Mẹ, Chúng Con Muốn Cha
Chương 167 : Bắt cóc 3
Khi Mật Đường tỉnh dậy, đã là nửa đêm rồi.
Cô mở mắt, mới phát hiện trên cánh tay mình có ghim kim tiêm. Bình nước biển treo ngược giắt phía trên đầu giường. Mẹ cô ngồi ở trước giường, vừa chảy nước mắt, vừa thỉnh thoảng nhìn sang bình nước biển. Đường Long ngồi trên một cái ghế trước giường, bộ mặt mệt mỏi."Mật Đường, con đã tỉnh lại. Con mà không tỉnh lại, mẹ sẽ chết mất." Đậu Ngọc Nga vừa nhìn thấy con gái mở mắt, càng không ngừng được nước mắt của mình."Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con không sao, thật sự không có chuyện gì. Chỉ có chút mệt mỏi thôi, ngủ một lát là khỏe ý mà." Mật Đường nhớ tới tang lễ của cha, không nhịn được mà đau lòng. Cô nhìn thấy ánh mắt mẹ lo lắng, chỉ có thể nhịn lại bi thương, cười an ủi người mẹ thân yêu của cô."Mật Đường, rốt cuộc em đã tỉnh lại. Sốt bốn mươi độ, em làm anh sợ muốn chết." Đường Long đi lên phía trước, nắm cánh tay không lấy ven của Mật Đường. Trong lòng anh, dâng lên từng trận đau lòng. Anh thật xin lỗi cô! ngay cả hai đứa bé mà anh cũng không trông chừng cẩn thận được, thật xấu hổ! Mật Đường đáng thương, nếu biết hai đứa bé bị bắt cóc, nhất định sẽ điên cuồng!"Sốt một chút thôi mà?" Mật Đường không đành lòng để hai người canh giữ trước giường mình. Đặc biệt là mẹ tuổi đã già, lại vừa trải qua đau khổ mất chồng, còn phải không ngủ không nghỉ chăm sóc cô."Mẹ, mẹ đi ngủ đi! à, mẹ sang phòng xem hai đứa ngủ có đá chăn không đã nhé?"Đậu Ngọc Nga vừa nghe hai đứa bé, nước mắt càng không ngừng được. Bà che miệng của mình, khóc chạy ra ngoài. Cử động Đậu Ngọc Nga khác thường, khiến trong lòng Mật Đường một hồi bất an. Cô đưa ánh mắt nhìn Đường Long, muốn hỏi. Không nghĩ tới, người đàn ông này lại rơi nước mắt.
Bên trong lòng Mật Đường tràn ngập sợ hãi! Nhìn Đường Long như vậy, hai đứa bé nhất định đã xảy ra chuyện!"A Long, hai đứa bé làm sao rồi? Hai con có phải bị bệnh hay không?" Mật Đường không dám nói ra trường hợp xấu hơn, cô muốn biết tình huống của con, cũng sợ biết rồi mình sẽ sợ hãi."Mật Đường, hai con rất tốt. Hai đứa không bị bệnh." Đường Long cầm tay Mật Đường, muốn cho cô một tia an ủi."Không có bệnh? Vậy anh với mẹ khóc cái gì? Hai đứa bé, rốt cuộc làm sao? A Long, nói cho em biết đi! Đừng làm em sợ." lòng của Mật Đường như bị chìm xuống biển. Cô cảm giác, sự thiện lương của cô giống như rơi vào hầm băng vạn năm, lạnh như băng.
Chẳng lẽ, hai đứa bé có chuyện gì xảy ra? Bọn họ bị bắt cóc rồi ư? Hay nguy hiểm đến tính mạng?"Hai con bị Lô Thanh Vân bắt cóc! Hiện tại, đang ở Hàng Long bang. Bọn họ muốn một vạn tỷ, mới bằng lòng thả hai đứa bé ra. Hơn nữa, bọn họ muốn tiền mặt! Mà trong khoảng thời gian ngắn, anh không thể gom góp nhiều tiền mặt như vậy!" Đường Long vốn muốn giấu giếm Mật Đường. Bởi vì, anh lo cô không chịu nổi sự đả kích này. Nhưng hành động của mẹ vợ đã tiết lộ điều bí mật này. Anh không giấu giếm Mật Đường được nữa rồi. Anh biết, anh không nói ra, Mật Đường sẽ nghĩ đến trường hợp xấu hơn.
