Cô ta yêu người đàn ông này, đã yêu rất nhiều năm, yêu đến mức cam tâm tình nguyện lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng anh vẫn luôn duy trì khoảng cách, một bước cũng không chịu tới gần. Những người ngoài đều hâm mộ cô ta, hâm mộ cô ta là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Thang Khải Huân, cô ta là phụ nữ nên cũng thích hư vinh, nhưng giờ phút này, cô ta lại hâm mộ người phụ nữ kia, hâm mộ người kia vì có được ánh mắt ôn nhu của anh. Cố Diệc Thù cũng muốn cho chính mình giống như những những người phụ nữ khác, mạnh mẽ xông lên cãi lộn nhưng sau khi kiềm chế, cô ta vẫn giữ vững dáng vẻ đoan trang của mình, con gái Cố gia, cho dù rơi vào thế hạ phong cũng không được thua về khí chất. Cô ta hít sâu một hơi để trấn định lại, sau khi tâm tình ổn định, cô ta từ từ bước đến. “Khải Huân!” Cố Diệc Thù dùng ngữ khí nhẹ nhàng chào hỏi với anh, Thang Khải Huân và Đông Hải Diêu nghe thấy, không khỏi quay đầu nhìn lại. Giờ phút này, Cố Diệc Thù chỉ thấy trái tim mình chua chua, động tác của Thang Khải Huân và người phụ nữ này sao có thể ăn ý như thế. Đông Hải Diêu đưa mắt nhìn qua, ánh đèn bên ngoài biệt thư như bao trùm lên thân ảnh uyển chuyển của cô ta, cho dù cô ta có mặc áo khoác màu đen, quần dài màu đen, nhưng so với bóng đêm còn sinh đọng hơn, một mái tóc dài không hề có dấu vết nhuộm được uống xoăn đến ngực, vóc dáng cô ta thon dài, đứng bên Thang Khải Huân cao lớn nhất định xứng đôi. Cô ta lớn lên rất xinh đẹp nhưng không khiến người ta cảm thấy xa cách ngược lại đẹp đến mức khiến cho người nhìn muốn thân cận, nhất là giờ phút này, khi cô cười, đôi mắt cong cong, càng thêm mấy phần đáng yêu. Đông Hải Diêu mím môi, bản tính của phụ nữ, cô nhanh chóng đánh giá Cố Diệc Thù một lượt, cũng đem so sánh với chính mình. Cô có chút tự ti, không tự chủ lùi về sau Thang Khải Huân. Cô vội vàng đi ra ngoài, không có trang điểm, không có chú ý ăn mặc, cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình cho người phụ nữ có thai, mái tóc buộc cao lên, cô vừa khóc nên mắt vẫn còn sưng.  “Cố Diệc Thù? Sao cô lại đến đây?” Thang Khải Huân có chút giật mình: “Không phải đêm nay cô có yến hội sao?” Cố Diệc Thù thoải mái cười một tiếng: “Em không có đủ kiên nhẫn để ở đó, hơn nữa lại thấy anh gọi điện thoại hỏi chuyện, em cũng không có việc gì quan trọng, dứt khoát liền đến đây một chuyến, nếu không em sẽ không yên lòng.” Lúc cô ta nói những lời này, cố ý nói thêm mấy phần thân mật, Thang Khải Huân biết tính cách của cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng ngược lại, Đông Hải Diêu ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta một chút. Cố Diệc Thù cười dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn Thang Khải Huân, giống như rơi vào thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt. Đông Hải Diêu cắn môi, đang muốn mở miệng, Cố Diệc Thù đã hơi nghiêng đầu, nũng nịu nó: “Khải Huân, vị tiểu mỹ nữ này là ai? Anh không giới thiệu với em một chút sao?”