Editor: Heo Cute “Rebecca, cô nhìn tôi như vậy làm gì, mặt tôi dính cái gì à?” Sáng sớm Điền Kỳ Kỳ đến văn phòng của Rebecca thì gặp ánh mắt kì lạ của cô ấy, khiến Điền Kỳ Kỳ cảm thấy không được tự nhiên. Rebecca tươi cười. Cô mang một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, đôi giày cao gót làm bằng da đắt tiền, cùng với vẻ tự tin, ung dung kia làm Điền Kỳ Kỳ cảm thấy xung quanh Rebecca là một hào quang chói loá. Rebecca nhún vai, rất lâu sau, cô ta mới thốt ra một câu. “Tôi…… thật không ngờ ……” Điền Kỳ Kỳ nghe thế thì không hiểu gì “Cô không ngờ cái gì? Đừng có thần thần bí bí mà, làm cho tôi hơi tò mò đó.” Điền Kỳ Kỳ chậm rãi đi tới chỗ ghế so pha, ngồi xuống, rồi đặt túi xách ngay bên cạnh. Rebecca vỗ vai cô một cái, rồi ngồi xuống ghế đối diện cô “Cô đã nghe nói đến bạn gái của tổng giám đốc chưa?” Điền Kỳ kỳ lơ mơ suy nghĩ, đôi mắt lộ ra vẻ hoang mang, chuyện này có quan hệ gì với cô chứ? “Xem cái biểu hiện này của cô là biết không biết rồi. Thôi nói thẳng ra là thế này, bạn gái của tổng giám đốc, cũng có khả năng là bà chủ tương lai của chúng ta, nhìn trúng một cái thiết kế lắc tay của em, muốn em nhanh chóng ra bản thảo.” Giọng điệu của Rebecca không phải là đang thương lượng, mà là ra mệnh lệnh. “Tôi…… Cô ấy làm sao biết được đó là do tôi thiết kế?” Điền Kỳ Kỳ hơi hoang mang. Có người thích thiết kế của cô, đáng ra cô phải thật khoái chí, nhưng mà…… “Lúc cô giao bản thảo cho tôi, cô ấy thấy được, rồi cảm thấy bản thảo đó rất được.” Vốn không muốn như vậy, nhưng nhận thấy Lâm Dật đã ngầm đồng ý, Rebecca mới bất đắc dĩ nói với Điền Kỳ Kỳ chuyện này. “Vậy thì hôm nay tôi sẽ sửa bản thảo rồi đem đến đây.” Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhàng cười, cái má lúm đồng tiền ngọt ngào, khiến người khác cảm thấy mộc mạc, không hề cầu kỳ. “Thật không tin được khí chất của cô lại tao nhã như thế ” Rebecca đẩy gọng kính đen theo thói quen, nhấc chân rời đi. Điền Kỳ Kỳ sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Rebecca, đây là lời khen cô sao? Nói thiết kế của mình tao nhã, thanh lịch, trong lòng mình không có tạp niệm. Điền Kỳ Kỳ nghĩ thế thì vô cùng sung sướng. “Mẹ, biểu hiện của mẹ thực sự rất tốt đó nha, hôm nay con sẽ nấu ăn thật ngon khen thưởng mẹ.” Hôm nay là chủ nhật, Điền Kỳ Kỳ tha hồ ngủ nướng, cảm thấy vô cùng thoả mãn. Nhưng rồi cô ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, liền tỉnh ngủ. “Mẹ biết rồi. Nhưng mà tại sao Tiểu Bảo lại khen thưởng mẹ?” Điền Kỳ Kỳ ngáp một cái, gãi gãi đầu tóc, lười biếng mở miệng. “Bởi vì con nhìn thấy thiết kế trang sức của Mẹ được đưa ra thị trường, ở cửa hàng Best Love của công ty Điền Lâm!” Điền Bảo Bảo rất quan tâm đến công việc của mẹ mình. Điều đó đã chứng minh lúc trước cậu kiên trì ở lại Trung Quốc là một quyết định vô cùng chính xác. Nhưng cái quan trọng nhất phải kể đến chính là, An Tiểu Mễ cũng thích thiết kế của mẹ. Sinh nhật của An Tiểu Mễ, nhất định cậu phải nhờ mẹ thiết kế riêng cho tiểu Mễ một cái dây chuyền thật đẹp. Cho nên nhân dịp ngày nghỉ, cậu phải tìm mọi cách để nịnh mẹ. “Thật vậy sao? Sao nhanh vậy!” Nghe được Điền Bảo Bảo khen mình như vậy, Điền Kỳ Kỳ có cảm giác vô cùng sung sướng. Điền Bảo Bảo quyết định nịnh Điền Kỳ Kỳ đến mê mang đầu óc, như vậy mẹ sẽ vui