội thưa: “Học trò đã nhớ.” Chàng gật đầu, khua khua tay: “Anh đi nói với hắn, ta không muốn gặp hắn nữa.” Xử lý xong xuôi, chàng lại tắm rửa thay đồ. Triệu Khiêm Hòa chạy qua ép đón chàng đi. “Cốc chủ, hôm nay người không thể làm thêm nữa.” Trước khi đi, hắn nghe thấy gã kia nắm tay thiếu phụ, dịu dàng nói khẽ: “A Hân, nàng khỏe hơn chưa? Vừa rồi ta luôn lo cho nàng…”. Đi qua hai cái cửa, men theo bức tường vôi trắng phía đông đi vào một cánh cửa rủ hoa, lại vòng về phía nam qua mấy khúc ngoặc, Triệu Khiêm Hòa đưa chàng tới một đình trúc cách Trúc Ngô viện không xa. Ngoài đình trồng chuối, tán xanh rợp đất, bóng trúc lưa thưa, tiếng chim lảnh lót. Mấy gốc anh đào đã sớm hồng thắm, chàng ngẩng đầu nhìn, trên mặt không khỏi thoáng có nét cười nhẹ. Những quả ở gần mặt đất đã bị hái cả, trừ cái tiểu nha đầu thích trèo cây kia ra thì còn ai vào đây nữa? “Mấy ngày nữa đi đón Tử Duyệt về”, chàng nói “Hôm trước lão Tạ có tới nhà cữu gia một chuyến, tiểu thư và các biểu ca cùng chơi rất vui, lôi kéo khuyên nhủ thế nào cũng không chịu về”, Triệu Khiêm Hòa vừa đáp lời vừa quay qua kéo những tấm rèm trắng như ánh trăng xuống. Đang lúc xuân thịnh, hoa thơm quả chín, lũ ong hay tới quấy người, không thể không đề phòng. “Vậy thì để nó ở đấy thêm vài ngày vậy”, chàng từ tốn nói. Ánh dương xuyên qua kẽ lá, lọt qua rèm mỏng, ấm áp chiếu lên người. Suốt mấy canh giờ bận rộn căng thẳng, chàng đã có chút thiu thiu muốn ngủ. Triệu Khiêm Hòa nhóm lư trà, đặt một khay trà Vũ quá thiên thanh lên bàn, rót cho chàng một chén rồi lặng lẽ lui xuống. Một cơn gió nhẹ từ trong rừng ùa tới, trong không khí bất chợt ngập tràn mùi thơm của gỗ tùng. Tiết trời vẫn đang đầu xuân, gió hơi lành lạnh, chàng không khỏi phải kéo lại tấm chăn mỏng trên người rồi bưng ấm trà nóng lên. Hoa lăng tiêu đã bám đầy giậu trúc, bụi cây leo trên tường mơn mởn, cây sắn dây giăng kín song cửa, che hết cả cánh hạc tiên mây trời điêu khắc trên đấy. Xa xa văng vẳng tiếng nơi vui tai nơi khe nhỏ, một con vịt an nhàn bơi qua, đằng sau còn có bảy chú vịt con lông tơ mươn mướt lẵng nhẵng bám theo, màu lông óng ánh nổi trên màu cỏ biếc ven bờ. Bọn chúng đùa vui trong nước, tự do tự tại. Dưới bầu trời, đỉnh Thần Nữ tựa một cô gái đoan trang khoác trên mình lớp áo màu đen lộ rõ vẻ bi thương buồn bã. Mấy đám khói trắng lướt qua, lưu lại một lớp sương mờ mờ ảo ảo. Quanh núi có mấy đốm trắng di động, là cò sông. Còn vệt đen, hẳn là sơn ưng chăng? Trong lùm cỏ bỗng có tiếng đánh “xoạt”, một chú thỏ hoang chạy vụt đi. Ánh mắt chàng dõi theo đám mây tản mát trôi trên không trung, vượt qua đỉnh núi rồi mất tăm trong muôn trùng núi non. Tơ lòng tựa như dấu mực trong họa quyển, từ từ trải rộng. Phía xa, một tiểu đình nằm chênh chếch bên vách núi, ở bên cạnh, một cây cổ thụ đổ bóng buông tán xanh mát lạnh chen vào chân trời… Sơn đình ấy thuộc về một trong số những trang viện mới xây men theo triền núi. Chàng mới