Chương hai mươi lăm: Tia sáng giữa rừng sâu Anh bỗng thấy trong tim le lói chút ánh sáng, tựa như ráng chiều không chịu lắng mình ở nơi vô tận, gắng gượng xuyên qua tầng mây. Tình yêu của anh giống như tia sáng yếu ớt này, do dù là sắp tắt hẳn cũng quyết không buông xuôi. Qua bậu cửa sổ lốm đốm nắng, bầu trời ngoài cửa kính mang màu xanh trong vắt, tựa như gần trong gang tấc. Lò sưởi trong phòng bệnh mở rất mạnh, không khí khô cong như lúc nào cũng có thể vỡ vụn thành bột. Cô gái ngồi trước cửa sổ giơ tay về phía mặt trời, những tia sáng tươi sáng lọt qua các kẽ ngón tay. Cô gái nhìn bàn tay đăm đăm, Lục Thiều Trì thậm chí có thể cảm thấy ánh mắt của cô trượt qua những nếp nhăn đan xen rõ ràng trên ngón tay, qua những khớp ngón tay tròn trịa, sau đó dừng lại ở ngón đeo nhẫn. Chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương có khắc hoa văn hình mây kiểu cổ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. “Dĩ Mạch”. Lục Thiều Trì chống cửa khẽ gọi, vì bị đâm xe, chân anh hiện giờ đi lại còn khó khăn, lúc nói thấy chóng mặt. “Thiều Trì”. Cô gái quay lại, khuôn mặt nghiêng nghiêng ẩn trong bóng tối dần dần sáng tỏ. Nhưng Lục Thiều Trì lại cảm thấy mặt mũi tối sầm một cách tuyệt vọng. Khuôn mặt thon gọn tinh tế, mắt mày như vẽ, môi đỏ răng trắng, khí sắc mạnh khỏe, cô gái trước mặt anh không phải Dĩ Mạch. “Sao em lại có chiếc nhẫn đó?”. Đó là chiếc nhẫn anh tặng Dĩ Mạch, mỗi nét trên đó anh đều thuộc nằm lòng. Hình vương miện ẩn trong hai chữ cái “L ♥ M” mà anh tự tay vẽ, chỉ thuộc về họ. Nhưng giờ đây, nó lại xuất hiện trên tay người khác. Anh không tìm thấy Dĩ Mạch ở phòng bệnh của cô, ký ức trong lúc hôn mê dồn dập trở về, căn phòng ấm áp mà anh thấy lạnh lẽo khác thường, hơi lạnh từ da thịt thấm đến tận tim”. “Anh vẫn còn giữ bí mật à? Đây chẳng phải là món quà anh chuẩn bị cho em sao? Vết thương của anh thế nào rồi? Cô Tiêu nói anh bị đâm xe, em sợ quá mất ngủ cả đêm, sáng ra bay về nước luôn. Có cảm động không? Nhưng được cái anh vẫn có lương tâm, biết tặng em cái nhẫn này, cũng không mất công em vất vả một chuyến. Phải rồi, cái nhẫn này như dành riêng cho em ấy, vừa như in nhé. M, Mạc Hân Nhan, khai thật đi, anh thiết kế cái này lâu chưa?”. Mạc Hân Nhan cười híp mắt giơ chiếc nhẫn trong tay, nụ cười dưới ánh mặt trời trông có phần chói lóa. “Cái nhẫn này anh thiết kế cách đây hai năm rồi, M không phải là Mạc Hân Nhan mà là An Dĩ Mạch, vợ chưa cưới của anh. Từ ngày quen cô ấy, anh đã chờ một ngày được đeo chiếc nhẫn đính hôn lên tay cô ấy. Vì thế, xin em trả lại anh”. Lục Thiều Trì liếm đôi môi khô khốc, nếu không co sự rèn luyện giúp anh che giấu cảm xúc, thì chắc anh đã không thể bình tĩnh đứng đây nói với Hân Nhan lúc này. “An... Dĩ Mạch?”