Chương mười bốn: Cười uống thạch tín Trong sách có câu: Trong cuộc đời ai là thạch tín, ai là mật ngọt cho em. Có lẽ Vân Mộ Hàn chính là thứ độc dược đó, nhưng cô thản nhiên cười mà uống, thấy ngọt như đường. Xinlan, Yahoo, Sohu, mạng 163, QQ, MSN... Trong phút chốc, toàn bộ các mục giải trí của những trang web lớn đều đăng lên trang đầu tin Kim Eun Chae mang thai. Dĩ Mạch không biết nên khóc hay nên cười, bài của cô được đăng tải nhiều như vậy từ bao giờ thế? Điện thoại réo liên tục không ngừng, Dĩ Mạch không nghe, cô thẳng tay ném lên giường. Chưa đến năm giờ chiều mà bên ngoài đã tối sầm, có vẻ sắp mưa rồi. Dĩ Mạch ngồi trước máy tính liên tục cập nhật các trang web, cũng còn may, người ta chưa nhắc gì đến Mộ Hàn. Mọi người đang xôn xao đoán già đoán non xem Kim Eun Chae mang thai đứa con của ai, những bài viết của “tác giả” An Dĩ Mạch ngày càng sắc nhọn. Từng câu từng chữ đều ám chỉ Kim Eun Chae có người bao hoặc cô ta từng đem thân xác đổi lấy quyền lợi. Dĩ Mạch xem mà buồn cười, ngòi bút của mình sắc như dao thế này từ bao giờ vậy? Tay này làm phóng viên giải trí hợp hơn cô nhiều! “Cô An Dĩ Mạch có nhà không?”. Tiếng gọi cửa dồn dập cắt đứt dòng suy nghĩ của Dĩ Mạch. Ai thế nhỉ? Nhà cô thường không có khách đến chơi. “Phải cô An Dĩ Mạch không? Tôi đến đưa cơm, anh Trần Sở Dương đặt cơm cho cô. Anh ấy nói hôm nay bệnh viện rất bận nên không đến nấu cơm cho cô được. Anh ấy gọi điện thoại suốt cả chiều mà cô không nghe máy, anh ấy nhắn cô phải gọi lại cho anh ấy đấy”. Dĩ Mạch nhận hộp cơm rồi đóng cửa lại, xem ra Thiều Trì tìm được đầy tớ tạm thời cho cô thật là tận tâm. Cô cầm điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ đều là của Trần Sở Dương. Dĩ Mạch vừa ăn cơm hộp vừa bắt đầu xem tin nhắn. Đồng nghiệp nhắn: Giỏi lắm Dĩ Mạch, cuối cùng thì cũng ra dáng phóng viên giải trí rồi! Trưởng phòng nhắn: Dĩ Mạch, gần đây chắc vất vả lắm nhỉ? Để cô nằm vùng ở bệnh viện lâu như thế cuối cùng cũng có tác dụng, tờ xét nghiệm cô gửi đến tôi đã nhận được từ lâu rồi. Vốn định chờ bài viết của cô, nhưng cô lại ốm lâu quá nên tôi đã bảo thực tập sinh viết bài đăng kèm sáng nay. Hiệu quả tốt lắm, nghe nói báo chúng ta sáng nay bán được gấp đôi, đều nhờ cô cả. Cô cứ nghỉ ngơi đi, tiếp tục điều tra bố đứa bé là ai nhé! Hóa ra là bài của thực tập sinh viết, nhưng tờ báo cáo xét nghiệm là sao? Báo cáo xét nghiệm rõ ràng ở trong điện thoại của cô, không lẽ cô bất cẩn bấm nhầm nút gửi? Thôi kệ! Dù sao thì nhiệm vụ sếp giao đã hoàn thành rồi, phóng viên giải trí không đưa tin scandal của minh tinh chẳng lẽ lại đưa tin đời sống của người dân? Cô làm như thế cũng không có gì sai! Dĩ Mạch hít một hơi thật sâu, tiếp tục xem tin nhắn. Tin