Mê điệp tình nhân chiến
Chương 41
Đến khi Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch ngồi tốt ở chỗ ước định thời gian đã là buổi chiều, mà Lăng Dịch Hằng đã sớm ngồi chờ ở đó. Nhan Tiêu xả ra một nụ cười không dễ phát hiện, cười thầm Lăng Dịch Hằng thực là nóng vội đến sớm như vậy. Nguyên bản nàng còn định trễ chút mới đến, nhưng nghĩ lại nếu muộn quá chuyện bàn không xong lại phải hẹn ngày khác, cho nên liền... Mặc dù các nàng đến sớm nhưng vẫn có thể thấy biểu tình lo âu bất an của Lăng Dịch Hằng, trong lòng thư thái không ít.
"Lão bà... Nhan Tiêu..."
Nhìn thấy Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu đồng thời xuất hiện ở cửa, Lăng Dịch Hằng nhanh nhẹn đứng lên nghênh đón, hắn tới nơi này rất sớm để chờ, nhưng Lạc Tử Tịch với Nhan Tiêu lại đến muộn khiến hắn chờ thật lâu. Bất quá hiện tại người rốt cuộc cũng đến, hắn cũng không nên đi so đo nhiều như vậy.
"Hơ, Lăng tiên sinh, ngượng ngùng, chúng ta tới trễ, nữa đường kẹt xe."
Nhan Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười.
Lúc Lăng Dịch Hằng chào đón muốn nắm tay Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu trước tiên không dấu vết đi qua ngăn cản, để cho Lạc Tử Tịch vòng qua phía sau nàng, sau đó ngồi xuống. Nàng hiện tại không muốn Lăng Dịch Hằng có cơ hội đụng chạm Lạc Tử Tịch, xem bộ dáng Lăng Dịch Hằng biết rằng chuyện ly hôn còn có một chút khó khăn. Bất quá, khó khăn kia còn chưa tới lượt nàng. Trước tiên vẫn là chờ động tĩnh từ Lạc Tử Tịch, nếu Lạc Tử Tịch làm không xong, nàng lại ra tay. Nàng không tin bằng nàng và Lạc Tử Tịch còn làm không lại một người Lăng Dịch Hằng.
Nhan Tiêu ngồi vào bên cạnh Lạc Tử Tịch, sau đó rót cho Lạc Tử Tịch chén trà, kết quả trà nguội rồi, thế nên bỏ xuống. Lăng Dịch Hằng vốn muốn ngồi xuống, nhưng nhìn thấy động tác của Nhan Tiêu, lập tức đi ra phía cửa gọi phục vụ vào đem nước trà đi đổi, sau đó mới trở lại cạnh bàn. Muốn ngồi vào bên kia Lạc Tử Tịch, nhưng thấy cả người Lạc Tử Tịch tản ra hơi thở lạnh lùng, hắn chỉ có thể buông tha cho, ngồi ở đối diện Lạc Tử Tịch.
Phục vụ viên đem nước trà đổi tốt, Lăng Dịch Hằng nhanh nhẹn rót cho Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch chén trà, buổi sáng nhận được điện thoại Lạc Tử Tịch, nói hôm nay ở đây có chuyện muốn nói, hắn liền khẩn trương chờ đợi. Hắn biết Lạc Tử Tịch muốn nghe hắn giải thích, hôm nay Lạc Tử Tịch hẹn hắn hẳn là do Nhan Tiêu nói chút gì đó với Lạc Tử Tịch. Không biết ngày hôm qua Nhan Tiêu có hay không đem những lời kia của hắn nói lại cho Lạc Tử Tịch nghe, không biết Lạc Tử Tịch nghĩ như thế nào.
Trong lòng Lăng Dịch Hằng có chút không yên, người đến cũng đến rồi, nhưng hai nữ nhân kia chỉ ngồi uống trà, hoàn toàn không có ý muốn mở miệng nói chuyện, khiến cho hắn luôn bất ổn trong lòng.
"Lão bà."
Lăng Dịch Hằng tiếp sức cho chính mình, kêu Lạc Tử Tịch một tiếng, chủ yếu hôm nay hắn đến là muốn giải thích cùng Lạc Tử Tịch. Không thể ngồi yên nhìn Lạc Tử Tịch với Nhan Tiêu uống trà.
"Nói đi, ta nghe."
Lạc Tử Tịch thản nhiên trả lời.
