Theo thời gian dần trôi qua lòng bàn tay của cô ẩm ướt mà dính dấp, dòng máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống làn váy dài màu nâu sẫm Một số người đi ngang qua theo bản năng mà đi đường vòng, có người ra vẻ nhìn như không thấy, có người kinh ngạc liên tục quay đầu nhìn lại, Hải Diêu từ từ xoay người, từng bước một đi ra khỏi sân bay. Điện thoại trong túi vang lên, cô dùng khăn giấy lau sạch sẽ máu mũi, lấy điện thoại ra nhìn một cái liền ấn nút nghe, nghe thấy một giọng nói nịnh nọt vang lên: "Diêu Diêu a, bao giờ con về nhà, ba nhớ con rồi." Hải Diêu tựa vào cây cột, suy yếu cười khẽ: "Lại cược thua rồi hả?" Đông Bình Tuyên hắc hắc cười: "Con gái ngoan, con cũng biết ba con a, ba cũng không chơi lớn, nhiều lắm cũng chỉ là mấy cái mười đồng tiền, dù thua nhiều hơn cũng là..." "Ba, ngài nói thẳng đi, thua bao nhiêu?" Hải Diêu bất lực lắc đầu, mặc dù biết ba có sở thích không tốt, nhưng thấy tinh thần ông dần tốt hơn, cô lại không có cách nào quyết tâm ngăn cản. "5000..." Đông Bình Tuyên thành thành thật thật trả lời, Hải Diêu thở phào một hơi, may mắn số tiền không lớn, tiền riêng của cô còn có thể chống đỡ. "Một lát nữa con sẽ về." "Vậy ba dặn dì con làm thêm mấy món con thích ăn." Giọng Đông Bình Tuyên lập tức cao hơn, hình như Hải Diêu bị niềm vui của ba lây nhiễm, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Giữa trưa liền ăn cơm ở nhà, dì Tôn làm đồ rất ngon, khẩu vị của Hải Diêu tốt hơn ngày thường, cơm nước xong xuôi Đông Bình Tuyên không yên lòng ngồi nói chuyện với Hải Diêu, không được một lát lập tức tìm cớ chạy ra ngoài. Căn phòng mới ba phòng ngủ và hai phòng khách, rộng rãi sáng ngời, dì Tôn rất hiền lành, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà không còn chút bụi bặm nào, Hải Diêu lại có chút hoảng hốt, nếu như mẹ cô có thể ở nhà mới, thì tốt biết bao? Suy nghĩ của cô bị kéo lại rất lớn, dì Tôn bận rộn xong, an vị ngồi trên ghế sofa lải nhải nói chuyện nhà với Hải Diêu, nói tới nói lui không có gì hơn là vật giá tăng, ba lại thích đánh cược không cho tiền chi tiêu, Hải Diêu nghe được nhíu mày, nhưng vẫn lấy một số tiền đưa cho ba, dì Tôn lập tức mặt mày hớn hở. Hải Diêu nhìn vẻ mặt tươi cười của bà lại ngẩn người, nếu như có thể dùng mấy trăm đồng để mua tâm trạng tốt, thật là tốt biết bao? Lúc về đến nhà liền nhận được điện thoại của Thịnh Hạ, Hải Diêu ấn nút nghe, liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Thịnh Hạ vang lên: "Đại Diêu, cậu mau lên Microblogging của cậu, nhanh lên!" "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Hải Diêu không hiểu ra sao, trên Microblogging của cô cũng không có gì mới mẻ, chẳng qua chi theo dõi mấy người bạn tốt thôi. "Được rồi, hay là cậu đến chỗ tớ một chuyến đi, nhanh lên a, tớ ở trong tiệm chờ cậu!" Tuy Hải Diêu không rõ lắm, lại vẫn để tài xế chuyển hướng đi về phía tiệm trà sữa của Thịnh Hạ. Vừa vào cửa thì Thịnh Hạ đã chìa máy tính bảng đến trước mặt cô: "Đại Diêu, cậu nhìn xem..." Hải Diêu cúi đầu nhìn màn hình máy tính bảng, bên trên giao diện Microblogging của Thinh Hạ tràn đầy ảnh chụp, mà những tấm hình kia tuy đã sửa lại một chút, không nhìn rõ mặt của cặp nam nữ trên đó, nhưng Hải Diêu liếc một chút liền có thể nhận ra, người trên tấm ảnh chính là Lục Thế Quân và Trình Nhã Như. "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!" Thịnh Hạ gấp đến dậm chân: "Người đàn ông này không phải là Lục Thế Quân chứ?" Hải Diêu chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn hai người đang giằng co mập mờ khiến người ta đỏ mặt trên tấm ảnh kia, qua một hồi lâu, cô bỗng nhiên chỉ vào một chỗ trên tấm ảnh, ngẩng đầu cười một tiếng với Thịnh Hạ, nhẹ nhàng nói: "Cậu nhìn xem, trên bả vai anh ấy còn có một dấu đỏ, là đầu tuần này tớ không cẩn thận cào ra."