. Mạc Hân Nhan ngây ra, cô vô thức lặp lại cái tên này. Nụ cười trong nháy mắt đông cứng lại trên gương mặt cô, trên môi hiện ra vẻ đắng cay. “Anh nói cái nhẫn này không phải để cho em? Anh nói nó... nó để cho An Dĩ Mạch nào đó?”. Mạc Hân Nhan cắn môi, giọng nói hơi run rẩy. “Phải”. “Tại sao, Lục Thiều Trì?”. “Anh không hiểu em đang nói gì?”. Thiều Trì lãnh đạm trả lời, trong lòng anh đang bấn loạn, Dĩ Mạch chắc chắn gặp chuyện rồi. Ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt trong đầu ah, cô ấy đi đâu rồi? Cô ấy đã quẳng điện thoại đi rồi, giờ phải tìm cô ấy thế nào đây? “Không hiểu? Anh có biết em vui biết bao nhiêu lúc cô Tiêu đưa món quà này cho em không? Em chờ ngày này bao lâu rồi anh biết không? Lúc đó em thấy mình từ bỏ tất cả về nước là đúng. Ai ngờ, đúng là em ngốc quá. Ngay từ đầu, em đã biết người như em với không tới nhà họ Lục. Nhưng em lại ngây thơ tưởng nhà anh không quan cách đến thế, không để tâm đến thân phận, hoàn cảnh của em. Em quá tin vào tình yêu, em tin anh sẽ kiên định như trước đây, cho dù cô Tiêu có phản đối đến mấy thì anh cũng vẫn ở bên em. Em đã tưởng tình yêu đích thực có thể vượt qua tất cả, nhưng em không ngờ, lúc em cố gắng thì anh lại buông tay, đính hôn với người khác”. Cô giật mạnh cái nhẫn, ném vào người Lục Thiều Trì. “Mười hai cara kim cương, nặng thế em đeo không nổi. Anh đem đi mà dụ mấy tiểu thư quý tộc danh giá”. “Hân Nhan, anh nghĩ em hiểu lầm rồi. Giữa chúng ta từ trước đến nay chưa từng có tình yêu”. “Anh nói gì? Sao anh lại có thể nói như thế? Cho dù anh có muốn lấy người khác thì cứ nói một câu với em là được. Sao anh lại có thể xóa bỏ cả quá khứ của chúng ta? Nếu không phải là yêu thì vì sao trước đây anh lại tốt với em như thế? Chẳng phải cô Tiêu vì tách chúng ta ra mà cố ý đưa em đi Mỹ bồi dưỡng? Giờ anh lại nói với em trước kia chúng ta không có gì, tất cả chỉ là hiểu lầm là sao?”. “Anh không nghĩ ân cần với bạn bè là không phải. Hân Nhan, em xứng đáng được tốt hơn thế”. “Hóa ra là em tự huyễn hoặc, em tưởng cô Tiêu giục em về nước, trao nhẫn cho em có nghĩa là cô ấy chấp nhận em rồi. Không ngờ cô ấy lại dùng cách này để sỉ nhục em, để anh đích thân làm em tuyệt mọi hy vọng. Đáng ra em nên sớm hiểu, một đứa con gái tầm thường như em dựa vào đâu mà đi đòi tình yêu của người khác”. “Hân Nhan, cho dù anh không yêu em thì em vẫn là một người quan trọng trong cuộc đời anh. Anh không muốn em vì chuyện này mà phủ nhận quyền được hạnh phúc của mình. Anh nói rồi, em xứng đáng được tốt hơn thế”. Mạc Hân Nhan ngẩng đầu, cô không nhận ra một chút giả tạo nào trong mắt Lục Thiều Trì, ánh mắt anh không hề né tránh, thẳng thắn thành thực. Phải, anh không yêu cô, rõ ràng không yêu. Điều này khiến cô càng tủi thân, Lục Thiều Trì, vì sao anh lại thẳng thắn như vậy? Không cho cô lấy một tia hy vọng nào? “Hân Nhan, trên đời không chỉ có mỗi mình anh, và cũng không chỉ có mỗi một tình yêu. Lẽ nào em thật sự không nhận ra ai mới là người tốt nhất với em sao?”