Quán trà Nghi Lâm.
Tiêu Thính Quân ngồi trong một gian phòng trang nhã, vừa tự rót tự uống, vừa yên lặng nhìn đám người.
Hôm nay ông hẹn Đường Long, chính là vì chuyện Lô Thanh Vân muốn hãm hại ông và Mật Đường, nói cho anh nghe. Vốn nghĩ anh sẽ đưa Mật Đường tới, vừa sợ con bé kia không chịu nhận ông. Trời ạ, cũng khó trách Mật Đường hận ông! từ nhỏ nó cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, nhận hết bao đau khổ. Đột nhiên xuất hiện một người cha như ông, trong khoảng thời gian ngắn cô không tiếp thu nổi là điều đương nhiên.
Cả đời Tiêu Thính Quân ông, trong mắt người ngoài, đó là thuận lợi vui vẻ khi còn sống. Nhưng chỉ có ông mới biết, ông thất bại cỡ nào. Con gái nuôi hai mươi mấy năm, cũng là con người khác, là hai con cờ để người khác mưu đoạt tài sản của ông. Con gái ruột thịt của ông, chẳng những không chịu nhận ông, còn coi ông là kẻ địch.
Điều này có thể trách ai được? Muốn trách, chỉ có thể trách chính ông. Ông đem toàn bộ tâm huyết của mình đặt lên con của người khác. Người vợ kết tóc se duyên ẵm con gái lưu lạc bên ngoài, trải qua cuộc sống nghèo khó. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, nếu như ông là Mật Đường, ông cũng sẽ hận!
Một tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Thính Quân.
"Bác trai." Đường Long đi tới, lên tiếng chào hỏi với Tiêu Thính Quân, ngồi xuống đối diện.
"A Long, cậu tới vừa đúng giờ, uống một ly cùng chú." Tiêu Thính Quân nhớ tới cuộc sống thất bại của mình, không nhịn được một hồi đau buồn.
"Chú có tâm sự?" Đường Long nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Thính Quân u sầu, không nhịn được hỏi. Chẳng lẽ ông ấy gặp phải phiền toái gì ư?
"Đúng! Trong lòng chú có rất nhiều chuyện, không thể nói cho người ngoài, chỉ có thể yên lặng thừa nhận. Chú cảm thấy mình sắp nổ tung rồi." Đường Long sẽ cùng Mật Đường kết hôn, cậu ta sắp trở thành con rể Tiêu Thính Quân ông. Trước mặt cậu ta, cũng không có gì phải giấu diếm.
"Chú à, có lời gì thì chú nói với cháu đi! Có lẽ, cháu có thể giúp một tay!" Từ khi chấm dứt quan hệ với Tiêu Tử Phượng, Đường Long cũng cảm thấy có lỗi với Tiêu gia, thật xin lỗi Tiêu Thính Quân. Có lẽ, bởi vì Đường Long anh từ hôn, mới khiến ông đau đầu như vậy. Về phía Mật Đường, Tiêu Thính Quân Y nhưng là cha vợ. Cho dù Mật Đường không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng quan hệ máu mủ không thay đổi được! Chỉ cần anh có thể giúp Tiêu Thính Quân, anh tuyệt đối sẽ không cố gắng hết sức.
"A Long, có phải cậu tính gây dựng lại xã hôi đen hay không?" Tiêu Thính Quân đột nhiên hỏi ra một câu không đầu không đuôi, khiến Đường Long có chút nghĩ không nổi. Nhưng mà anh vẫn lắc đầu một cái, nói thẳng."Bốn năm trước, cháu đã giải tán bang nhóm, không có ý định đi lại con đường này."
"Vì mẹ con Mật Đường, cháu cũng không có ý định làm như vậy sao?" Tiêu Thính Quân rất muốn biết, bên trong lòng của Đường Long, Mật Đường có bao nhiêu phân lượng. Nếu như cậu ta dám vì Mật Đường mà gây dựng lại bang nhóm, vậy thì con gái ông sẽ an toàn nhiều hơn.
"Chú nói ra lời ấy làm gì? Chẳng lẽ, chú biết có người sẽ đối phó với Mật Đường?" ánh mắt của Đường Long không nhịn được mở to. Không trách anh luôn có một loại cảm giác lo lắng sợ hãi? Nếu quả thật có người muốn hãm hại mẹ con Mật Đường, Tiêu Thính Quân làm sao lại biết chuyện này? Chẳng lẽ, người kia là Tiêu Tử Phượng? Chẳng lẽ, cô ta còn chưa hiểu rõ sao?
