Edit by Miuomin Beta by Nhi Nhi Bảy năm trước, Kim Diệp Lâm muốn đi nước ngoài học y nhưng không được gia đình cho phép. Anh cãi nhau với họ rồi bỏ nhà mà đi. Tối hôm ấy, nhờ sự giúp đỡ của một người bạn, anh nghỉ trong khách sạn. Tình cờ, anh thấy một cô gái bước ra từ trong thang máy. Cô ta đi đứng không vững, nghiêng ngả, lảo đảo, trên mặt thì đầy nước mắt. Một người vừa đi vừa khóc, nhìn thật tội nghiệp mà cũng thật đáng yêu. Thế nhưng, đôi mắt đang rơi lệ kia lại mang đầy sự kiên cường. Cô ấy bước đi nhưng đôi mắt ấy vẫn khóc nhoà. Bộ dạng ấy khiến người ta không thể khinh thường cô được. Anh đã rất muốn xông lên, hỏi rằng cô có cần giúp đỡ gì không. Cô gái ngày ấy đã làm anh ấn tượng rất sâu sắc. Sau lần gặp thoáng qua đó, anh có đi tìm, nhưng mà không tìm được cô. Dạo này anh bận rất nhiều việc ở công ty, cũng chỉ nghe loáng thoáng là trong nhà có thành viên mới nhưng chẳng ngờ được, em gái cùng cha khác mẹ của mình, Điền Kỳ Kỳ, chính cô gái mà anh tìm kiếm bảy năm qua. Ký ức này cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, có lẽ là nên quên đi. Kim Diệp Lâm yên lặng lái xe. Điền Kỳ Kỳ thấy anh không mở miệng thì cũng im lặng. Thật sự là cô còn chưa thoát khỏi bầu không khí gia đình ấm áp vừa rồi. Cảm giác tốt đẹp như vậy khiến cho cô thấy rất quyến luyến. “Nhà mình rất chân thành hoan nghênh em trở về. Vậy nên hãy suy nghĩ cẩn thận.” Đưa Điền Kỳ Kỳ đến trước cửa nhà, Kim Diệp Lâm nhìn mặt đường đen tối phía trước, trầm thấp nói ra hy vọng của mình. “Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ kĩ.” Điền Kỳ Kỳ cười dịu dàng. Tuy rằng trong lòng cô vẫn còn nhiều khúc mắc với Kim Mậu Sâm, nhưng mà sự chân thành của họ làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có. Điền Kỳ Kỳ dù không thể tiếp nhận hoàn toàn nhưng cũng không thể làm ngơ trước sự ấm áp ấy. “Anh… có thể lên nhà em chơi một chút được không? Anh muốn gặp cháu trai….” Kim Diệp Lâm giương mắt nhìn chung cư cao ngất kia, rồi lại nhìn bóng dáng nhỏ bé của Điền Kỳ Kỳ càng lúc càng xa. Anh đột nhiên mở cửa xe xuống xe. Điền Kỳ Kỳ kinh ngạc quay lại, thoáng suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu. Kim Diệp Lâm vui vẻ đuổi theo cô. “Mẹ, mẹ về rồi à! ” Mở cửa bước vào nhà, không nhìn thấy người đâu mà chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của Điền Bảo Bảo, Điền Kỳ Kỳ biết ngay là cậu nhóc đang chơi game. “Con đừng chơi nữa, mau ra đón khách.” Điền Kỳ Kỳ vừa cởi áo khoác ngoài, rồi mời Kim Diệp Lâm vào nhà. “Điền Kỳ Kỳ, mày giỏi lắm. Bảo tao ở nhà trông con cho mày, còn mày lại đưa giai về nhà.” Lôi Vũ dù miệng ngậm nho nhưng vẫn cố trêu chọc Điền Kỳ Kỳ. Điền Kỳ Kỳ giật giật khóe miệng, dành lấy chùm nho trong tay Lôi Vũ, nhét thẳng vào miệng cô. “Lo mà ăn nho của mày đi, ăn xong rồi thì biến về nhà.” Sau đó, Điền Kỳ Kỳ ngượng ngùng mỉm cười, quay sang Kim Diệp Lâm mà nói “Đây là bạn của tôi.” Diệp Lâm cười ôn hòa, không để ý đến lời trêu ghẹo của Lôi Vũ. “Chào em. Anh là Kim Diệp Lâm là anh trai của Kỳ Kỳ.” Nói xong, anh ta chẳng màng quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Lôi Vũ, đi vòng qua hai cô, bước về phía Điền Bảo Bảo đang chơi game khốc liệt. Bàn tay Điền Bảo Bảo lướt nhanh hơn tốc độ ở trên màn hình, cuối cùng kết thúc trò chơi với số điểm cao chót vót. “Chú nói chú là anh trai của mẹ con, vậy chú là cậu của con sao?” Điền Bảo Bảo đặt ipad sang một bên, rồi giương mắt đánh giá người đàn ông trước mặt. Mặt mũi đẹp trai, khóe mắt có chút giống mẹ, mày kiếm, mũi cao, dáng người thì không thể chê, không hề thua kém chú Dịch Thần. Điền Bảo Bảo không so sánh với Lâm Dật, bởi vì từ khi biết Lâm Dật là ba ruột của mình, Lâm Dật chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Điền Bảo Bảo, không ai có thể sánh bằng. Kim Diệp Lâm kinh ngạc với sự thông minh lanh lợi của Điền Bảo Bảo. Vừa nãy thấy thằng nhóc cắm cúi chơi game, vậy mà vẫn nghe thấy lời anh nói. Đứa nhỏ này môi hồng răng trắng, miệng trái tim cong cong. Khuôn mặt tròn tròn rất đáng yêu, nhìn khá giống với Điền Kỳ Kỳ. Không hiểu sao, anh cảm thấy đứa nhỏ này giống một người khác nữa. Kim Diệp Lâm hơi mỉm cười: “Đúng vậy, con có thể gọi ta là cậu.” Điền Bảo Bảo bĩu môi, không hiểu mẹ muốn làm gì. Chẳng phải mẹ nói không thể tha thứ cho ông ngoại sao? Sao lại đột nhiên mang cậu về thế này?? “Anh muốn uống gì?” Điền Kỳ Kỳ nhận thấy được sự nghi ngờ của Điền Bảo Bảo, nghĩ thầm không thể lừa gạt được con trai mình. Cũng không thể nói với nó là mình bị làm cho cảm động nên muốn tha thứ được. Lúc này, trong lòng cô vẫn rất loạn. Có lẽ nỗi oán hận của cô vốn dĩ không quá lớn, cô chỉ là thương xót cho cuộc đời của mẹ mình mà thôi. “Không cần phiền đâu. Anh chỉ đi lên nhìn cháu mình một chút. Anh phải về liền nếu không mẹ và Nếu Lâm sẽ nghĩ rằng anh lừa hai mẹ con em đi bán mất.” Kim Diệp Lâm trêu ghẹo cô. Chung cư này không tồi, anh cũng có chút yên tâm. Về trên xe, anh có chút tự giễu mà cười. Nếu cô làm việc ở tập đoàn Điền Lâm thì cuộc sống cũng sẽ không khó khăn lắm vì từ trước đến giờ, phúc lợi của nhân viên ở Điền Lâm rất tốt.