của Trần Sở Dương: Dĩ Mạch, hôm nay bệnh viện có chuyện, anh không đến được, anh gọi cơm cho em rồi, em ăn đi nhé. Tin nhắn cuối cùng từ một số lạ, chỉ có mấy chữ ngắn ngủn: An Dĩ Mạch, cô làm tôi thất vọng quá. Tin nhắn không đề tên, Dĩ Mạch nhìn điện thoại một hồi lâu. Giọng điệu quen thuộc này, không cần đoán cô cũng biết là ai. Bất kỳ ai thất vọng với cô cũng được, nhưng anh ta thì có tư cách gì? Dĩ Mạch bực bội tắt máy. Điện thoại lại reo, cô liếc một cái, là Trần Sở Dương. “Anh bảo em gọi lại cho anh cơ mà? Sao gọi không nghe máy! Ăn cơm chưa?”. Giọng Trần Sở Dương có vẻ nóng ruột. “Em đang ăn, lần sau anh nhớ gọi sườn nhiều thịt chút nhé, em phải ăn nhiều nhiều thịt mới khỏe được. Mà này, sao chỗ anh ồn thế?”. Dĩ Mạch lắc lắc đầu, sao vẫn váng vất thế này? “Miễn bình luận, tại cái cô người nước Gậy đó hết! Giờ đám phóng viên bao vây bệnh viện rồi! Thiều Trì với Viện trưởng Tiêu lại đi vắng, lãnh đạo bệnh viện đang bàn xem nên xử lý thế nào đây. Em chờ chút, đừng gác máy...”. “Này, tôi bảo anh bao nhiêu lần rồi! Có tiền thì ghê gớm hả?! Cứ có tiền thì tùy tiện gọi xe cứu thương à? Xe cấp cứu dùng để cứu người chứ không phải là xe chuyên dụng cho minh tinh nhà mấy người!”. Tiếng quát tháo của Trần Sở Dương vọng từ đầu bên kia điện thoại đến, Dĩ Mạch nghe rõ có tiếng người đang cãi cọ với anh ta, giọng rất quen, hình như là Mộ Hàn. Nghe giọng Mộ Hàn hình như đang gặp rắc rối gì đó. Dĩ Mạch thấy đầu càng lúc càng váng vất, nhưng tiếng cãi nhau trong điện thoại dai dẳng đập vào tai, khiến cô không khỏi tò mò. Cô cắn chặt răng, mặc áo khoác rồi vẫy một chiếc taxi đi đến Bệnh viện Nhân Tâm. Sao cô lại phải đi đến đó? Chính cô cũng không có câu trả lời cho câu hỏi đó. ... Cổng bệnh viện đã bị đám phóng viên hay tin vây chặt đến nỗi một con ruồi cũng không lọt qua, Dĩ Mạch chen lấn hồi lâu cũng không len chân vào bệnh viện được. “A, Kim Eun Chae!”. Dĩ Mạch đột nhiên chỉ vào một chiếc xe lướt qua phía sau, hét toáng lên. “Cái gì? Kim Eun Chae! Kim Eun Chae ở đằng kia!”. “Đuổi theo chiếc Buick kia! Mau!”. Trong nháy mắt, dòng người đổi hẳn hướng tấn công, đuổi theo chiếc Buick. Dĩ Mạch bị mấy tay phóng viên xô ngã lăn quay, không chỉ trật khớp tay mà bàn tay cũng bị trầy xước rớm máu. “Có cần máu mê đến thế không?”. Dĩ Mạch thấy bộ dạng chạy đua của mọi người thì bất giác thở dài, mình đúng là thiếu tác phong chuyên nghiệp của phóng viên giải trí quá. “Thưa cô, xin hỏi cô ở báo nào?”. Vừa đi vào bệnh viện thì bảo vệ ở cửa đã giữ cô lại. “Chú thấy cháu giống phóng viên à?”