Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!
Chương 24 : Hai người mâu thuẫn
Chỉ trong một đêm tin tức Tiếu Thâm muốn kết hôn lan truyền khắp thành phố A.
Tại chung cư ở vườn hoa trung tâm thành phố A, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, giọng nói non nớt còn đang ngái ngủ gọi: “Ba, điện thoại.”
Chuông điện thoại lại không ngừng vang lên, giọng nói có chút tức giận: “Mẹ, điện thoại.”. Mẹ kiếp, thật vất vả cậu mới được ngủ chung với ba mẹ, là ai không muốn sống nữa dám gọi điện thoại tới quấy rầy!
Trên giường lớn, hai người lớn bị giọng nói tức giận của cậu bé đánh thức, Tiếu Thâm nằm lỳ ở trên giường “Hả, điện thoại.”. Hai mắt vẫn nhắm tay sờ đầu giường tìm điện thoại của mình, Đồng Nhan nằm phía bên kia cũng thế, hai mắt nhắm, theo thói quen ôm Đồng Đồng đang nằm ở giữa, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu bé: “Ngoan, mẹ biết rồi, ngủ đi.”
“... ....”
Không gian yên tĩnh trong mấy giây, lập tức mở hai mắt nhìn con trai bảo bối trong lòng, lại nhìn về phía bên kia con trai.... ...
“A!” Đồng Nhan la to.
Tiếu Thâm cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị điếc bởi tiếng la của cô, sau khi thét chói tai, Đồng Nhan cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác có một tiếng thét chói tai đập vào màng nhĩ.
Buổi sáng lúc ăn cơm, Đồng Nhan áy náy múc cháo cho Tiếu Thâm, ánh mắt Tiếu Thâm khẽ nhếch, hừ lạnh, lắc đầu một cái, không nhìn cô.
Đồng Nhan tối sầm mặt, quay đầu nhìn lại, Đồng Đồng ngồi bên cạnh đang mở đôi mắt to, lấp lánh nhìn sang bên này, Đồng Nhan lúng túng, làm như không có chuyện gì: “Ăn cơm, ăn xong mẹ đưa con đi học.”
Đồng Đồng ngoan ngoãn cúi đầu ăn “Không được, hôm nay Đồng Đồng muốn đến nhà họ Tiếu thăm người thân.” Hai người lớn đều bất ngờ.
Đồng Nhan không muốn “Tại sao, chỉ vì đi thăm những người không có quan hệ mà con cúp học sao? Mẹ không đồng ý.”
Tiếu Thâm đang ăn từ từ ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, nhíu mày, giọng nói hơi lạ: “Không có quan hệ? Vậy cô nói một chút, ai là người có quan hệ, Đồng Thiên Bác? Đồng Chân? Vậy thì nhà họ Đồng có gì khác người? Hừ!”
Không phải hắn xem thường nhà họ Đồng, sự thật người nhà họ Đồng là như vậy.
Đồng Nhan trợn mắt nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, thiếu chút nữa bộc phát cơn giận trong lòng ra ngoài nhưng nhìn ánh mắt sợ sệt của Đồng Đồng nên Đồng Nhan nghiến răng nhẫn nhịn, người lớn cãi nhau trước mặt trẻ con sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Chờ Đồng Đồng ăn cơm xong, Đồng Nhan không nói gì đưa thằng bé đi, Tiếu Thâm còn tưởng rằng hai người ra ngoài mau đồ, trong lòng còn chê cười Đồng Nhan phóng khoáng, xem như hắn ở nhà họ Tiếu là người nhỏ tuổi nhưng Tiếu Thâm chưa bao giờ mua đồ về biếu những người lớn tuổi đó.
Chờ cô quay về phải nói rõ ràng với cô, không biết nhìn người, không biết chồng tương lai của mình ở trong nhà có địa vị như thế nào sao.
Tiếu Thâm tiện tay cầm một tờ báo lên xem, ai ngờ mòn mỏi chờ vẫn không thấy hai mẹ con quay về, Tiếu Thâm ném tờ báo, híp mắt nghĩ hai mẹ con đi đâu?
Lúc ra ngoài cửa Đồng Nhan thầm chê cười người nào đó trong lòng, hắn cho mình là ai chứ, tại sao cuộc sống của hai mẹ con cô lại phải đảo lộn vì sự xuất hiện của hắn chứ, cô ra khỏi chung cư lái xe đưa con trai đi học.
Đồng Đồng lo lắng: "Mẹ, chúng ta cứ như vậy đi ba có lo lắng hay không?"
Đồng Nhan nghe thấy từ "ba", trong lòng phập phồng, nhéo nhéo hai má múp míp của cậu bé: "Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy mà con đã gọi một người đàn ông mới xuất hiện là ba thuận miệng như vậy, không sợ mẹ buồn sao." Về câu hỏi của Đồng Đồng hoàn toàn không thể xảy ra, hắn làm sao có thể lo lắng chứ.