chỉ qua đấy một lần lúc công trình hoàn tất, mang máng nhớ rằng đình này nằm gần một thâm cốc, là chỗ có vườn thuốc của Vân Mộng cốc. Tuy mới ban trưa nhưng ở đó không có người du ngoạn. Chỉ có một người áo lam bế một đứa bé đi đi lại lại trong đình. Đó là một cô gái, với mái tóc dày, búi lên thành một búi lớn sau đầu, khiến cho chàng thiếu chút nữa thì nhầm cái búi ấy là một cái mũ. Thân hình cô gái bé nhỏ yểu điệu hệt như Hà Y. Cô gái cứ đi đi lại lại, tựa hồ đang cố ru đứa bé trong tay. Bước chân của nàng tràn đầy sức sống, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chạy nhảy. Chàng không khỏi mỉm cười. Thế giới này quả nhiên rất lớn, người giống người quả cũng nhiều. Cô gái để đứa trẻ bám một bên eo, một tay đỡ chắc lưng đứa bé, từ xa nhìn lại, trông cứ như nàng đang xách một cái giỏ vậy. Chàng không kìm được nhớ lại bộ dạng Hà Y lúc bế Tử Duyệt, nàng cũng có kiểu bế tiết kiệm sức lực như thế. Chàng nhìn cô gái hứng thú, ánh mắt bất tri bất giác dán lên người nàng. Kế đến, cô gái kia ngồi xuống, lưng xoay về phía chàng, nàng chỉnh lại đầu tóc, búi lại búi tóc có chút rời ra rồi lại buộc lại. Lúc nàng làm thế, đầu tiên ngậm trâm vào miệng, tay vuốt men theo đầu, gom hết tóc lại thành búi rồi mới lại cái trâm lên. Tim chàng bắt đầu đập thình thịch. Có lẽ chàng gặp quá ít nữ nhân. Có lẽ các cô gái trên đời đều búi tóc như thế. Có lẽ… Cúi đầu trầm tư một lúc, chàng lại dõi mắt lại. Khoảnh khắc ấy, hình bóng cô gái như mơ mơ hồ hồ, y phục bắt đầu biến thành màu tím… Chàng cứ nhìn trừng trừng phía trước, ảo ảnh lại xuất hiện rồi, người ngày nhớ đêm mong kia thướt tha quay người lại, tựa như đang vẫy tay gọi chàng… Chàng cúi đầu, từ chối nhìn tiếp nhưng lại ra sức đẩy xe lăn. Chàng một mạch đi hết hành lang, vượt qua cửa bát giác, đi qua một cây cầu gỗ, quành ba bốn lượt mới phát hiện thật ra cái đình kia thực ra cách chỗ vừa nãy mình ở rất xa. Tầm nhìn là thẳng nhưng muốn tới nơi ấy thì lại phải hao tổn rất nhiều công sức. Khu vực mới xây này chàng cực ít lui tới, con đường dưới chân gần như hoàn toàn xa lạ, chàng điên cuồng phóng về phía trước, sợ nàng sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Khó khăn lắm mới tới được dưới đình thì đã mệt tới mức thở hồng hộc. Hành lang trước mặt lại có bốn bậc thang, qua bậc thang rồi còn phải đi thêm mấy bước mới tới được chân đình. Từ chân đình đi lên, thế núi thoai thoải, bậc thang dốc tựa thang mây, vừa hẹp vừa cao. Thang đá đó rốt cuộc có bao nhiêu bậc, chàng chẳng buồn đếm. Đình ấy có tên “Quan Phong”, vốn không có trong bản vẽ, là chàng sau này tự thêm vào. Chốn này xa xa đối diện vách núi, bên dưới là khe núi tú lệ, phong cảnh như vẽ, chính là nơi thích hợp để xây đình. Cân nhắc tới việc Mộ Dung Vô Phong hành động bất tiện, Phương Thiên Ninh chỉ đành gạch bỏ nó đi. Triệu Khiêm Hòa từng dặn đi dặn lại ông ta rằng, nguyên tắc cơ bản của tất cả công trình kiến trúc trong cốc là “phải khiến cho cốc chủ cảm thấy thuận tiện”. Cho nên lúc Mộ Dung Vô Phong hỏi sao không xây đình ở đó, Phương Thiên Ninh giải thích rằng: “Từ hành lang theo bậc thang đi lên, phải ở chỗ bậc thang thứ bốn mươi xây đình mới ổn. Có điều…” “Bốn mươi bậc thì bốn mươi bậc. Ta không đi nổi nhưng người khác thì có thể đi”, chàng cất bút thêm vào một sơn đình lục giác. Bây giờ sơn đình ấy ở ngay trước mắt. Chàng ngẩng đầu, nhận thấy quá nửa ngôi đình đã bị một góc hèo và mấy khối sơn thạch nhấp nhô che khuất, non nửa còn lại không thấy bóng dáng cô gái. Đó liệu có phải là nàng chăng? Nàng còn đấy không? Không nghĩ nhiều nữa, chàng quẳng xe lăn một bên, rút nạng gỗ vịn đứng dậy, tay bám lan can, run rẩy trèo được bốn bậc thang, rồi lại cật lực đi thêm năm bước về phía trước thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim đập như trống. Sau khi bị thương, chàng gầy gò cực độ, hai vai yếu ớt, lưng và chân tay không có lực, bỏ xe lăn rồi thì nửa bước cũng khó đi nổi. Chàng biết bộ dạng bản thân rất đáng sợ, chỉ cần sức có thể làm được, trước giờ không để Hà Y giúp đỡ, muốn chứng minh thân thể của mình không hề tệ hại như nàng nghĩ. Tâm sự lại khiến cơn sóng trong tim chàng dậy lên. Chàng dừng lại, tựa vào lan can nghỉ ngơi một lúc, nuốt xuống hai viên dược hoàn, đợi cho hơi thở bình ổn lại. Ánh mắt chàng men theo hành lang dài, kỳ vọng lần này có thể có một ai đó đi qua giúp đỡ. Nhưng hành lang trống không, trừ bản thân ra, chỉ còn lại tiếng chim hót trên hiên và ánh dương trải khắp. Chàng chỉ đành lại chống nạng, buộc bản thân không nghỉ thêm nữa, vùi đầu vào tiếp tục đi tới. Đằng xa có tiếng vượn kêu. Gió lùa trong khe núi. Dọc sườn núi mọc đầy hoa đỗ nguyên tím nhạt, bên đường có một gốc tân di lớn, cánh hoa trắng mướt rụng bay, rơi đầy mặt đất. Có mấy cánh bay vào hành lang. …Đỗ nguyên: cay, đứng, tính hơi ôn, có độc. Uống với nước, có tác dụng hành khí thông mạch. …Tân di: tính ôn, vị cay, hơi đắng. Trừ gió, thông mũi. Người âm hư hỏa vượng không được uống… Trong đầu bất tri bất giác lại thoáng hiện mấy hàng chữ trong sách dược. Chàng cười tự nhạo mình đúng là con mọt sách, bất kể thấy hoa cỏ gì, phản ứng đầu tiên là nhớ tới Bản Thảo kinh. Thứ tân di ấy có mùi hương nức mũi, khiến chàng buồn nôn. Dựa vào một thứ năng lượng chẳng thể miêu tả, cuối cùng chàng cũng tới được chân đình. Rời khỏi hành lang thì cũng chẳng còn dãy ghế ven lan can nữa. Thứ duy nhất còn lại chàng có thể mượn sức chỉ có lan can hai bên bậc thang đá. Một bên lan can chính là thâm cốc. Hơi không cẩn thận là lúc nào cũng có thể sảy chân ngã xuống. Một trận gió núi ào ào ập tới, thổi tay áo chàng phần phật phần phật, cơ hồ muốn cuốn chàng lên không trung. Chàng ngược lại còn cảm thấy thoải mái, hít sâu một hơi, mượn sức gió mạnh mẽ này mà điên cuồng trèo lên. Chàng cho rằng mình đã trèo lâu lắm, tuy trong ngực trái tim vẫn đập như điên nhưng sớm đã không cảm nhận nổi