"A Long, bảo vệ tốt mẹ con Mật Đường, đừng để bọn họ rời đi tầm mắt của cháu." Tiêu Thính Quân thật sự ngượng ngùng khi nói ra chuyện Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân, ông chỉ có thể dặn dò anh cẩn thận mà thôi.
Đường Long gật đầu một cái, ý bảo anh sẽ bảo vệ tốt ba người mẹ con các cô."Chú à, người hãm hại Mật Đường có phải Tử Phượng hay không?"
Tiêu Thính Quân không thể không bội phục Đường Long. Người muốn hãm hại Mật Đường mặc dù không là Tiêu Tử Phượng, nhưng lại liên quan đến nó! Nếu có câu nào để diễn tả, thì chính là câu: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu Đường Long biết đối tượng cần đề phòng, thì sự nguy hiểm với Mật Đường sẽ giảm xuống.
"Chú có biết vì sao cháu lại đoán là Tử Phượng không?" Đường Long vốn không muốn đem chuyện này nói ra, nhưng anh vẫn quyết định nói. Mặc dù Tiêu Tử Phượng cùng Mật Đường, đều là con gái của Tiêu Thính Quân. Đường Long hy vọng Tiêu Thính Quân có thể đứng về phía lẽ phải, đứng về phía Mật Đường."Bởi vì, cô ta đã đụng vào Mật Đường một lần. Lần đó, nếu như cháu và A Trung tới trể một bước, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Cho nên cháu quyết định rời xa Tử Phượng, đăng báo hủy hôn, bởi vì cháu cảm thấy, cháu thật sự không cần thiết phải hy sinh tình yêu của mình để bảo vệ một người tâm địa độc ác!"
Tử Phượng đã ra tay với Mật Đường?
Tiêu Thính Quân không chỉ trợn to hai mắt, sao Đậu Ngọc Nga chưa từng nói về chuyện này? Chẳng lẽ, bà ấy cũng giống như mình, chẳng hay biết gì?
"Cho nên cháu không công khai chuyện này. Một là nghĩ đến danh tiếng Tiêu gia, hai là sợ mẹ Mật Đường lo lắng." Đường Long thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Thính Quân, liền mở miệng giải thích.
"A Long, lần này sợ rằng không đơn giản như vậy. Chuyện này có liên quán đến cha ruột Tử Phượng―― một anh cả xã hội đen." Tiêu Thính Quân cũng không cố kỵ đến danh dự của mình, liền đem sự thật nói ra. Chỉ cần có thể giữ được an toàn cho mẹ con Mật Đường, những chuyện khác chẳng là cái thá gì!
Cha ruột Tử Phượng? Lần này đến lượt Đường Long thất kinh! Tiêu Tử Phượng không phải là con gái Tiêu Thính Quân, không phải chị gái cùng cha khác mẹ của Mật Đường sao? Cư nhiên lại có thêm một cha ruột? nếu như Tử Phượng không phải là ruột thịt của Tiêu Thính Quân, vậy Tiêu Tử Đằng, cũng không phải......
"A Long, chú nói thật cho cháu biết, Tử Đằng và Tử Phượng không phải là con của chú. Hai người bọn họ, là con cờ để Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân mưu đoạt gia sản của chú mà thôi. Lương Bích Ngọc cùng lô Thanh Vân ước gì chú sớm chết, để con gái của bọn họ thừa kế gia sản của chú. Chú sẽ không để cho bọn họ thực hiện được, tuyệt sẽ không! gia nghiệp Tiêu Thính Quân, nhất định phải để lại cho con cháu Tiêu gia chân chính!"
Lô Thanh Vân? Ông ta không phải là giám đốc tài vụ của tập đoàn Tiêu thị sao? Lắc mình một cái đã thành một anh hai?
"Lô Thanh Vân, giống như một con chó bám lấy cả đời chú. Gã tham ô công quỹ của Tiêu thị, để buôn bán cá nhân, kiếm không ít tiền. Bị chú cắt chức, liền lập một bang đảng. Trước mắt, đang phát triển thế lực! Tất cả mọi chuyện, không thể trách người khác, đều tại chú mắt mù!" Tiêu Thính Quân bưng ly rượu lên, dốc cạn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
102 chương
230 chương
56 chương
22 chương
47 chương
1700 chương