vẻ làm theo lời nhờ vả của mình, liền gật đầu lia lịa, “Đúng vậy đúng vậy. Mẹ thật là lợi hại.” Điền Kỳ Kỳ lập tức sinh ra một tia cảnh giác! Thằng nhóc này như thế mà lại đi nịnh mình, nhất định là có âm mưu! Điền Kỳ Kỳ ngồi nghiêm chỉnh, dõng dạc nói “Con trai, có chuyện gì, đừng có quanh co lòng vòng như vậy, nói thẳng đi.” Điền Kỳ Kỳ dù bây giờ cảm thấy rất tự hào về chính mình, nhưng không thể dễ dàng sập bẫy của tên nhóc mưu mô này được. “Mẹ, mẹ làm sao biết được?” Điền Bảo Bảo thấy Điền Kỳ Kỳ trở nên thông minh đột xuất như vậy thì cám thấy rất kì lạ. “Con là con trai của mẹ, con nghĩ gì chẳng lẽ mẹ không biết hay sao?” Điền Kỳ Kỳ nhếch miệng. Điền Bảo Bảo nghĩ lại, mẹ mình tốt xấu khôn dại gì thì cũng là nhà thiết kế nổi tiếng rồi. Đã lâu rồi không liên lạc với chú Lâm, không biết chú ấy gặp mẹ chưa. Hôm nào nhất định phải hỏi là chú Lâm có bạn gái chưa, nếu chưa có thì sẽ giới thiệu mẹ cho chú ấy, nếu mọi chuyện đều thành thì quá viên mãn rồi. Điền Bảo Bảo tưởng tượng về tương lai, càng nghĩ càng sướng. “Con trai, con đang nghĩ gì vậy? ” Điền Kỳ Kỳ lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Điền Bảo Bảo. “Không có gì, chú Dịch Thần nói muốn đưa con ra ngoài đi chơi, con đang suy nghĩ đến đi nơi nào cho vui đây!” Điền Bảo Bảo lập tức chuyển đề tài. Thực sự cậu nhóc rất thích chú Dịch Thần. Lúc ở Mỹ, chú ấy rất quan tâm đến hai mẹ con, cậu có thể nhìn ra được tình cảm của chú đối với mẹ mình. Nhưng cái chính là mẹ không muốn ở bên chú Dịch Thần, cậu nhóc đã tạo nhiều trường hợp để hai người ở riêng, hai người đã có rất nhiều cơ hội để tiến tới, nhưng cuối cùng không thành, nên Điền Bảo Bảo không thể không từ bỏ. “Chú Dịch Thần rất bận, không có việc gì gấp thì đừng quấy rầy chú ấy.” Vừa nhắc đến Dịch Thần, Điền Kỳ Kỳ theo phản xạ mà nghĩ đến Lôi Vũ. “Đúng rồi, bảo bảo, chiều nay con kêu mẹ nuôi Lôi Tố đi chung đi.” “Hả? Tại sao? Con muốn chú Dịch Thần dẫn con đi đua xe, chẳng lẽ mẹ nuôi Lôi Vũ cũng hứng thú với trò này sao?” Điền Bảo Bảo xoa xoa cái đầu trọc bon của mình, làm ra một bộ dáng cực kì đáng yêu. Lúc trước cậu nhóc cực kì không thích cái mái tóc đầu trọc mà mẹ cắt cho mình nhưng bây giờ đã thấy quen rồi, nên cảm thấy cũng không tệ lắm. “Có chú Dịch Thần thì mẹ nuôi tiểu Vũ của con sẽ hứng thú.” “Mẹ, có phải mẹ gạt con cái gì không?” Điền Bảo Bảo đưa cái đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực của Điền Kỳ Kỳ, vừa đáng yêu mà vừa có vẻ tà mị. Chẳng lẽ thiên tài cũng có lúc giống như người bình thường sao? Điền Kỳ Kỳ bị chính con trai của mình mê hoặc, đây mà là một cậu bé bảy tuổi sao? Nếu không phải từ đầu đến cuối là cho cô sinh ra, không thì cô nghĩ là con mình đã bị đánh tráo rồi mất. Dứa bé này, chắc phải được di truyền từ gen tốt lắm đây. Chẳng lẽ…… Người đàn ông kia xuất sắc lắm sao? Điền Kỳ Kỳ chỉ nhớ mang máng, ngũ quan của người kia tinh xảo, khuôn mặt lộ ra một sự cuốn hút trí mạng, lại có một loại khí chất vương giả khiến người khác không thể với đến. Anh ta sống có tốt không? Anh ta vẫn luôn ở trong thành phố này sao? Anh ta có khi nào nhớ đến buổi tối hôm ấy, nhớ đến cô gái triền miên suốt đêm với anh ta? Anh ta có biết rằng ở nơi nào đó, anh ta có một đứa con trai lanh lợi và thông minh như vậy? “Chuyện của người lớn, con