. Dĩ Mạch nhìn chú bảo vệ, gượng gạo mỉm cười. “Giống”. “Cháu làm phóng viên lâu rồi mà đây là lần đầu tiên có người thấy cháu giống phóng viên! Cháu có hẹn trước rồi, chú có thể gọi cho bác sĩ Trần Sở Dương bảo An Dĩ Mạch ở báo Vân Trạch đô thịđến rồi ạ”. Lúc này cô đã hết cả hơi để nói chuyện, vết thương ở chân còn chưa lành, người vẫn đang ngây ngấy sốt. Nếu không phải vì Mộ Hàn gặp chuyện thì chắc cô đã ngủ tít ở nhà. “Xem ra tôi đánh giá cô quá thấp. Gã bác sĩ lái ô tô là đối tượng để cô phỏng vấn đấy à? Như thế tức là cô đưa hắn về nhà không phải vì tiền mà vì bản báo cáo xét nghiệm của Eun Chae? Không biết nhà báo nổi tiếng An Dĩ Mạch còn dùng cách này viết những bài nào nữa không?”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, dù không quay đầu lại nhưng Dĩ Mạch cũng biết ai đang nói. Theo tính khí thường ngày của cô thì chắc chắn Dĩ Mạch sẽ ăn miếng trả miếng ngay, nhưng lúc này nghe thấy tiếng anh, cô lại thấy nhẹ nhõm cả người, may quá, anh không sao. Dĩ Mạch xoay người nhìn Mộ Hàn đứng ngay sau lưng cô, trông anh có vẻ tiều tụy, đầu tóc bù xù, sơ mi nhàu nhĩ, chắc là vì lo lắng cho Kim Eun Chae nên mới thế. “Đám phóng viên đó phát hiện đuổi nhầm xe chắc chắn sẽ quay lại ngay, anh mau đưa Kim Eun Chae rời khỏi đây đi”. Cô không để tâm đến những lời lẽ cay nghiệt mà Mộ Hàn dành cho cô, cô chỉ mong anh mau chóng rời khỏi đây, vì đầu cô cũng đã đau đến mức không chịu nổi nữa rồi. “Cô đừng vờ vĩnh nữa! Giả có thai để cố ý tiếp cận Eun Chae, còn thủ đoạn gì nữa cô chưa dùng? An Dĩ Mạch, cô còn có lương tâm không? Eun Chae xem cô là ân nhân cứu mạng, cô ấy tin cô, vậy mà cô lại bán đứng cô ấy”. “Em không!”. Lời nói vừa buột khỏi miệng, Dĩ Mạch đã thấy hối hận. Đồ ngốc, đúng là sốt mụ cả đầu rồi, ăn nói chả ra làm sao cả. Ngươi định nói là mình không làm thế hay là nhận mình không có lương tâm?! Thôi, anh ta đã định sẵn tội cho mình rồi thì còn mất công giải thích làm gì nữa? Chuyện sáu năm trước ai cũng không thể quên, giờ thêm những chuyện này thì lại càng không thể xoa dịu. “Nguy rồi, có người cắt động mạch tự tử ở tầng sáu!”. Đúng lúc hai người đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng có tiếng kêu thất thanh ở phòng trực ban. Dĩ Mạch và Mộ Hàn sững sờ nhìn nhau rồi cùng lúc lao nhanh về phía thang máy. Dĩ Mạch nóng nảy ấn nút thang máy. Chết tiệt! Dân Hàn Quốc sao thích tự sát thế chứ? Thang máy chậm chạp đi lên, Mộ Hàn ra sức ấn nút mở cửa, cuối cùng giận dữ đá vào cửa thang máy, quay người chạy về lối thoát hiểm. Dĩ Mạch cũng đành cà nhắc leo thang bộ theo anh. Vân Mộ Hàn chạy một mạch lên tầng sáu thì thấy Kim Eun Chae đang ngồi khóc nức nở ở cửa. Bác sĩ đã băng bó xong cho cô, Vân Mộ Hàn cúi xuống ôm cô vào lòng. “Sao em ngốc thế?”