Lạc Tử Tịch vẫn cứ thảnh thơi uống trà, nhìn cũng không nhìn Lăng Dịch Hằng một cái, chẳng qua lúc uống trà thường cùng Nhan Tiêu bên cạnh "Liếc mắt đưa tình". Nàng nói cho Lăng Dịch Hằng một cơ hội giải thích, hắn muốn nói cái gì thì nói cái đó, nàng sẽ để Lăng Dịch Hằng nói tận tình còn nàng thì chỉ nghe. Chỉ khi Lăng Dịch Hằng nói xong sự việc mới có thể giải quyết tốt. Trong lòng cũng sẽ không có nhiều áy náy như vậy.
Lạc Tử Tịch nhất quán lạnh lùng khiến Lăng Dịch Hằng có chút run sợ, lại nhìn người yêu diễm quần chúng bên cạnh, Lăng Dịch Hằng đột nhiên không biết bắt đầu phải nói từ đâu. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói.
"Lão bà, chuyện hôm trước ta biết là ta không đúng, nhưng sự tình không phải như ngươi nhìn thấy đâu, ta... Kia chỉ là một lần ngoài ý muốn, ta thực xin lỗi ngươi, ta còn yêu ngươi, trên thế giới này, ta chỉ yêu một mình ngươi. Lão bà, xin ngươi coi như lần đầu tiên ta phạm sai lầm, tha thứ ta, được không?"
Chuyện đó, quả thật cũng không tốt để hắn mở miệng, dù sao thời điểm Lạc Tử Tịch nhìn thấy, hắn còn đang ra sức "Vật lộn". Nhưng thật là một lần ngoài ý muốn, hắn tin tưởng nam nhân nào trong tình huống như vậy đều không thể khống chế được bản thân. Hắn là một nam nhân bình thường, hơn nữa mặc kệ nữ nhân kia dáng người hay khuôn mặt, đều phi thường hấp dẫn người, chỉ tiếc, hắn mới làm đến một nữa. Bất quá, này nọ đương nhiên hắn không thể nói cho Lạc Tử Tịch nghe.
Lăng Dịch Hằng cũng biết nên nói thế nào mới tốt, hắn muốn giải thích cho Lạc Tử Tịch, nhưng một lòng muốn giải thích, hiện tại lại không biết phải giải thích thế nào. Nhìn trên mặt Lạc Tử Tịch không có phản ứng, Nhan Tiêu cũng là một bộ dáng ngồi xem kịch vui, Lăng Dịch Hằng càng ngày càng không yên. Hắn bắt đầu trầm mặc, suy tư về việc phải giải thích cho Lạc Tử Tịch như thế nào.
"Nói xong rồi? Chưa xong liền tiếp tục đi."
Lạc Tử Tịch như trước thản nhiên trả lời. Nàng cũng không tin Lăng Dịch Hằng vội vả tìm nàng giải thích chỉ chuẩn bị có hai câu này. Nếu hắn nghĩ hai câu này có thể đem sự tình giải quyết, vậy nàng thật ra không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy. Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, phải không?
"Lão bà."
Lạc Tử Tịch vẫn lãnh đạm như cũ khiến cho trong lòng Lăng Dịch Hằng lại hoảng sợ, dù vậy hắn vẫn có gắng trấn định nói.
"Lão bà, ta sai lầm rồi, ta thừa nhận sai lầm của ta, ta cam đoan về sau sẽ không tái phạm, ngươi... Ngươi muốn tuyên án ra sao thì nói đi. Đã hai ngày ngươi không có về nhà, lão bà ngươi muốn xử phạt ta thế nào cũng được, nhà của chúng ta cần ngươi, gia đình chúng ta không thể không có ngươi, ngươi theo ta về nhà đi, được không? Ta cam đoan về sau sẽ không tái phạm sai lầm này nữa, lão bà..."
Lăng Dịch Hằng ăn nói khép nép, hắn cầu xin Lạc Tử Tịch tha thứ hắn, gia đình hắn cùng Lạc Tử Tịch cố gắng thật sự không thể mất đi Lạc Tử Tịch, hiện tại nàng không có biểu tình gì, hắn đoán không ra ý nghĩ chân thật trong lòng Lạc Tử Tịch. Lúc này nơi đây, hắn cảm nhận được hắn và Lạc Tử Tịch tựa hồ càng cách thật xa thật xa, hắn đã xem nhẹ Lạc Tử Tịch rồi. Bọn họ tốt nghiệp đại học liền kết hôn, đã trải qua năm năm, năm năm bọn họ đồng giường cộng chẩm, giờ phút này lại cảm thấy như vậy xa xôi...
