Edit by Mioumin Beta By Heo Nhưng mà nghe khẩu khí của Rebecca, có vẻ đã quen biết rất lâu với Lâm Dật, hiểu anh ta như vậy. Cô hơi quay đầu, nhìn thấy cảm xúc không bình thường của Rebecca, cặp mắt xinh đẹp, tinh khiết, trước nay đều dứt khoát lưu loát, không có chút gì ướt át bẩn thỉu. Giờ phút này lại mê ly, mơ màng nhìn Lâm Dật. Không lẽ …… Điền Kỳ Kỳ bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, vội vàng rút tầm mắt về. May mắn hai mươi phút sau bọn họ liền tới hội trường, cách bày trí xa hoa, long trọng làm cho buồn bực của Điền Kỳ Kỳ lập tức biến mất. Liếc mắt một cái liền bị hiện trường hoa lệ hấp dẫn chú ý. Vốn dĩ cô cho rằng hình ảnh đẹp ra do TV xử lý, nhưng mà bây giờ đặt chân đứng ở nơi đây, dùng hai mắt cảm nhận, bên ngoài còn đẹp hơn trong TV. Ánh đèn sáng chói, người mẫu nổi tiếng, là buổi triển lãm lớn, rất có ảnh hưởng với truyền thông, khách mời đều là những người có thân phận cao quý…… Mọi thứ đều làm cho cô hoa cả mắt. Sau khi kiểm tra xem mọi người đã chuẩn bị ổn thoả chưa, Lâm Dật gật đầu, bộ dáng vẫn không màng hơn thua, thong dong và đạm bạc. Thấy anh cứ trương cái vẻ mặt lạnh lùng như vậy khiến cho người khác hoài nghi liệu anh còn có biểu tình khác hay không. Nếu không sẽ làm người ta có xúc động kéo anh tới bệnh viện, kiểm tra xem anh có phải hay không bị vô cảm. Ngồi xuống ghế, vì phỏng đoán lúc trước nên Điền Kỳ Kỳ cứ nhìn trộm người ngồi bên cạnh mình – Rebecca. Thấy thần thái của cô ấy bình thường, biểu tình tràn ngập nhiệt tình, phảng phất nàng sinh mệnh đều ở phát ra vô cùng vô tận nhiệt tình, Điền Kỳ Kỳ rốt cuộc cũng yên lòng, Rebecca đã khôi phục bình thường rồi. Có lẽ vừa rồi, là mình suy nghĩ nhiều thôi. MC tuyên bố triển lãm tranh sức chính thức bắt đầu, nháy mắt đèn hội trường toàn bộ đổi thành sắc u ám, chỉ có trên khán đài là những ánh đèn, phảng phất giống như ánh sáng đẹp nhất trên thế giới đều ngưng tụ ở đó. Thanh âm du dương phát ra, giống như tiếng nước chảy rí rách. Khúc nhạc dạo ngắn ngủi kết thúc, một người mặc lễ phục màu thiên thanh bước ra, mang theo ma lực khiến tất cả tầm mắt đều đổ dồn lên người cô ấy. Trên người cô ấy mặc bộ trang phục “Thiên lãnh sắc điệu”. Cũng không cần nhiều sự phức tạp trong cắt may nhưng lại hội tụ rất nhiều sự sáng tạo trong thiết kế. Nhìn xuống mắt cá chân, chiếc váy được làm theo kiểu nếp uốn, làn váy dài đính kim cương, rực rỡ lấp lánh. Vòng eo được xử lí bó lại, làm bật lên vòng ngực căng tròn, cánh người yểu điệu. Nhưng mà hết thảy đều chú ý vào chiếc vòng cổ mà cô người mẫu đeo trên cổ, là thiếu kế không đối xứng giống như trăng rằm hạ trụy nhân gian, ở giữa là viên đá quý màu hồng sáng chói mắt, hướng bề phía trái tim. Giống như vì tình yêu, thiên sứ đều không tiếc đôi cánh đổ máu…… Rung động như vậy. Điền Kỳ Kỳ chưa bao giờ nghĩ tác phẩm của mình sẽ được đưa vào triển lãm bằng phương thức như vậy. Ngay cả cô người làm ra nó cũng bị nó thu hút. Da thịt trắng nõn của người mẫu càng làm nổi bật thêm vòng cổ lộng lẫy, người cùng châu báu lẫn nhau làm nổi bật, giao cho lẫn nhau linh hồn…… Dưới đài, đèn flash chớp nháy không ngừng. Hiển nhiên là bị kiệt tác này làm cho kinh ngạc, cảm thán không thôi. Đây rõ ràng là thiết kế đột phá nhất của Điền Lâm trong truyền thống, bản sắc Trung Quốc, càng có hướng đột phá ra thị trường nước ngoài. “Tác phẩm này là của ai?”“Thật quá sức tưởng tượng!”“Thật không nghĩ tới……” Từng tiếng kinh ngạc cảm thán truyền đến, nhiễu loạn suy nghĩ của Điền Kỳ Kỳ. Điền Kỳ Kỳ khẩn trương nắm chặt tay, sợ thiết kế của mình sẽ bị mọi người chỉ trích và phê phán. Rebecca hướng cô làm dấu “ok”, ý bảo cô không cần lo lắng, phản ứng của mọi người đều không tệ lắm. “Mọi người phản ứng cũng không tệ lắm. Thả lỏng, không có việc gì.” Rebecca cũng không ngạc nhiên lắm, ngược lại một sự bình tĩnh bên trong đôi mắt, giống như cô đã sớm dự liệu phản ứng của mọi người. Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhàng gật gật đầu, vì có sự cổ vũ của Rebecca, cô không còn khẩn trương nữa.