. “Bên công ty nói nếu không giải thích rõ ràng được chuyện này thì sẽ cắt hợp đồng với em, việc làm đại diện quảng cáo của em cũng sẽ bị hủy. Đám phóng viên đó nói em là gái bao, họ còn nói bản thân em còn không biết ai là bố đứa bé trong bụng”. “Ngốc ạ, không sao đâu, qua hết rồi”. Vân Mộ Hàn an ủi cô, Dĩ Mạch đứng một bên, muốn đi nhưng chân như bị đổ chì không nhích nổi nửa bước. “Anh Mộ Hàn, nếu không được hát nữa thì em thà chết còn hơn! Sống có ý nghĩa gì nữa chứ? Em không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa rồi!”. Cô rấm rứt khóc thút thít, tiếng khóc như bị dồn nén lại, âm thầm mà đau đớn. Dĩ Mạch bỗng thấy tủi thân vô cùng, hồi đó cô cũng cô đơn ôm gối lặng lẽ khóc, nhưng có ai ở bên cạnh an ủi, vỗ về cô đâu? Nỗi đau đớn hằn sâu trong tim đó đến giờ cô vẫn không dám nhớ lại. “Không được hát nữa thì có sao đâu, thế mà cũng muốn chết thì không biết tôi phải chết bao nhiêu lần rồi”. Dĩ Mạch thấy sốt ruột, khẽ lầu bầu một câu. Mộ Hàn hiển nhiên nghe rõ cô nói gì, anh trừng mắt nhìn cô cảnh cáo khiến cô im bặt. “Là cô ta, là do cô ta làm! Anh đuổi cô ta đi, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, cút!”. Kim Eun Chae nhìn thấy Dĩ Mạch bỗng nhiên nhào đến như phát điên. Những móng tay nhọn sắc của cô ta cào xước cánh tay Dĩ Mạch, điên cuồng, lồng lộn như một con thú hoang. “Cô còn đứng đấy làm gì? Cô làm cô ấy hoảng sợ đấy”. Cái gì? Người hoảng sợ phải là mình chứ? Dĩ Mạch giễu thầm. “Eun Chae, anh đưa em vào phòng nghỉ, vết thương còn đau không? Anh thổi cho em nhé?”. Vân Mộ Hàn nhè nhẹ thổi vết thương trên cánh tay Kim Eun Chae. Rõ ràng là ở đây không có ai muốn thấy mình cả, Dĩ Mạch chẳng buồn nói gì nữa, tập tễnh bỏ đi, mỗi bước đi vết thương lại nhức nhối vô cùng. Nhưng nơi đau đớn nhất trong cơ thể cô lại là trái tim, nơi mềm dịu nhất trong lồng ngực tựa như bị một nắm gai đâm vào, rõ ràng là rất đau mà sao không thể nói ra. Trước kia, cô và Mộ Hàn cũng đã từng thân mật như thế. ... “Mộ Hàn, ba điểm! Yeah! Bạn trai em giỏi quá, hura!”. Hồi đó Dĩ Mạch thường cổ vũ cho Vân Mộ Hàn ở sân bóng rổ, người ta thì đánh bóng còn cô thì bóng đánh người. “Dĩ Mạch, có sao không?”. “Anh thử bị bóng đập vào đầu xem, anh xem này, còn bị trầy da nữa đây này”. Dĩ Mạch dẩu mỏ, chìa tay ra. “Thổi đi”. Dĩ Mạch mắt long lanh nước nhìn Mộ Hàn, giả vờ đáng thương thì nhất cô rồi. “Thổi cái gì, bao nhiêu người nhìn kia kìa”. Vân Mộ Hàn nhìn đám anh em đang cười cợt ở đằng sau. “Mẹ em bảo bị thương thì thổi là hết đau, anh thổi cho em”. “Tự thổi đi!”. “Không!”. Dĩ Mạch túm chặt lấy Mộ Hàn, sau lưng đã có người ồ lên. “Này, Vân Mộ Hàn, cậu bị con bé cấp ba này át vía rồi à? Lại còn thổi vết thương nữa, đúng là đồ trẻ con”. “Mấy người ghen tỵ vì tôi có bạn gái đáng yêu chứ gì? Lần sau ai còn dám đập bóng vào người bạn gái tôi thì Vân Mộ Hàn tôi sẽ đập bóng vào đầu kẻ đó!”