Bắt cóc?
Mặc dù cô nghĩ tới trường hợp này, nhưng Đường Long chính miệng nói ra, cô vẫn không thể không kinh hãi, không thể không chấn động."Con bị bắt cóc? Bọn chúng có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Lô Thanh Vân sẽ không giết bọn nó cho hả giận chứ?""Sẽ không, sẽ không!" Đường Long ôm lấy Mật Đường, khẳng định. Trong lòng anh cũng giống Mật Đường, nhiều khủng hoảng cùng suy đoán. Nhưng anh là đàn ông, là trụ cột của gia đình, anh không thể rối loạn."Bọn họ cần chính là tiền, chỉ cần cho bọn họtiền, bọn họ sẽ thả con.""Tiền? Em có tiền, em sẽ đem tất cả số tiền cha để lại cho em đưa cho anh! A Long, bây giờ anh đi chuộc về hai đứa bé về! Không có bọn họ, em sống không nổi!" Mật Đường lập tức nhổ kim tiêm trên cánh tay, lật người xuống giường, muốn đi lấy tiền trong ngăn kéo. Nước muối trong bình theo đường đay trào ra, thấm ướt một mảng thảm trên giường."Mật Đường, em đừng kích động như vậy. Anh đã hẹn họ là chiều mai. Sáng ngày mai, anh sẽ đem những chi phiếu này, đổi thành tiền mặt. Mật Đường, em phải tin anh, anh nhất định sẽ chuộc về hai đứa bé về!" cử động Mật Đường gần như điên cuồng, khiến Đường Long hoảng hốt."Thái tử Long, Công chúa Phượng. Các con ở đâu, mẹ rất nhớ các con!" Mật Đường hét lên, lập tức xụi lơ trên mặt đất."Nếu như có thể đổi, mẹ tình nguyện dùng chính mình đổi lấy các con! Ô ô."Sớm biết, cô và Đường Long kết hôn sẽ hại hai đứa bé. Cô thà không chọc vào Tiêu Tử Phượng! Cô thà nhìn Đường Long ở khoảng cách rất xa, cô thà sống với con một mình, cũng không muốn đem đẩy con vào chỗ nguy hiểm thế này!
Cô thật hối hận!"Mật Đường, em đừng như vậy nữa. Cha, mẹ vẫn còn thương tâm! Em lại thế này, bọn họ sẽ nguy mất! Mật Đường, em tỉnh táo một chút đi. Tin anh, anh nhất định sẽ đem hai đứa bé chuộc trở về! Cho dù chúng ta sẽ nghèo đi, cho dù kéo gậy xin cơm, anh cũng sẽ chuộc hai đứa bé về!" Đường Long ôm lấy Mật Đường, đặt cô trên giường."A Long, em sợ! Thật sự em rất sợ, cha em không còn, nếu như mất đi hai đứa bé nữa, em sống không nổi!" Mật Đường nhào vào trong ngực Đường Long, khóc."Đừng sợ! Tất cả, có anh đây!" Đường Long vỗ sống lưng Mật Đường, hi vọng mình có thể an ủi cô. Mặc dù anh an ủi Mật Đường như vậy, nhưng trong lòng của anh cũng lo lắng. Mấy ngày tang lễ, đã khiến anh mệt mỏi kiệt sức. Con anh mất tích, càng khiến anh mệt mỏi!"Mật Đường, nằm xuống ngủ một giấc! Dưỡng tinh thần, mới có đủ sức chống chọi!""A Long, hai đứa bé mất tích, anh nói em có thể ngủ được sao?" Đường Long nhìn Mật Đường trong ngực, không nói. Đúng vậy, lúc này, người làm cha làm mẹ như họ có thể ngủ được sao? Đừng nói là bọn họ, sợ rằng cả đường uyển không một ai có thể ngủ được!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
26 chương
94 chương
82 chương
69 chương
37 chương
9 chương
134 chương