Đưa thằng bé đi học xong thì cô đến tòa soạn, kết quả còn chưa vào phòng làm việc các đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt ký quái làm cho Đồng Nhan muốn chui đầu xuống đất.
Lưu Thuần lợi hại hơn thấy Đồng Nhan liền nhào tới: "Em yêu, gả cho anh đi, anh mua cho em một chiếc nhẫn với viên đá hình trứng chim bồ câu khiến người khác nhìn chói mắt, gả cho anh đi."
Đồng Nhan không còn lời nào để nói, mấy đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy cũng không nhịn được cười.
"Được rồi, đừng làm loạn, có muốn làm việc hay không." Nếu để cho đám người kia làm loạn đoán chừng sau này Đồng Nhan khó giữ được cái mạng nhỏ bé này.
Ai ngờ căn bản không ai để ý, mỗi người một câu nói tối hôm qua tận mắt chứng kiến "hạnh phúc" của Đồng Nhan.
Mà bên trong tổng biên đang ôm điện thoại khuôn mặt đau khổ nhìn bên ngoài: "Dạ, anh Tiếu cô ấy vừa mới đến."
Đầu dây bên kia Tiếu Thâm vừa nghe lập tức ném điện thoại, đầu dây bên này tổng biên nghe thấy tiếng động, khuôn mặt khổ sở, hai người này.....
Cúp điện thoại, cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó gọi Đồng Nhan vào phòng làm việc.
Đồng Nhan hưng phấn đi vào: "Tổng biên, có phải có nhiệm vụ mới cho tôi không? Lần này tiền thưởng là bao nhiêu?"
Tổng biên lập tức tối sầm mặt: "Chồng cô có nhiều tiền như vậy còn đòi tiền thưởng của tôi?" Ông không hiểu, sao lại phải giấu người chồng nhiều tiền như vậy, chỉ vì muốn lấy tiền thưởng mà liều sống liều chết nhận nhiệm vụ, rất là nguy hiểm.
Đồng Nhan bĩu môi, cô với Tiếu Thâm có quan hệ sao?
"Tôi không có quan hệ gì với anh ấy, tiền của anh ấy là của anh ấy, tiền của tôi là của tôi." Tổng biên bĩu môi, lại quan sát Đồng Nhan một lần: "Tôi sống đến từ này tuổi đầu, chưa từng thấy ai ngu ngốc như cô, cô có biết tại sao phụ nữ ở thành phố A muốn kết hôn với Tiếu Thâm không, còn không phải vì anh ta có nhiều tiền sao? Sau này cô kết hôn cùng anh ta trở thành người vợ hợp pháp của anh ta, mặc kệ anh ta có làm gì ở ngoài cô đều có quyền nói, quan trọng nhất là Tiếu Thâm không thẻ không cho cô tiền tiêu, nếu như anh ta không cho vợ tiền tiêu vậy cô có thể kiện anh ta, cô có thể dựa vào pháp luật."
Đồng Nhan vừa nghe liền suy nghĩ thấy cũng có lý, dù sao cũng gả cho anh ta thì làm sao phải tiết kiệm tiền cho anh ta chứ?
Lúc Đồng Nhan đi ra vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, Tiếu Thâm phải đưa cô tiền tiêu. Nếu như không đưa cô sẽ kiện, nhưng mà cô lấy bao nhiêu thì thích hợp đây?
Nhiệm vụ lần này có chút kỳ quái, lúc Đồng Nhan lái xe tới hiện trường phát hiện bên trong có rất nhiều cảnh sát, nghe nói ở đây phát hiện một số lượng ma túy, cảnh sát thu được một số vũ khí bất hợp pháp ngay tại chỗ.
Vụ án này ở thành phố A mà nói có thể xem là tin giật gân nhất, tại sao một thành phố nhộn nhịp như vậy lại xuất hiện buôn lậu vũ khí? Ma tuy thì không nói vì đây là vấn nạn luôn tồn tại ở mỗi thành phố nhưng đây lại là vũ khí, Đồng Nhan khẽ run trong lòng.
Đồng Nhan lấy thẻ phóng viên đeo vào, hai cảnh sát canh giữ ở hiện trường nhìn Đồng Nhan, thở dài, giọng nói tương đối nặng nề: "đi vào đừng sợ, cẩn thận một chút."
Tim Đồng Nhan chợt đập loạn nếu như anh không nói với tôi đừng sợ thì tôi sẽ không sao nhưng anh càng dặn dò tôi càng sợ, cảnh sát đã nói như vậy cô liền tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
89 chương
66 chương
182 chương
17 chương