"Tiếp tục."
Khóe miệng Lạc Tử Tịch đều lười mở ra, nàng thầm nghĩ để cho Lăng Dịch Hằng nhanh lên đem lời nói ra hết, quả thật nàng cảm thấy ở đây rất lãng phí thời gian.
Đột nhiên nhớ tới chuyện trước đó khi nàng đi làm, sau lại nhận thức được Nhan Tiêu, một bên làm việc một bên nhớ về Nhan Tiêu, cái cảm giác này lúc cùng Lăng Dịch Hằng chưa bao giờ có. Nàng thừa nhận nàng từng yêu Lăng Dịch Hằng, nếu không cũng không kết hôn cùng hắn, nhưng tình yêu nàng với Lăng Dịch Hằng cùng tình yêu đối với Nhan Tiêu là không giống nhau, dường như có một loại linh hồn hấp dẫn nàng thật sâu vào cùng Nhan Tiêu. Nàng đã gần ba mươi mới biết được cảm giác thật sự trong tim mình.
Lạc Tử Tịch liếc mắt nhìn Nhan Tiêu bên cạnh, Nhan Tiêu dường như cũng thấy ánh mắt của nàng, hướng về phía nàng, hai ngươi không tiếng động liếc mắt nhìn nhau, hiểu được bình yên nở rộ trong ánh mắt cả hai. Lạc Tử Tịch bỗng dưng nhớ tới một câu: Một cái nhìn, khoảnh khắc ngàn năm.
Hắn đều ăn nói khép nép như vậy, Lạc Tử Tịch một chút phản ứng cũng không có, trong lòng Lăng Dịch Hằng ẩn ẩn tức giận, hắn chỉ là phạm một lần sai mà thôi, hắn chỉ là một lần không khống chế được chính mình mà thôi, vì cái gì Lạc Tử Tịch không thể cho hắn một cơ hội sửa đổi? Lần đầu tiên hắn cảm thấy Lạc Tử Tịch bình tĩnh, Lạc Tử Tịch kiên quyết như vậy thật đáng giận. Lăng Dịch Hằng gắt gao nắm chặt tay dưới bàn, cố gắng đem cỗ tức giận trong lòng áp chế đi.
"Lão bà, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn hỏi ta, muốn nói với ta sao? Muốn ta giải thích ta cũng đã giải thích, ngày đó chỉ là một cái ngoài ý muốn mà thôi, trừ bỏ lần đó, ta không có làm chuyện có lỗi với ngươi. Hơn nữa, hiện tại ta cũng thừa nhận sai lần, ta nguyện ý gánh vác xử phạt của ngươi, ngươi lại không động tĩnh, muốn giết cũng phải nói một tiếng, đừng như vậy cái gì cũng không nói. Lão bà, chúng ta nhiều năm vợ chồng, ta đối với ngươi thế nào chả lẽ ngươi còn không biết? Ngươi không thể tha thứ ta lúc này sao?"
Lăng Dịch Hằng cảm thấy thật sự thất bại, hữu khí vô lực tựa vào lưng ghế, nắm chặt hai đấm cũng không buông ra.
Lạc Tử Tịch không biểu thị thái độ, hắn làm gì cũng không được. Hắn nói cái gì đi nữa cũng chả tác dụng. Nhưng hắn không cam tâm cái gì cũng không nói. Có lẽ nói nhiều một ít Lạc Tử Tịch sẽ động dung nhiều một phần. Hắn biết Lạc Tử Tịch hiểu lý lẽ, có tình cảm, Lạc Tử Tịch là một người thiện lương.
"Lão bà, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, mà ta chỉ là nhất thời không khống chế được một bước đạp phải sai lầm, chẳng lẽ ngươi sẽ không tha thứ ta sao? Chẳng lẽ nhiều năm cảm tình của chúng ta không đáng giá để ngươi cho ta một cơ hội sửa đổi sao? Ta không nghĩ sẽ phản bội ngươi, phản bội hôn nhân chúng ta. Lão bà, ngươi có thể hay không cho rằng ta thân là một nam nhân bình thường có thời điểm cần phải phát tiết một chút? Kỳ thật cũng không có ảnh hưởng cái gì, không phải sao? Lão bà, về nhà đi, chúng ta có thể giống như trước trôi qua cuộc sống bình lặng."