. Dĩ Mạch thấy Mộ Hàn ra mặt bảo vệ cô thì thấy ngọt lịm trong lòng, lớn bằng ngần này rồi mà lần đầu mới có người khen cô đáng yêu đấy. Mộ Hàn cẩn thận vén tay áo cô lên, nhè nhẹ thổi vào vết thương trên cánh tay. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tay cô ngưa ngứa. Tiếng huýt gió phía sau càng lúc càng lớn, Mộ Hàn không thèm để tâm, xót xa hỏi cô có đau không. Trong mắt Mộ Hàn khi đó chỉ có cô, chỉ cần cô muốn là anh sẽ đem cả thế giới tặng cho cô. Tay đã hết đau từ lâu, nhưng Dĩ Mạch vẫn còn lưu luyến hơi ấm đó, chỉ hết chỗ này đến chỗ kia. Cuối cùng Mộ Hàn cũng nhận ra cô bé xảo quyệt này lừa anh thổi đi thổi lại mãi không thôi. “Anh biết em còn đau ở đâu đấy”. Không để cô kịp định thần, nụ hôn của Vân Mộ Hàn đã đậu trên môi cô. Làn môi anh thật ấm áp, nồng nàn. Đây là lần đầu tiên cả hai người bọn họ biết được hương vị của nụ hôn. Ánh mặt trời quá ngọ phủ lên hai người, quả bóng gây chuyện không biết đã lăn về hướng nào. ... Đêm có tối đến mấy thì cũng sẽ trôi qua, quay đầu là trời sáng. Dĩ Mạch thật sự không còn sức lực để gượng làm gì nữa, cô chỉ có thể tự an ủi mình bằng tinh thần AQ: Cô trẻ hơn Kim Eun Chae, không có Mộ Hàn thì còn có Thiều Trì, chuyện trước kia có gì ghê gớm, chỉ cần không nghĩ đến là mọi chuyện sẽ okie. Họ không còn can hệ gì với nhau nữa rồi. Anh không còn yêu cô nữa. Sự dịu dàng và che chở của anh có thể dành cho bất kỳ ai, chỉ có cô thì không bao giờ được nữa. Mưa ngoài cửa sổ đập rào rào trên kính, rơi xuống mặt đất như những hạt đậu. Hôm nay ra khỏi nhà vội quá, Dĩ Mạch quên mang ô theo người. Cô cứ đứng ngẩn ngơ nhìn mưa ở hành lang tầng sáu, muốn về mà không về được. Nước mưa chảy ngoằn ngoèo trên mặt kính, run rẩy vẽ nên những ký hiệu kỳ quái như một tiếng thở mảnh và dài. Dĩ Mạch nhìn cơn mưa giông xối xả, thấy chóng mặt ghê gớm, cô mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt cố xua tan những chuyện vừa qua. “Sao cô vẫn ở đây?”. Mộ Hàn từ phòng bệnh bước ra nhìn thấy Dĩ Mạch đang cúi đầu dựa tường, lạnh lùng hỏi một câu. Chết tiệt, hôm nay trở trời, sao cô ta chỉ mặc có mỗi một tấm áo mỏng manh thế kia? Cô nàng óc bã đậu này không biết tự chăm nom mình à? “Chị ấy có sao không?”. Dĩ Mạch không mở mắt, uể oải hỏi một câu. “Tốt nhất là cô nên cầu khấn cho cô ấy không sao đi, nếu cô ấy làm sao thì tôi không tha cho cô đâu”. Nhắc đến Kim Eun Chae, Vân Mộ Hàn lại gầm gừ đe dọa. Nếu là mấy tay nhà báo vớ vẩn khác thì anh cũng không giận dữ đến thế. Nhưng đây là Dĩ Mạch, là Dĩ Mạch anh đã từng yêu tha thiết. Sao cô lại có thể lợi dụng anh dễ dàng như thế, sao lại có thể vì tin tức mà bán đứng anh chứ? “Cô còn đứng đây làm gì nữa? Đừng