Cô không biết vì sao cô lại khóc, dường như cô đã mất đi một thứ gì rất quý giá trên người, cả người cô đau đớn, Hải Diêu cảm thấy, thế giới trước mắt cô thật mơ hồ. Bước chân của cô dừng lại, ánh đèn trên phố mơ hồ, Hải Diêu đứng ở đó, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng nhô lên của mình, nước mắt cũng không thể kìm nén, chảy ra mãnh liệt. Một chiếc xe chạy qua người cô, đi về phía trước, từ từ dừng lại. “Anh Huân…….Đông tiểu thư còn chưa có quay về.” Lý Huyền nhìn thấy phòng trọ tối đen, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Dường như Thang Khải Huân không nghe thấy, cố chấp nhìn về phía cánh cửa đang đóng. Nửa gương mặt anh chìm vào trong bóng tối, ánh đèn lúc tối lúc sáng khiến cho đôi mắt anh càng trở nên mơ hồ, nguyên bản đôi mắt anh màu đen lại bị bóng đêm nhuộm lên càng đen như mực, cả người anh không nhúc nhích, giống như một tảng đá. Lý Huyền không dám lên tiếng quấy rầy anh, trong lòng anh ta thở dài một tiếng, yên lặng xoay người sang chỗ khác. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời cũng dần hiện lên thay thế cho bóng đêm. Hai mắt Lý Huyền đỏ bừng, ngáp không ngừng, anh ta quay lại nhìn Thang Khải Huân, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, giống như cả đêm không hề thay đổi. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên áo sơ mi của anh có vết nhăn, trên cằm anh cũng có lún phún râu, nguyên bản đôi mắt có thần như chim ưng giờ phút này lại tràn đầy tơ máu, tiều tuy và mệt mỏi. Lý Huyền nhìn thấy bộ dáng này của anh, cảm thấy trong lòng chua xót, không nhịn được mà nói ra: “Anh Huân, nhất định là cô ấy ở cùng một chỗ với tên họ Lục xấu xa kia cả đêm cũng không về, vợ chồng người ta đã làm lành, chỉ có anh quan tâm mù quáng.” Thang Khải Huân từ từ nhắm mắt lại, một lúc sau anh mới trầm giọng lên tiếng: “Đi thôi.”  Lý Huyền nhìn thấy bộ dạng lúc này của anh, anh ta càng cảm thấy tức giận, cái người phụ nữ tên Đông Hải Diêu kia không biết đã cho bỏ bùa gì cho anh mà có thể lừa gạt toàn bộ tâm anh Huân, lừa gạt thì cũng thôi còn hại anh ấy thảm như vậy, nhiều năm như vậy, cũng không biết làm sao anh ấy có thể sống được… Nếu như theo suy nghĩ của anh ta, Đông Hải Diêu sao có thể so sánh được với Cố Diệc Thù về gia thế và dung mạo? Nhưng hết lần này đến lần khác, cô đều lừa gạt tình cảm của anh Huân, bọn họ đều không vừa mắt! “Anh Huân, anh đừng trách em lắm miệng, em thật sự cảm thấy khó chịu, nhiều năm như vậy, anh nhớ thương lưu luyến người ta nhưng người ta căn bản là không nhớ đến anh, nên kết hôn cũng đã kết hôn, nên sinh con cũng đã mang thai, trong lòng người ta, căn bản anh không là gì cả, anh đã đợi cô ấy một cái 6 năm, hai cái 6 năm, tên họ Lục kia chỉ cần ngoắc tay một cái, cô ấy cũng sẽ vui vẻ chạy đến? Người phụ nữ như này……….” “Im miệng.” Bỗng nhiên, Thang Khải Huân nặng nề lên tiếng, anh mở mắt, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng khiến cho Lý Huyền cảm thấy sợ hãi, không dám lên tiếng.