Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
Chương 146
Editor: May
Cô cũng thật ngốc, vốn tưởng rằng sẽ trở thành đặc thù duy nhất của anh, nhưng kết quả cũng chỉ là một người trong “Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi” của anh mà thôi. Cô không phải là gì, anh hoàn toàn không để bụng. Nhưng dựa vào cái gì cô lại bại bởi Điền Kỳ Kỳ! Vì sao là cô ta!
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Rebecca bị một trận tiếng đập cửa không ngừng chọc đến phiền lòng nóng nảy, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Phạm Thiên Du điêu ngoa vô lý kia. Cô nhìn Phạm Thiên Du men say huân huân, chặn cô ta ngoài cửa, không hề có ý muốn mời cô ta vào phòng.
“Cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cô ta! Sao tôi lại không bằng một người phụ nữ mang theo con chồng trước? Cô và anh ấy nhận thức đã lâu như vậy, cô có thể giúp tôi cầu xin anh ấy một chút hay không, tôi thật sự rất yêu rất yêu anh ấy…… Được không, tôi không thể không có anh ấy……” Phạm Thiên Du gắt gao bắt lấy cánh tay Rebecca, giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Đôi mắt ngọc sáng của Rebecca ở giây phút này hiện lên vô số loại cảm xúc, sau khi thất thần trong nháy mắt, cô kéo cánh tay Phạm Thiên Du ra, “Cô tỉnh táo lại một chút cho tôi! Tôi đã sớm nhắc nhở cô, đừng yêu anh ta, chính là cô lại cố tình không nghe. Yêu người đàn ông như anh ta chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi vì anh ta vĩnh viễn đều sẽ không lại yêu bất luận kẻ nào, tâm anh ta đã sớm chết. Cô tỉnh lại cho tôi, tỉnh lại đi!” Rebecca ấn vai cô ta, dùng hết sức lực nắm vai cô ta, dù sao cũng là chị em, chiều cao hai người tương đương, đều thuộc loại hình hơi cao. Rebecca tận tâm dạy bảo giận dữ hét lên bên tai cô ta!
“Nhưng tôi làm không được! Tôi chính là làm không được! Không phải cô cũng làm không được sao? Nhiều năm như vậy? Nhiều năm như vậy, cô buông xuống sao? Cô nói cho tôi biết, cô buông xuống sao?” Phạm Thiên Du giống như đứa bé cáu kỉnh, dậm chân, trang điểm tinh xảo trên mặt cực không tương xứng với bộ dáng chơi xấu lúc này của cô ta, Rebecca thật sự nhìn không được, “Kẻ điên, tùy cô!” Mắng một tiếng, liền căm giận đóng cửa lại, lại không nghĩ để ý tới cô ta nữa.
“Cô cũng chỉ là lừa mình dối người thôi……” Phạm Thiên Du uống say phát điênở ngoài cửa phong.
“Ông xử lý đi!” Rebecca gọi điện thoại cho quản gia, sai người trực tiếp kéo Phạm Thiên Du trở lại trong phòng cô ta. Chỉ là bỗng nhiên an tĩnh, lại làm cô không khỏi cảm thấy một trận đau đầu. Đúng vậy, chính cô cũng còn chưa có buông đâu! Sắp mười năm đi, cô đều đã già rồi, cô gái mỹ lệ kia cũng đã rời đi 7 năm, bọn họ đều quá mức trường thanh, bọn họ đều quá mức bướng bỉnh, tìm được một cái nhà cho tình cảm, liền rốt cuộc lười chuyển nữa.
Rõ ràng biết trong lòng anh trước sau đều yêu cô gái không ở nhân thế kia, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được vị trí cô ấy. Nhưng cô vẫn là ngây ngốc chờ đợi nhiều nămnhư vậy, lừa gạt mọi người. Biết rõ khuyên tai anh là vì kỷ niệm vĩnh hằng một người, nhưng cô vẫn ngu xuẩn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Truyện khác cùng thể loại
1332 chương
142 chương
72 chương
60 chương
70 chương
14 chương
334 chương