nói với tôi là lương tâm cô cắn rứt, định ở đây chăm sóc Kim Eun Chae đấy nhé”. Trông cô yếu ớt mong manh anh thấy thương, nhưng nói ra miệng thì toàn những lời trách móc cộc cằn. “Tôi cứ thích đứng đây đấy, anh không muốn thấy thì đi chỗ khác đi. Vào phòng với vợ anh đi, đừng có đứng đây mà oán thán như Đường Tăng nữa”. Dĩ Mạch bực bội đáp, không phải là cô không muốn đi mà giờ toàn thân cô mềm nhũn, không cất nổi nửa bước. “Cô!”. Thấy sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta chọc giận, Vân Mộ Hàn hít sâu, “Tôi mặc kệ cô, cô thích ở đây hứng gió thì tùy”. Vân Mộ Hàn lạnh lùng quay người trở vào phòng bệnh của Kim Eun Chae. “Bịch!”. Một tiếng động trầm nặng phía sau khiến anh giật mình quay ngoắt lại. “Dĩ Mạch, cô sao thế? Dĩ Mạch!”. Người cô nóng như thép nung, hơi nóng hừng hực khiến Mộ Hàn rụt tay lại. Chết tiệt, sao cô ta sốt cao thế mà không nói tiếng nào. Anh nắm chặt tay cô, để cô tựa vào ngực mình. Tay cô rất nhỏ, cứ như là những năm qua cô không lớn lên tí nào nữa. Chỉ có những vết chai sần là mới mọc lên trong lòng bàn tay, tay một cô gái sao lại như thế này được? Những năm qua cô sống thế nào? Không lẽ gã đàn ông đó đày đọa cô đến mức đấy kia ư? “Em đi rửa mặt đây, về đánh một giấc là ổn thôi, buồn ngủ quá!”. Dĩ Mạch nhăn nhó bóp trán nói. “An Dĩ Mạch! Em là đồ ngốc! Thường ngày em chăm sóc mình thế này à? Mau đến phòng cấp cứu với anh!”. Mộ Hàn bế bổng cô lên, đi thẳng ra phía thang máy. “Này, em chỉ bị cảm thôi mà, không cần cấp cứu đâu, anh cho em xuống!”. Dĩ Mạch nhìn Mộ Hàn, chuyện bé mà cứ thích xé ra to. “Nếu không muốn anh vác em đi thì nghe lời anh”. Giọng nói của Mộ Hàn có chút bực tức, sao cô ta bất cẩn đến thế, nếu anh không có mặt tại đấy thì cô ta có định đến bác sĩ khám không? Trần Sở Dương vừa nhìn thấy Mộ Hàn, cơn giận lại bùng lên. “Đã nói là không có xe cấp cứu cho cô ta rồi cơ mà! Anh đừng có nhiễu sự!... Dĩ... Dĩ Mạch? Sao thế? Sao em lại đi với anh ta? Sao anh ta lại bế em như thế? Em sao thế? Có phải thằng nhóc này bắt nạt em không?”. “Cô ấy sốt cao, gọi bác sĩ đến đi!”. “Tôi cần anh dạy khám bệnh à? Nếu Dĩ Mạch có chuyện gì thì tôi là người đầu tiên không tha cho anh đâu. Dĩ Mạch, em chờ chút, anh bảo y tá truyền nước cho em...”. “Các anh ồn quá, em không truyền nước đâu, em về nhà ngủ thôi”. Dĩ Mạch khẽ phản đối, đã đau đầu thì chớ, lại còn gặp hai cái người lắm mồm này. Truyền nước? Sao lại phải truyền nước? Biết thừa cô ghét nhất là truyền nước mà vẫn truyền là sao?! Chỉ bị cảm thôi mà, có phải là bệnh nghiêm trọng gì đâu. “Triệu chứng không giống cảm sốt, Dĩ Mạch, em bị thương ở đâu à?”