Ngữ khí Lăng Dịch Hằng đã hoàn toàn lộ ra bất đắc dĩ cùng bi thương.
Nhan Tiêu ở một bên khóe miệng không ngừng rút gân, muốn cười lại không thể cười, bất quá nàng muốn biết Lạc Tử Tịch sẽ trả lời như thế nào. Lạc Tử Tịch không nói trút giận, nàng tin tưởng Lạc Tử Tịch mà nói, hẳn là càng hả giận. Nhan Tiêu thực không phúc hậu muốn nghe xem Lạc Tử Tịch như thế nào trả lời Lăng Dịch Hằng.
"Ha ha..."
Lạc Tử Tịch nở nụ cười nhẹ, nhưng là như trước khuôn mặt vắng vẻ đìu hiu.
Lăng Dịch Hằng thấy Lạc Tử Tịch cười có chút mạc danh kỳ diệu, hắn thật không biết Lạc Tử Tịch đang nghĩ gì, Lạc Tử Tịch không tỏ thái độ, hiện tại hắn thấy mình giống một phạm nhân đang lo lắng bất an chờ quan tòa tuyên án, hoặc là tử hình, hoặc là phóng thích.
"Lão bà, ngươi nói một câu được không?"
Lăng Dịch Hằng lại cầu xin, hắn đã đủ phiền toái bất an, hiện tại nên giải thích hắn cũng giải thích, nên nhận lỗi cũng đã nhận lỗi, Lạc Tử Tịch có phải nên tuyên án cho hắn hay không? Lạc Tử Tịch càng không nói lời nào hắn càng không biết làm sao, cho dù phải chết cũng có thể cho hắn một cái chết thống khoái, phải không?
"Ơ, hảo, ngươi đã nói xong, vậy đến ta nói, này ngươi xem một chút, sau đó kí, cái khác ta không muốn nhiều lời."
Lạc Tử Tịch liếc nhìn Lăng Dịch Hằng, nói nhiều như vậy đều là vô nghĩa, bất quá để cho Lăng Dịch Hằng đều nói ra hết cũng là thời khắc nàng nên tuyên án.
Lạc Tử Tịch từ trong túi lấy ra hiệp nghị ly hôn buổi sáng đã chuẩn bị tốt, sau đó đưa tới trước mặt Lăng Dịch Hằng. Ly hôn, chính là tuyên án cuối cùng của nàng. Thật ra mặc kệ Lăng Dịch Hằng nói cái gì đây đều là kết quả cuối cùng, vì nàng, vì Nhan Tiêu, cũng vì Lăng Dịch Hằng, như vậy ba người đều tốt.
Lăng Dịch Hằng tiếp nhận tờ giấy kia, hồ nghi liếc nhìn Lạc Tử Tịch, sau đó cúi đầu xem, chính là vài chữ to trong tờ giấy nháy mắt làm đau mắt hắn, hắn không khỏi cả kinh, cố gắng trừng mắt nhìn kĩ lại, phát hiện chính mình không có nhìn lầm mới giật mình hô.
"Ly hôn?"
Đúng vậy, mở đầu trên tờ giấy kia là vài chữ to lớn "Ly hôn hiệp nghị thư", đây là tuyên án cuối cùng Lạc Tử Tịch dành cho hắn?
(Vài lời muốn nói: Khi edit cảm xúc Jay luôn trôi theo mạch truyện cho nên đôi lúc ngứa tay trượt bàn phím muốn lưu lại vài dòng cảm xúc đó, nếu ảnh hưởng các bạn, thành thật xin lỗi. Jay sẽ không để mấy dòng này vào bản edit nữa. Ngoài ra, nếu các bạn không thích văn phong hay cách xưng hô trong đây cảm phiền các bạn chờ đợi, sau khi edit hoàn Jay sẽ up riêng file word chưa beta, để các bạn chỉnh sửa lưu trữ cho riêng mình, cảm phiền không đem up lung tung.
Riêng về bộ P.S 143.7 Jay thấy đã có bạn edit nên không thực hiện bộ này nữa.
Tánh Jay nhỏ lớn kì cục kẹo, vài dòng lảm nhảm này mong các bạn thông cảm. Cám ơn đã ủng hộ Jay *Cúi đầu*)
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
57 chương
86 chương
207 chương
32 chương