. Nói xong câu này, Lục Thiều Trì quay người bước luôn ra ngoài, anh đi hơi gấp, bên chân bị thương làm bước chân của anh hơi lảo đảo. Mẹ anh chắc chắn là biết tung tích của Dĩ Mạch, ba ngày anh hôn mê rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì đi quá nhanh, vết thương ở chân lại toạc ra lần nữa, thấm ra ngoài lớp băng quấn trắng tinh thành những đốm đỏ thẫm, trông rất đáng sợ. Khuôn mặt tuấn tú hơi nhợt đi, nhưng anh không cảm thấy đau vì có một nơi khiến tim anh còn đau đớn hơn cả vết thương... Giây phút đẩy cửa văn phòng Viện trưởng, anh đã đánh mất hết tất cả sức chịu đựng của mình. “Dĩ Mạch đâu rồi mẹ?”. Anh nghe thấy giọng nói của mình lạnh lẽo không chút tình cảm, nếu người đứng trước mặt anh không phải là mẹ mình thì anh đúng là không biết mình sẽ gây ra chuyện gì. “Con bị thương thì đừng có đi lung tung nữa, bản thân con cũng là bác sĩ, sao lại bất cẩn thế? Ngộ nhỡ để di chứng thì làm thế nào?”. Tiêu Nhân Tâm tiến đến một bước, đỡ lấy anh. “Dĩ Mạch, cô ấy đâu rồi ạ?”. Người đứng trước mặt là mẹ anh, cho dù bà có làm gì, anh chỉ có thể chịu đựng, không thể oán trách điều gì. “Cô ta có tay có chân, đi đâu mẹ làm sao mà biết được?”. “Chiếc nhẫn sao lại ở trong tay mẹ?”. “Cô ta trả lại cho mẹ, có lẽ cô ta cũng tự biết mình không xứng đeo nó, hoặc là cô ta không muốn đùa cợt với con nữa. Thiều Trì, mẹ biết trước kia mẹ can thiệp vào chuyện riêng của con quá nhiều, lần này Hân Nhan về rồi, con hãy gần gũi nói nhiều hơn, mẹ sẽ không phản đối chuyện của các con nữa”. Tiêu Nhân Tâm có vẻ sốt ruột, rõ ràng là bà không muốn tiếp tục lằng nhằng với vấn đề này. “Sao mẹ lại gọi cô ấy về? Sao lại đưa cô ấy cái nhẫn con tặng Dĩ Mạch? Trước kia mẹ vẫn ghét bọn con thân thiết với nhau cơ mà? Giờ sao lại làm như thế này?”. “Ai bảo mẹ ghét Hân Nhan? Mẹ ghét nó thì sao còn đưa nó đi Mỹ? Bố nó là cánh tay đắc lực của bệnh viện chúng ta, cũng là ân sư của con, sao mẹ lại ghét nó được? Con tưởng đứa con gái nào cũng nhơ bẩn như Dĩ Mạch sao?”. “Sắp xếp nhiều việc như thế mẹ không mệt à? Dù thế nào thì cũng không ai thay thế được Dĩ Mạch. Cho dù người khác có tốt mấy thì đối với con đó chỉ là người khác, không phải cô ấy”. “Con nhất định phải cãi lại mẹ à? Thiều Trì, con không còn ở tuổi nổi loạn nữa đâu, con cần làm chuyện ấu trĩ thế này sao? Con chỉ cần bình tĩnh nghĩ cho kỹ, An Dĩ Mạch có thân thế thế nào, bố cô ta là một phóng viên vì nhận hối lộ mà bị sa thải, bản thân cô ta đã từng làm gái bao, cô ta lại còn ăn cắp tài liệu quan trọng của bệnh viện. Đừng nói là mẹ, bất kỳ người mẹ nào khác cũng không chấp nhận con trai mình tìm người vợ như vậy! Mẹ biết con đang nghĩ gì, con tưởng mẹ ham thế lực, tưởng mẹ đòi môn đăng hộ đối. Lúc này, con đưa bất kỳ cô gái có lý lịch trong sạch nào về nhà, mẹ cũng không phản đối, nhưng con lại đi thích một đứa con gái làm vợ khắp người ta, con bảo mẹ phải làm sao?”