Chương 4: Người đàn ông thần bí Một người đàn ông khoảng 24, 25 tuổi, diện mạo anh tuấn đi vào Bất Dạ Thành. Hắn mang 1 chiếc kính râm cỡ lớn che đi hơn nửa gương mặt. Ngón tay đeo nhẫn sáng lấp lánh. Bộ dạng hắn như vậy khiến người khác nghĩ tới trùm xã hội đen. Rất nhiều người nhìn ra được điều này đều lặng lẽ rời đi ! Chủ Bất Dạ Thành là Hoàng Hưng, cúi đầu khom lưng chào đón hắn. Hắn nói vài câu nhỏ bên tai Hoàng Hưng. Lão trên mặt lộ ra chút khó xử! "Tiên sinh, nơi này của chúng ta cũng có gái tơ. Dung mạo dáng người đều được. Nhưng mà, điều kiện nàng đưa ra sợ ngài không đáp ứng nổi!" "Hử? Điều kiện gì?" Người đàn ông ngoài miệng, lộ ra mạt cười khó phát hiện. "Một lần, phí 50 vạn. Hơn nữa, không cho bật đèn, chỉ được làm việc trong bóng tối." Lão sợ chọc giận người đàn ông trước mắt, cũng sợ kết cục của dành ình."Tiên sinh, ở chỗ tôi còn nhiều phụ nữ. Không nên tìm 1 con nhóc làm gì đâu? Theo tôi, những người đàn bà có kinh nghiệm rất có hương vị! Chẳng những tiện nghi, hơn nữa hầu hạ rất chu đáo. Nếu được, tôi giới thiệu cho ngài vài người?" "Không, ta chọn cô bé ấy!" Người đàn ông đánh gãy lời nói của tên chủ, 1 câu ngắn gọn sáng tỏ. "Tiên sinh, ngài đi theo ta!" Lão một bên dẫn đường, một bên âm thầm suy nghỉ. Chu Du đánh Hoàng Cái (*), một cái nguyện đánh, một cái nguyện bị đánh. Đậu Mật Đường ngồi trong căn phòng tối, lòng thật sự sợ hãi. Tuy rằng sợ hãi, cô cũng không thể hối hận! Mạng của mẹ quý hơn tất cả! Vì mẹ, cô nguyện ý bán đi trinh tiết của mình. Một loạt bước chân hướng lại gần cô. Đậu Mật Đường cảm thấy người mình run lên không ngừng. Răng đánh vào nhau kêu khanh khách. "Mật Đường, không thể sợ hãi. Cho dù sợ hãi, mày cũng không còn đường lui rồi! Cho mày lựa chọn lại lần nữa, mày vẫn quyết định như thế. Thế thì sợ có ích gì?" Mật Đường an ủi chính mình, cố gắng ổn định tâm tình. Nhưng thân thể cô vẫn run lên bần bật! Có tiếng đập cửa truyền đến tai Mật Đường. Ngay sau đó, âm thanh của Hoàng Hưng vọng vào. "Mã Lệ tiểu thư, cô hôm nay có số. Số tiền cô yêu cầu, tôi đã nhận thay rồi. Cô mở cửa để cho khách đi vào." Mật Đường ừ một tiếng, mở cánh cửa ra, cũng hoàn toàn mở ra cuộc đời cô. Cô đứng vào góc tối, lặng lẽ nhìn người đàn ông kia ! Nhìn thân thể con to lự lưỡng, hắn nhất định là một người tuổi còn trẻ. Hắn đưa ra 50 vạn tiền thì cô cũng biết hắn rất giàu. "Mật Đường, mày lại tưởng tượng cái gì? Thân phận của hắn cùng cô không quan hệ. Đây chỉ là cuộc giao dịch mà thôi." Mật Đường âm thầm nhắc nhở chính mình. Cô không thể hy vọng xa vời. Duy nhất có thể hi vọng là nhanh chóng chấm dứt đêm này! Người đàn ông này cũng tuân thủ lời hứa, hắn không bật đèn. Tiến lại gần cô và giữ chặt cánh tay nhỏ bé. Không biết do tay Mật Đường quá lạnh hay tay của hắn quá nóng. Cảm giác ấm áp đi từ bàn tay to của hắn truyền qua tay Mật Đường. Cô không tự giác được, co rúm một chút. (*): Trong Tam Quốc diễn nghĩa Hoàng Cái là viên tướng xuất hiện từ ngày đầu, theo giúpTôn Kiên đánh Đổng Trác và Lưu Biểu. Khi Tào Tháo áp sát Giang Đông, Hoàng Cái đứng vào hàng ngũ các võ tướng quyết tâm chống Tào. Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm làm kế khổ nhục. Biết Sái Trung, Sái Hòa (2 nhân vật hư cấu, là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt 2 họ Sái, để mượn 2 gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về. Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng. Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật. Đến đêm 20 tháng 11, sau khi Gia Cát Lượng cầu được gió đông, Hoàng Cái làm tiên phong, dẫn đầu đội thuyền chiến tiến sang thủy trại quân Tào, danh nghĩa là hàng Tào, nhưng khi tới nơi liền phi thẳng tới trại Tào nổi lửa tấn công. Tào Tháo đại bại rút chạy, Hoàng Cái bị trúng mũi tên do Trương Liêu bắn, ngã xuống nước, nhưng được Hàn Đương cứu sống. Công lao trấn trị các quận huyện của Hoàng Cái không được Tam Quốc diễn nghĩa nhắc tới.