. Thấy Dĩ Mạch càng lúc càng lịm người đi, Trần Sở Dương lo lắng vội vàng vỗ về cô. “Gớm quá, tối qua em bị ngã, trầy một tí da thôi mà. Các anh đừng nói nữa, em ngủ đây”. Trần Sở Dương vội vàng vén ống quần Dĩ Mạch lên, chân cô đã sưng tướng, bầm tím một vùng lớn. Từ đầu gối đến bắp chân, vết thương bị lật lên, lộ lớp thịt trắng bợt, còn có cả một thứ vừa như mủ vừa như máu phủ quanh vết thương, trông thật kinh khủng. “Sao cô ấy lại thế này?”. Vân Mộ Hàn giật mình, hôm qua vừa mới gặp cô, trông cô vẫn khỏe mà, sao chỉ sau một ngày lại bị thương nặng đến thế? Chẳng lẽ... anh bỗng nhớ lại hôm qua lúc lên xe anh đã giận dữ đẩy cô, hay chính anh làm cô bị thương? “Con bé này chắc chắn là không rửa sạch vết thương đây mà, không biết nó lấy đâu ra mảnh vải bẩn để ga rô vết thương thế này! May mà phát hiện sớm, nếu không thì có khi mất chân mất cả mạng! Anh giữ nó giúp tôi, tôi phải xử lý hết phần thịt bị nhiễm trùng đã”. “Này, anh không tiêm thuốc tê à?”. Dĩ Mạch sợ đau thế thì chịu làm sao được? “Nếu bệnh nhân có thể chịu được thì theo tôi không tiêm thuốc tê là tốt nhất. Anh giữ chặt lấy nó!”. “Ngoan, xong ngay thôi, chữa vết thương xong chúng ta đi ăn đêm nhé?”. Mộ Hàn cảm thấy Dĩ Mạch khẽ chống cự, anh một tay ôm cô chặt hơn, một tay che mắt cô lại. Trước kia mỗi khi đến bệnh viện, anh đều bịt mắt cô lại như thế này. Vân Mộ Hàn, ngươi coi cô ta là An Dĩ Mạch trước kia sao? Trần Sở Dương kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, cử chỉ dịu dàng ấy, lời nói thân mật ấy, đến đồ ngốc cũng nhìn ra quan hệ của họ không bình thường chút nào. Vân Mộ Hàn là gì của Dĩ Mạch vậy? Họ quen nhau từ bao giờ? Thiều Trì có biết không? Vô số câu hỏi lướt qua đầu mà anh không thốt nên lời. Dĩ Mạch im lặng một cách đáng ngạc nhiên. Cô không kêu một tiếng nhưng Mộ Hàn biết là cô đang rất đau. Anh không biết sao mình lại lo lắng như thế, sao lại dỗ dành cô như ngày xưa. Anh không muốn nhìn thẳng vào sự thật, không muốn thoát khỏi cơn mơ này. Mong cho giây phút tình cảm trào dâng này kéo dài mãi mãi và đừng nhắc với anh Dĩ Mạch đã là quá khứ. Dĩ Mạch đau đến toát mồ hôi, cô thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh của dao kéo chọc vào da thịt mình, nhưng cô không dám động đậy, không dám la hét. Cô sợ mình chỉ cần cựa một cái là sẽ khiến Mộ Hàn tỉnh lại, đây là vòng tay cô đã mong chờ suốt sáu năm qua. Dù cô biết rằng giờ khắc trong vòng tay này vô cùng ngắn ngủi, nhưng vẫn tham lam hơi ấm đó. Lúc này cô không có Thiều Trì, anh cũng chưa từng nhớ đến Kim Eun Chae. Chỉ trong giây lát này, họ cảm thấy có nhau. Sáu năm, đến khi cô tưởng mình có thể quên đi, thì lại nhận ra ký ức không những không bị thời gian xóa nhòa mà trái lại bị mài giũa sâu sắc hơn. Giờ đây cô mới hiểu, Mộ Hàn từ lâu đã chiếm trọn trái