sự tồn tại của cơ thể mình nữa, chàng vẫn đang vô tri vô giác trèo lên, lúc ngoảnh đầu lại, chàng mới chỉ leo qua có bảy bậc thang đá. Đầu tóc đã bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, từng túm từng túm xõa trên vai. Chàng nghiến răng cật lực muốn đứng lên, thân thể lại loạng choạng, đang định vươn tay vịn lấy lan can, lúc xoay người lại nghe thấy “lách cách” một tiếng, một cây nạng đã rơi xuống đất, trượt xuống bên dưới. Chàng miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, trong lòng cười khổ. Cô gái đó đương nhiên không thể là Hà Y, Hà Y đã qua đời lâu rồi. Sao cứ nhất định phải tới chỗ cô gái ấy, nguyên nhân thì ngay chính chàng cũng cảm thấy hoang đường. Đó là một cô gái hoàn toàn xa lại, nhưng dáng vẻ lúc nàng buộc tóc, động tác nàng ôm con, tư thế đi lại của nàng… gợi lên vô cùng vô tận hoài niệm trong chàng. Chàng chỉ đang điên cuồng hướng về phía bóng hình nọ, bất kể mảy may dấu vết khiến chàng nhận ra Hà Y đều khiến chàng điên cuồng. Chỉ cần được nhìn cô gái giống Hà Y này, không hề cần làm quen với nàng, trong lòng chàng đã thỏa mãn lắm rồi. Mình nhất định điên rồi. Chàng tự nói với bản thân, tay lỏng ra, người ngã xuống đất, bàn tay quệt xuống thềm đá lởm chởm, lòng bàn tay rớm máu. Hướng nhìn lên bậc thang tựa như dài vô hạn. Trong ngồi đình trước mắt không hề có động tĩnh, hiển nhiên cô gái không hề phát giác. Đã lâu thế rồi, nàng có còn ở trong đình chăng? Quá nửa là nàng đã đi khỏi rồi, nếu không, cây nạng rơi phát ra tiếng lạch cạch không thể không khiến nàng chú ý. Chàng tự cười mình si mê chẳng tỉnh ngộ, cơn bệnh đáng sợ kia lại bắt đầu phát tác rồi. Chàng chán nản gục xuống, ngả đầu, nén chịu cơn đau thắt trong tim bất chợt ùa tới. Một chiếc lá hòe đung đưa nghiêng nghiêng rơi xuống, lướt qua đầu chàng, đậu xuống bậc thang trước mặt. Chàng chăm chú nhìn nó. Gió lại nổi, chiếc lá hòe cuốn vào không trung, phiêu phiêu bay về thâm cốc. Chàng biết bản thân sớm đã rơi vào ảo tưởng, chìm trong thâm cốc của ký ức, đang càng lúc càng rơi nhanh. Một con người trong cơn bi thương, chẳng phải lại càng thêm chân thực sao? Nếu bên kia không gian thời gian còn có một thế giới đang đợi chàng, chàng sẽ đem theo tất cả dự định của mình và Hà Y, từng thứ từng thứ một thực hiện trong cái thế giới mơ mộng có thể hồi sinh ấy. Không gian vang vọng tiếng gió vi vút. Ánh nắng ấm áp vương trên đầu vai. Bởi kích động, thân thể chàng đã mệt mỏi không chịu nổi. Chàng biết bản thân đã không còn cách nào gặp được cô gái trong đình. Nhưng điều ấy không hề ngăn việc ngày hôm nay đã trở thành một ngày đẹp đẽ. Chàng yên lặng tựa mình vào lan can lắng nghe. Tiếng vọng lại sâu xa tựa như từ nghìn xưa, khiến chàng buồn thương, lại khiến chàng giải thoát. Trong đầu thoáng hiện ra từng ngày từng đêm ở cùng Hà Y, từng chi tiết đều rõ ràng rành mạch như tơ nhện. Trong một thoáng ấy, thời gian cứ ùn ùn trôi đi, trôi về thuở niên thiếu.