nít không nên hỏi nhiều.” Điền Kỳ Kỳ đột nhiên thấy bực bội. Tại sao cô lại nhớ đên người đàn ông khốn kiếp kia chứ? Anh ra cướp đi cái quý nhất của cô, tại sao cô lại có chút hi vọng đối với anh ta? Điều tốt nhất là cả đời này hai người họ sẽ không gặp nhau nữa, anh ta cũng không biết đến sự tồn tại của Điền Bảo Bảo, cũng không có ai có thể giành quyền nuôi con với cô. Điền Kỳ Kỳ đăm chiêu suy nghĩ. “Mẹ” Cảm nhận được sự tức giận của Điền Kỳ Kỳ, Điền Bảo Bảo rón ra rón rén co giò chạy mất. Cậu nhóc không nghĩ làm như vậy sẽ phải nếm thử mùi thuốc súng. Buổi chiều, Điền Bảo Bảo được Dịch Thần dẫn đi chơi. Dịch Thần cố gắng để rủ Điền Kỳ Kỳ đi cùng, nhưng nghĩ đến chuyện mình cũng ở đó, Lôi Vũ có thể sẽ cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, Điền Kỳ Kỳ liền từ chối. Vả lại tiểu Bảo đi với hai người họ, cô cũng rất yên tâm. Cô chọn đại một bộ quần áo đơn giản, một mình dạo phố. Đây chính là thành phố cô sinh sống hai mươi năm, đã rời đi bảy năm rồi, nhưng chính nơi này đã lưu giữ nhiều ký ức của cô. Cô sinh ra, cô trưởng thành, cô vui buồn, lần đầu tiên tim cô đập thình thịch, mối tình đầu của cô, nụ hôn đầu tiên, … Dọc theo đường phố quen thuộc, cô chậm rãi bước đi. Bảy năm cô đi nước ngoài, thành phố này đã phát triển rất nhiều, cho nên cô không tìm thấy trường học của cô năm xưa. Trên đường, những chiếc xe đắt tiền, xe thể thao lướt nhanh qua, lấp lánh và kiêu ngạo. Ở tủ kính trước cửa hàng Best Love, cô nhìn thấy được thiết kế của chính mình. Đây chỉ là một ý tưởng đối với cô, bây giờ lại trở thành một món đồ trang sức xa xỉ tuyệt đẹp. “Quý khách, cô nhìn trúng món đồ nào tôi có thể lấy ra cho cô xem.” Người phục vụ thái độ có vẻ rất hiếu khách, nhưng lại khô khan, cứng ngắc, chung quy lại là thiếu một chút cảm tình. “La tổng, nghe nói đây là sản phẩm mới nhất của Best Love, đẹp quá a~~~.” Một vị tiểu thư son phấn đầy mặt lên tiếng làm nũng. Điền Kỳ Kỳ nghe vậy giọng nói ở phía sau lưng mình thì khinh thường liếc liếc, người đàn ông thật ngu xuẩn. Chỉ cần thấy gái đẹp thì không tiếc tiền mà bỏ ra. “Em thích cái nào thì chọn đi, anh sẽ mua cho.” Đáy mắt người đàn ông nhàn nhạt ý cười, như một hồ nước sâu, nhưng lại nổi lên một gợn sóng. Đôi môi mỏng hé mở, phát ra một âm thanh trầm thấp mà dễ nghe, làm cho anh mắt của người phục vụ sáng lên. Những người khách như vậy thì phải tiếp đãi tốt, không thể đắc tội. Ra tay thật là rộng rãi quá nhỉ! Khẩu khí lớn quá nhỉ! Điền Kỳ Kỳ bĩu bĩu môi, cứ như là không ăn được nho thì chê nho xanh. Dù bây giờ cô không thiếu tiền tiêu, nhưng đã trải qua quãng thời gian nghèo túng,cô thực sự hiểu được ý nghĩa của đồng tiền chân chính. “Tôi muốn xem cái này. Cô gái này, nếu cô không mua nổi thì nhường cho tôi đi, tôi muốn chọn cái này!” Đây chính là cáo mượn oai hùm. Điền Kỳ Kỳ cảm thấy lòng tự trọng của mình như bọ chà đạp, điên lên muốn chửi nhưng mà nghĩ lại thì thấy tình huống này không đáng để làm như vậy. Cô tức giận liếc mắt cô gái bên cạnh chàng trai, không quay đầu mà rời đi. Chàng trai bị người khác liếc mắt coi thường thì không hiểu được. Anh nhìn bóng dáng kia, cảm thấy có chút quen thuộc. Phảng phất trong trí nhớ, là một kí ức rất xa xưa. Cô gái này nhất định đã từng có quan hệ với mình, La Hạo khẳng định chắc chắn.