tim cô, khiến cô không thể bước ra khỏi quá khứ. Có lúc cô cũng tự hỏi, Vân Mộ Hàn rốt cuộc có gì tốt? Anh độc đoán kiêu căng, anh làm tổn thương cô, khiến cô đau đớn, khiến cô hạnh phúc, khiến cô vụn vỡ. Dù Mộ Hàn không phải là hình mẫu lý tưởng trong mắt cô nhưng lại là tình yêu đầu đời của cô. Cô đã từng đọc ở đâu đó câu nói: Trong cuộc đời ai là thạch tín, ai là mật ngọt cho em. Có lẽ Vân Mộ Hàn chính là thứ độc dược đó, nhưng cô thản nhiên cười mà uống, thấy ngọt như đường. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dĩ Mạch có thể cảm thấy hơi lạnh của nước truyền chảy vào trong huyết quản. Cô chưa từng có lúc nào hy vọng như lúc này, hy vọng thời gian trôi chậm lại. Nhờ truyền nước, Dĩ Mạch đã tỉnh ra nhiều, cơn sốt cũng hạ xuống, cô cúi đầu, vẻ ủ rũ chống chếnh. “Truyền xong chai này là ra viện được rồi, nhớ không được để nước dây vào vết thương, hằng ngày đến thay băng đúng giờ. Rõ chưa!”. Trần Sở Dương cáu kỉnh dặn. “Rõ rồi, mợ Trần, nhiều lời quá”. Dĩ Mạch đưa mắt lầu bầu. “An Dĩ Mạch, chớ có chọc tức tôi, chớ có rủa thầm tôi trong bụng, nếu không lần sau thay băng, tôi sẽ cho cô biết tay. Tôi đến phòng thuốc đây, cô ngoan ngoãn nằm truyền nước nhé”. “Đi mau, đi mau, chưa thấy bác sĩ nào dữ như anh”. Dĩ Mạch vênh mặt trêu Trần Sở Dương, bỗng nhớ ra Mộ Hàn vẫn đang ngồi bên cạnh, cô đỏ mặt ngượng ngập. “Đang mưa, em có mang theo ô không?”. Mộ Hàn không hề để ý đến vẻ mặt kỳ quặc của cô, anh vỗ nhè nhẹ lên đầu cô. “Ai mà nhớ được, ông trời cũng thật là, sớm không mưa muộn không mưa, cứ chờ em ra khỏi cửa liền mưa”. Dĩ Mạch bực bội bĩu môi, cô nàng này quên mang ô lại còn đổ tội ông trời, bao nhiêu năm rồi vẫn xấu tính như đứa trẻ con. “Không hiểu nổi phóng viên bọn em vây cổng bệnh viện vui lắm à? Phỏng vấn quan trọng hơn sức khỏe sao? Ngấm mưa ốm thì làm thế nào?”. Mộ Hàn khẽ trách, “Chờ lát nữa anh đưa em về”. “Vâng”. Dĩ Mạch lơ đễnh đáp, trong bụng cảm thấy vui vui, cô đưa mắt nhìn Mộ Hàn nhưng chỉ thấy nét mặt anh lãnh đạm, hoàn toàn không phấn khích như cô. Vân Mộ Hàn nhìn nét mặt thay đổi của Dĩ Mạch, đang phấn khởi hoạt bát chuyển sang ỉu xìu xìu. Cô nàng này vẫn hệt như trước không hề biết che giấu cảm xúc của mình, vui buồn đều lộ hết ra ngoài mặt. Thật không hiểu nổi với cái tính cách này của cô làm thế nào đứng vững trong xã hội. Chính anh trước kia cũng đã bị bộ dạng này của cô cuốn hút. Đôi mắt trong sáng không chút bụi trần ấy... vẫn như ngày xưa. Chỉ là, anh càng lúc càng khó hiểu, cô nàng giản dị như tờ giấy trắng, sao lại nhẫn tâm chà đạp anh? Làm sao cô có thể vừa mang vẻ ruột để ngoài da vừa làm tổn thương Kim Eun Chae? Rốt cuộc thì cô ta ngụy trang quá giỏi hay là anh nhầm lẫn chuyện gì đó?