. “Rốt cuộc là Dĩ Mạch có thật làm vợ khắp người ta hay mẹ có thành kiến với cô ấy? Mẹ làm gì cô ấy rồi? Vì sao mẹ lại ghét cô ấy như thế?”. “Con nói vớ vẩn cái gì thế? Mẹ không hề quen An Dĩ Mạch, sao lại... sao lại có thể có thành kiến với cô ta?”. Nghe con trai hỏi, Tiêu Nhân Tâm biến sắc, lời lẽ cũng trở nên úp mở. Thái độ đột nhiên thay đổi của bà khiến Lục Thiều Trì sinh nghi, lẽ nào chuyện trước kia của Dĩ Mạch có liên quan đến mẹ của anh thật? “Con hỏi mẹ lần cuối cùng, Dĩ Mạch đâu rồi?”. “Mẹ không nói chuyện này với con nữa, tối nay mẹ hẹn ăn cơm với nhà họ Mạc rồi, con và Hân Nhan đến sớm nhé. Con còn chưa khỏi, để mẹ bảo tài xế đưa con đi”. Giọng nói của Tiêu Nhân Tâm có phần mềm ra. “Dĩ Mạch ở chỗ nào? Có phải cô ấy có chuyện gì rồi không?” “Giáo sư Mạc đối với con như con đẻ, ông ấy muốn mời con ăn bữa cơm mà con cũng không chịu à? Đứa con gái đó quan trọng đến thế sao?”. “Con sẽ đến thăm thầy Mạc, nhưng phải là đưa Dĩ Mạch cùng đến thăm thầy. Con cảm ơn mẹ đã lấy lại nhẫn giúp con, con vẫn còn nợ Dĩ Mạch lời cầu hôn chính thức. Mẹ không muốn cho con biết Dĩ Mạch ở đâu thì con đi hỏi Trần Sở Dương”. “Trần Sở Dương không có ở Vân Trạch”. “Không thể nào, Hân Nhan về rồi, anh ấy chắc chắn không thể đi lúc này được”. “Mẹ điều cậu ấy đi. Mẹ không biết ba đứa bọn con đang làm gì, cậu ấy đi Bắc Kinh tham gia lớp bồi dưỡng nội bộ rồi, không thể nhận điện thoại của con được”. “Thế thì con sẽ đi Bắc Kinh tìm anh ấy”. Khi Lục Thiều Trì quay người bỏ đi, anh còn vừa kịp nhìn thấy Mạc Hân Nhan ở cửa. Cô thẫn thờ nhìn anh, thần sắc mơ hồ như ánh hoàng hôn sắp tàn. Anh liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì hết. Chắc là cô nghe thấy những lời anh nói rồi, có thể cô sẽ bị tổn thương, sẽ đau khổ, nhưng những điều đó không quan trọng nữa rồi; anh không quen lập lờ nước đôi, có những lúc kiên quyết từ chối là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Trong hành lang, Lục Thiều Trì vừa đi vừa tháo từng vòng từng vòng băng cứu thương đang quấn quanh tay mình, ném vào sọt rác. Khi áo khoác chạm vào miệng vết thương, chân mày anh bỗng cau lại. “Lưu hả? Tôi là Lục Thiều Trì, đặt cho tôi vé máy bay đi Bắc Kinh tối nay, càng sớm càng tốt”. Lúc máy bay cất cánh, trái tim bức bối của Lục Thiều Trì dần bình tĩnh lại. Nhớ lại ánh mắt giận dữ của Tiêu Nhân Tâm, nét mặt bị tổn thương của Mạc Hân Nhan, anh thấy bất lực, hóa