Editor: May Lâm Dật nhìn  bộ dáng sợ đầu sợ đuôi giờ phút này của anh ta, nghĩ đến thần thái tác oai tác phúc ngày thường của anh ta, liền càng thêm cảm thấy người này đáng giận. “Đừng nói nhiều lời vô nghĩ, tôi nghĩ Hoa tổng là người thông minh, hẳn là biết phong cách làm việc của tôi.” Lâm Dật quát bảo ngưng lại khiến anh ta cứng họng, có vẻ cực không kiên nhẫn. “Vâng! Vâng! Vâng! Lần này thật là Hoa Xa chúng tôi làm không đúng, vẫn xin Lâm tổng ngài đại nhân có đại lượng, giơ cao đánh khẽ, phóng Hoa Xa một con đường sống. Một tuần này, dây chuyền sản xuất của chúng tôi đều đình trệ, các trung tâm thương mại lớn đều sôi nổi hạ giá, cổ phiếu cũng liên tiếp rơi xuống, tình thế cực kỳ không lạc quan, nói vậy Lâm tổng ngài nên hiểu những tình huống này……” Hoa Thiếu Khanh bắt đầu đánh bài đồng tình, hối hận tố khổ với Lâm Dật. Nghe anh ta nỏi nói, Lâm Dật ngược lại cực kỳ lười biếng dựa vào trên ghế dựa, thản nhiên uống cà phê mười phần hương khí, giống như không hề quan tâm anh ta đang nói cái gì. Khóe môi đao tước nhỏ bé, như có như không giơ lên một độ cung, lại khiến người không thể phân biệt rõ ràng, anh rốt cuộc là đang phẫn nộ, hay là tâm tình sung sướng. Con ngươi thâm thúy khi thì dừng ở trên cà phê hương thuần nồng đậm, khi lại không chút để ý đến nhìn Hoa Thiếu Khanh một cái. Những tình huống Hoa Thiếu Khanh trần thuật anh tự nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, những thứ này đều là anh làm. Khi anh bắt đầu bày ra bẫy rập, liền liệu đến là kết quả như thế này, đương nhiên anh là cực kỳ vừa lòng với tình trạng hiện nay. “Đây chỉ là cạnh tranh bình thường  thôi. Điền Lâm chúng tôi mạnh mẽ tuyên truyền đẩy ra sản phẩm mới, luôn không thể lỗ sạch vốn đi. Cá lớn nuốt cá bé, tôi nghĩ Hoa tổng rất rõ ràng điểm này. Dĩ vãng tôi niệm tình nhãn hiệu kinh điển của quốc tế Hoa Xa cũng coi như là nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất, cho nên muốn mọi người có thể cùng tiến thối, nhưng mà, có người không đi đường dương quan, cứ thích đường nhỏ gập ghềnh, quân tử có đức thành toàn người khác, tôi cũng chỉ đành thành toàn.” Lâm Dật nói lên lời nói cũng là cực kỳ tốt đẹp, luôn là giọt nước không lọt. Chán ghét nhìn nhìn người trước mặt, lại nói nhiều cũng là vô nghĩa. “Lâm tổng, này…… Thật là chúng ta làm không phúc hậu, mong rằng ngài có thể niệm ở giao tình ngày cũ, phóng Hoa Xa một con ngựa, từ trên xuống dưới Hoa Xa chúng tôi đều sẽ vô cùng cảm kích với ngài.”  “Hoa tổng, nói nhảm liền không cần phải nói. Tôi chỉ muốn biết, người kia là ai?” Lâm Dật không muốn lại lãng phí thời gian với anh ta. “Cô…… Cô ta là……” Hoa Thiếu Khanh lén liếc mắt đánh giá anh một cái, ánh mắt lạnh lẽo của anh làm tâm anh ta sinh ra khiếp đảm, anh ta cũng biết thủ đoạn Lâm Dật, nếu đắc tội anh chỉ sợ là không có chỗ tốt, quyết tâm, rốt cuộc lại mở miệng, “Cô ta là Phạm Thiên Du.”