Sau khi Trình Du Nhiên tỉnh ngủ, đang muốn xuống lầu hỏi chú Trung có cái gì ăn không, ăn no xong thì mang con trai đi thăm Mộ Vi Chi. Mới vừa đi tới hành lang, liền nghe được âm thanh huyên náo truyền đến từ lầu dưới, Tiểu Nặc nhanh chóng buông tay mẹ ra. "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nặc đi xem một chút." Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cũng theo sau con trai, hướng lầu dưới đi tới, chỉ thấy Tiểu Nặc vốn là muốn xuống lầu chợt dừng bước. "Sao không đi?" Trình Du Nhiên nhíu mày, liền nhìn thấy người làm ra hết đại sảnh, còn có nhân viên cứu hộ, thận trọng đẩy xe lăn của Mộ Vi Chi đi vào. Sáu năm không gặp, gương mặt già nua rồi, trong tóc đen pha lẫn tóc trắng, trước kia bước chân ông vững vàng, mà bây giờ lại ngồi trên xe lăn được người ta đẩy vào, đẩy ông chính là Vạn Tuyết Cầm, hướng chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàn toàn là dáng vẻ nữ chủ nhân. Mộ Vi Chi cũng ngẩng đầu lên, thấy mặt quen thuộc kia, nhất thời cứng đờ, ấp a ấp úng nói ra: "Du Nhiên, con thật sự trở lại?" Trước mắt thật sự là con gái ông, sáu năm không thấy, xem ra cô càng giống như mẹ cô, có một khuôn mặt đẹp, khác biệt chính là, mặt cô rất lạnh lùng, có lẽ, cô còn đang trách ông chuyện năm đó. Trình Du Nhiên từ trên lầu đi xuống, đến bây giờ, cô không thể quên cảnh mẹ nhảy xuống từ trên sân thượng, nhưng vẫn tỉnh táo, hướng cha mở miệng nói: "Ba, câu hỏi của ba thật quái lạ, chẳng lẽ đây không phải là nhà con sao?" "Đây đương nhiên là nhà con, là nhà con, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi." Nghe con gái kêu một tiếng ba, Mộ Vi Chi nở nụ cười. Lúc này, Tiểu Nặc thò đầu ra, nhìn ông ngoại một chút, quay đầu hỏi mẹ: "Mẹ, vị này chính là ông ngoại Tiểu Nặc sao?" Trình Du Nhiên gật một cái, lúc này cu cậu mới lễ phép hướng ông ngoại hô một tiếng, "Ông ngoại, ông khỏe không ạ, con tên là Tiểu Nặc." Cho tới nay khoe mẽ đều là sở trường của Tiểu Nặc, nhưng sở trường này mang đến không ít chỗ tốt cho cu cậu. Vào lúc này, Mộ Vi Chi nghe một tiếng ông ngoại, nụ cười càng thêm sâu, ngoắc hướng Tiểu Nặc, không ngờ sáu năm qua Du Nhiên đã kết hôn ở bên ngoài, còn có đứa trẻ đáng yêu này, nhưng ông lại không biết, kỳ thực con gái mình không có kết hôn. "Ông ngoại, Tiểu Nặc đẩy ông đến ghế sa lon nhé." Tiểu Nặc khéo léo đi tới, ý bảo Vạn Tuyết Cầm cho cu cậu đẩy, chỉ thấy Vạn Tuyết Cầm mở miệng nói: "Để bà đẩy đi, ông ngoại cháu muốn trở về phòng nghỉ ngơi." "Trước tiên không nghỉ ngơi, Tiểu Nặc, con tới đẩy ông ngoại đi bên ghế sa lon." Mộ Vi Chi lên tiếng, Vạn Tuyết Cầm không thể làm gì khác hơn là đồng ý, Tiểu Nặc cười cười hướng bà ta rồi đẩy ông ngoại đi tới hướng ghế sa lon, ngừng lại, Mộ Vi Chi khích lệ: "Tiểu Nặc thật là ngoan." "Dĩ nhiên, đây là điều mẹ đã dạy Tiểu Nặc từ nhỏ." Tiểu Nặc đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nâng đầu lên nhìn về phía ông ngoại, nói. Nhìn bộ dáng Tiểu Nặc đáng yêu, Mộ Vi Chi lộ vẻ già nhẹ tay vuốt mặt Tiểu Nặc, cảm khái: "Bộ dạng này của con, cực kỳ giống mẹ con lúc nhỏ." Trình Du Nhiên ở một bên không nói lời nào, tiếp tục ăn trái cây, nhìn Tiểu Nặc khoe mẽ ở trước mặt ba, lại nhìn sắc mặt của Vạn Tuyết Cầm, nhíu mày, Vạn Tuyết Cầm nhìn bộ dạng hai ông cháu hòa thuận, trong lòng không có cảm thụ. Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của Nhã Cầm, "Chị, em đem Quân Nhiên trở về rồi." Cô ta đi vào, sau lưng còn có một thanh niên dáng dấp cao gầy, xem ra mười một mười hai tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, xem ra là tan giờ học trở lại. Vạn Tuyết Cầm lập tức đứng lên, hướng con trai nói: "Bên ngoài rất nóng, tới đây ăn chút trái cây, ba con trở về." "Ba." Anh ta nhàn nhạt gọi Mộ Vi Chi, nhìn bé trai ngồi bên cạnh ba, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không có viết ở trên mặt, lại nhìn cô gái ngồi ở một bên, ngược lại có chút ấn tượng. Lúc này, giọng nói của Mộ Vi Chi vang lên: "Quân Nhiên, đó là chị gái con, mau gọi chị." "Chị." Anh lại nhàn nhạt kêu một tiếng, sau đó hướng bọn họ nói: "Mẹ, ba, con muốn trở về phòng làm bài tập." "Một lát làm tiếp, sắp ăn cơm rồi." Mộ Vi Chi mở miệng nói, sau đó lại bị âm thanh tò mò của Tiểu Nặc chọc cho cười ra tiếng, "Ông ngoại, đó là. . . . . ." "Đó là cậu con." Tiểu Nặc đứng lên, quan sát Mộ Quân Nhiên một chút, nói: "Chào cậu, con tên là Tiểu Nặc, lần đầu tiên gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn." Cu cậu lễ phép vươn tay, một bộ khoe mẽ, Mộ Quân Nhiên ngẩn người, nhưng vẫn vươn tay, bàn tay bắt tay cùng tay nhỏ bé, nhưng không có lên tiếng, bởi vì, anh luôn rất ít nói chuyện, vậy mà, Tiểu Nặc lại phát hiện trên cánh tay anh có dấu vết, liền vội vàng hỏi: "Cậu, sao cậu bị thương?" Nghe nói như thế, Mộ Quân Nhiên lập tức thu tay về, không nói gì, Mộ Vi Chi lập tức cầm tay của con trai hỏi: "Đây là chuyện gì?" "Là con không cẩn thận va chạm." "Ba nói con phải cẩn thận, đây chính là một đôi tay học y." Mộ Vi Chi mở miệng nói. Quân Nhiên gật đầu một cái, nhưng không có nói chuyện, Trình Du Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn, trong lòng thầm kết luận, vậy căn bản không phải đụng vào cái gì bị thương, đứa nhỏ này, xem ra thật đúng là có điểm kỳ quái, chỉ là có quan hệ gì với cô, cô cũng không rảnh rỗi mà quản xem bọn họ làm chuyện khỉ gió gì. "Được rồi, được rồi, lão gia, tất cả mọi người đi ăn thôi." Vạn Tuyết Cầm mở miệng nói, ý bảo con trai đẩy ba anh đi phòng ăn. Quân Nhiên vẫn còn sững sờ tại chỗ, Tiểu Nặc đã vượt lên trước một bước, đẩy ông ngoại đi tới hướng phòng ăn. Trên bàn cơm chuẩn bị bữa ăn tối phong phú, Tiểu Nặc ăn, nhưng cu cậu đói bụng lắm, cả cái bàn, cũng chỉ có âm thanh cu cậu ăn cơm. Nhã Cầm nhíu nhíu mày, hừ lạnh nói: "Du Nhiên, con dạy đứa bé thế nào vậy, ăn cơm phải có dáng vẻ ăn cơm." "Tôi dạy con thế nào cũng không liên quan đến dì." Trình Du Nhiên lạnh lùng nói, bỏ thêm một đùi gà cho con trai, nói: "Thích ăn thì ăn nhiều chút, chủ yếu nhất là ăn uống no đủ, trưởng thành mới có hơi sức bảo vệ mẹ con." "Mẹ, cho dù con không có lớn lên, cũng không cho người khác bắt nạt mẹ." Tiểu Nặc cầm đùi gà lên, bỏ vào trong bát ông ngoại, nói: "Ông ngoại, cái này rất nạc, mẹ nói rồi, ông chỉ có thể ăn thịt nạc, cái này cho ông ăn." "Tiểu Nặc thật là ngoan." Mộ Vi Chi sờ sờ đầu cháu ngoại, đứa nhỏ này thật là thông minh, nghĩ thầm, nếu bọn họ có thể một mực bên cạnh mình thì tốt rồi, dù sao cuộc sống của ông không còn nhiều lắm, ông cũng biết, mình từng làm quá nhiều chuyện sai lầm. . . . . .