ra mình không lạnh lùng như vũng nước chết, vẫn có những việc khiến anh phải lúng túng, mất phong độ. Trước kia không phải là không có mâu thuẫn với mẹ, anh hoặc thỏa hiệp hoặc làm ngơ, thường có thể ung dung xử lý mọi chuyện êm đẹp, đâu ra đấy. Anh cười nhạt một tiếng, người nhà họ Lục đều rất sĩ diện, anh cũng không phải ngoại lệ. Hôm nay, khi Tiêu Nhân Tâm đưa Mạc Hân Nhan đến gặp anh, lôi việc trước kia ra chất vấn anh từng chuyện một, anh mới biết hóa ra khoảng cách giữa mình với mẹ đã rộng đến thế. Sự chững chạc già dặn trước kia, niềm kiêu hãnh và ung dung trước kia, chẳng qua đều là huyễn hoặc. Hóa ra cảnh chung sống hòa thuận trước kia không phải là vì cách xử lý mọi việc của anh tốt đẹp hoàn mỹ, mà là vì thế giới này phần đông mọi người đều quen sống giả tạo. Trên đời này có mấy người như Dĩ Mạch, yêu ghét rõ ràng, từ chối mọi thói đời? Chính vì thế nên cô không biết bợ đỡ, cho dù có muốn cầu xin điều gì cũng chỉ biết làm nũng mà thôi. Người con gái như vậy, làm sao lọt vào mắt Tiêu Nhân Tâm được? Người con gái như vậy, anh làm sao mà buông tay cho được? Dường như từ khi còn rất nhỏ, anh đã không còn biết làm nũng bố mẹ. Nền giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ trong gia đình khiến anh luôn tự nhắc mình là người nhà họ Lục, tự trọng tự cường, không để lộ một chút yếu đuối. Bố mẹ không phải là để anh vui vẻ tâm sự mà là quyền uy để hướng tới. Họ không cần một đứa trẻ nghịch ngợm mà cần một Lục Thiều Trì có thể khiến họ tự hào kiêu hãnh. Thứ mà anh có hoàn toàn không phải là yêu chiều, mà là cách giáo dục nuôi dạy hà khắc. Khi Dĩ Mạch nâng tấm biển ăn xin kéo gấu áo anh, giây phút đó, anh như nhìn thấy bản thân mình cũng đáng thương như thế. Anh thích những mưu kế trẻ con của cô, thích cái mè nheo và sự độc đoán của cô, mà không nỡ từ chối. Anh hết mực chiều chuộng sự tham lam, ỷ lại của cô. Anh như một chú cá từ nhỏ đã mất bạn đồng hành, ngược dòng mà tiến, cho dù ở trên cao đến đâu vẫn khao khát một cuộc sống ngọt ngào, bình yên mà mình đang thiếu thốn. Anh khẽ ngả người vào lưng ghế, nhắm mắt lại vẫn có thể thấy cô đang nhảy loi choi trước mặt, vui vẻ gọi anh là “đốc tờ Lù”. Còn nhớ hồi mới hẹn hò, lần đầu tiên đến căn hộ của anh, cô đứng bên tủ áo, lấy bộ vest của anh ra gí chiếc mũi xinh vào cổ áo ngửi ngửi. Sau đó láu lỉnh làm mặt ghen tuông nói, hình như có mùi nước hoa. Anh rũ rũ áo, những hạt bụi li ti bay lên, cô chau mày hắt hơi liền mấy tiếng. Lục Thiều Trì, cái áo này bao lâu không mặc rồi? Cô bịt mũi hỏi. Anh cười giễu cô, mua về mãi không có dịp mặc thế mà lại ngửi thấy mùi nước hoa, đúng là mũi cún. Cô chống nạnh nói, quần áo mua về không mặc, sắp bị nhậy cắn thủng rồi, Lục Thiều Trì, anh cứ bừa bãi thế này à? Anh nhớ rõ lúc đó mình trả lời thế nào, anh nói: Làm thế nào được, ai bảo nhà anh thiếu một nữ chủ nhân chứ? Hóa ra, ngay từ lúc ấy anh đã muốn sống trọn đời với cô. Thực ra cô không biết chăm sóc người khác, nấu cơm cơm khê, xào rau rau cháy, giặt quần áo thì phải cầm theo sách hướng dẫn để thao tác máy giặt, rửa bát thì thường xuyên làm đứt tay... Cô thậm chí còn không biết chăm sóc bản thân, lúc thì quên uống thuốc, lúc lại bất cẩn uống thuốc quá đát... những chuyện ấy toàn là chuyện thường ngày ở huyện, anh không dám hình dung nữa. Lần này Dĩ Mạch đột ngột biến mất khiến anh liên tục nghĩ đến những tình huống xấu nhất. Anh và Dĩ Mạch không còn thời gian để bỏ lỡ nữa. Khi Dĩ Mạch chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh đã là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng đúng lúc anh cảm thấy mình đang từng bước từng bước tiến vào trái tim cô, thì tất cả lại rối tung lên. Dĩ Mạch, em ở đâu? Anh nhìn về phía xa xa, trước mắt là biển mây mênh mông, cảnh máy bay khổng lồ đè lên bóng trời chiều, cắt bầu trời thành hai màu lam và vàng rõ rệt. Một chút ánh sáng mỏng như cánh ve tràn ra giữa mây trời. Thời khắc hoàng hôn buông xuống thật tráng lệ, từ trên máy bay ngắm nhìn mây chiều chầm chậm sa xuống, anh thấy bồi hồi, xúc động. Anh bỗng thấy trong tim le lói chút ánh sáng, tựa như ráng chiều không chịu lắng mình ở nơi vô tận, gắng gượng xuyên qua tầng mây. Tình yêu của anh giống như tia sáng yếu ớt này, cho dù là sắp tắt hẳn cũng quyết không buông xuôi. Dĩ Mạch, em nghe thấy chưa? Cho dù có thế nào, anh cũng không buông xuôi. Anh nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, kim cương cứng nhọn, đâm vào lòng bàn tay anh đau âm ỉ. Máy bay xuyên qua tầng mây, chậm rãi hạ cánh, từng đám vàng kim mở ra như cuộn tranh thủy mặc. Sân bay thủ đô sáng rực như ban ngày, lúc bước ra khỏi sân bay, tâm trạng bị dồn nén khiến Lục Thiều Trì quyết tìm ra lối thoát. Dĩ Mạch, cho dù em có ở đâu, anh cũng nhất định sẽ tìm thấy em. Không dừng lại, anh bắt xe đi thẳng đến nơi Trần Sở Dương tập huấn. Đến được ký túc xá của Trần Sở Dương thì trời đã tối hẳn. Trần Sở Dương lúc này cũng đang lo lắng không yên, vừa nhìn thấy Lục Thiều Trì đẩy cửa vào, anh bật dậy. “Thiều Trì, cậu đến đây làm gì? Bị thương thế nào rồi? Hôm đó cậu làm tôi sợ gần chết! Hân Nhan về chưa? Cậu gặp cô ấy chưa?”. Anh túm lấy Lục Thiều Trì nhìn chăm chăm. “Khoan hẵng hỏi những chuyện đó, em hỏi anh, Dĩ Mạch đang ở đâu?”. Lục Thiều Trì không muốn mất thời gian vào chuyện hỏi han, anh vội vã hỏi. “Cậu chưa đi đón Dĩ Mạch về à? Cậu đến Bắc Kinh làm gì? Dĩ Mạch gặp chuyện rồi!”, Trần Sở Dương có vẻ nóng nảy nói. “Dĩ Mạch gặp chuyện rồi”, câu nói này xác định mọi dự cảm xấu của anh, tim Lục Thiều Trì như ngừng đập.