21/10/2021
Edit: Nhật Nhật
Hôm qua, trong lúc nhà nhà người ngưởi đổ ra đường đi chơi thì tôi phải đi làm, còn vì mấy cái voucher mà suýt ung não nữa, nên các cô hãy coi đó là lý do cho cái sự quên đăng chương mới của tôi đi :)))))))))))) Nay đăng bù nè, coi như chúc mừng 20/10 muộn nhé. Bộ Địa Phủ thề là sẽ đăng đúng lịch hôm nay.
....
So sánh với cục bông nhỏ tròn xoe kia, hình thể của nhóc hamster thực sự không gây chú ý, dù sao thì nó cũng chỉ là một nắm tuyết nho nhỏ, còn đứa kia lại chính là nắm tuyết plus+.
Nắm tuyết nhỏ nhào về phía nắm tuyết lớn thì khác nào châu chấu đá xe.
Không cần biết là ai trông thấy cảnh này, nhất định đều sẽ có suy nghĩ như thế.
Nhưng một giây sau, chuyên gia trang điểm phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Nhóc hamster này không ngờ cũng rất biết uýnh nhau!
Nó tức giận nhào tới, cục bông nhỏ không kịp phản ứng lại bị tông thẳng vào người, vì thế phạch cánh giãy giụa, hai nắm tuyết bắt đầu lăn qua lăn lại trên bàn, lăn rồi lại lăn, đánh đến mức không nhìn ra đứa nào với đứa nào nữa, lông trắng bay tán loạn khắp nơi.
Không lâu sau, cục bông nhỏ cũng tức giận, thở phì phì muốn mổ nhóc hamster!
Nhóc hamster lập tức duỗi hai cái móng vuốt con con của mình ra, ấn mỏ của đứa kia, bịt chặt lại!
Cục bông nhỏ: "?"
Nó lắc lắc đầu mấy cái, nhưng nhóc hamster ấn rất chặt, bị lắc lư như vậy mà vẫn nhất quyết không buông móng vuốt ra.
Nhóc Phượng Hoàng trừng mắt nhìn nhóc Nhai Tí.
Buông ra! Mi buông ra! Có bản lĩnh thì chúng ta quyết đấu! !
Nhóc Nhai Tí cũng không cam lòng yếu thế, trừng trở lại!
Còn lâu! ! !
Hai đứa nó giằng co như vậy, tỉnh cảnh trở nên vô cùng lúng túng.
Chuyên gia trang điểm không nhịn được bật cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Cô ấn stop video đang quay, lau nước mắt do cười dữ quá mà chảy ra ở khóe mắt, "Bé chíp chíp, sao em lại bắt nạt nhóc hamster nha? Người ta vất vả lột được hạt dưa, em ăn vụng hết không còn hạt nào xong còn làm bộ không biết nữa chứ."
Có người lạ đến, nhóc hamster cả người cứng đờ, không kịp giả chết.
Nhóc Phượng Hoàng đánh nhau với nhóc Nhai Tí quá chăm chú, không phát hiện ra bị người khác trông thấy từ đầu đến cuối, nó vội vàng quay đầu sang hướng khác, giả như không có chuyện gì hót líu lo hai tiếng rồi nhảy đi chỗ khác.
Chuyên gia trang điểm không nhịn được cười, cô đi tới chọn một thỏi son, nhưng không đi ra luôn.
Nhớ đến trận chiến của hai đứa nhóc này là do một nhúm hạt dưa gây ra, chuyên gia trang điểm bèn tốt bụng lấy ra một ít hại dưa nữa, chia đều cho cả cả cục bông nhỏ và nhóc hamster. Trước khi đi, cô còn không quên nói với cục bông nhỏ: "Chíp chíp, em nhớ đừng ăn vụng hạt dưa nhóc hamster cắn nữa nha."
Nhóc Phượng Hoàng: "..."
Nó híp mắt nhìn chằm chằm chuyên gia trang điểm.
Đáng ghét
Bị nhìn thấy mất rồi!
Nó đã ghim con người hai chân này vào trong danh sách đen của mình rồi!
Nhóc Phượng Hoàng không biết, chuyên gia trang điểm không những đã trông thấy toàn bộ, mà cô còn đưa clip quay lại cảnh nó ăn vụng cho tất cả nhân viên ở trường quay cùng xem nữa kìa.
Lúc cô bổ trang lại cho Hề Gia Vận, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, cô bật cười thành tiếng, Hề Gia Vận cùng đạo diễn Vưu đều nhìn sang, chuyên gia trang điểm vội giải thích: "Vừa rồi em đi vào lấy son môi, thấy bé chíp chíp với nhóc hamster mà Gia Gia mang đến đang đánh nhau, buồn cười lắm luôn."
Nói xong, cô còn lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập của mình, "Em còn quay cả video lại đây này, cho hai người xem."
Thực sự là rất buồn cười.
Không cần biết là cảnh cục bông nhỏ ăn vụng, sau đó nghiêng đầu tỏ vẻ vô tội, hay là cảnh hai đưa này đánh thành một nùi, lông mao bay tứ tung, cuối cùng cục bông nhỏ định tung đòn tấn công, bị nhóc hamster túm mỏ lại, đều làm cho người ta cười muốn sốc hông.
Xem hết đoạn video xong, mọi người đều phá lên cười, bầu không khí cũng sôi động hơn hẳn.
Đạo diễn Vưu nói: "Nhanh, gửi video đấy qua cho anh, về cho con gái rượu của anh xem, con bé nhất định sẽ thích lắm cho mà coi."
Không chỉ có đạo diễn Vưu, mà tất cả nhân viên công tác được xem cũng muốn xin, video này thực sự quá là hề hước luôn, gửi cho từng người một thì phiền phức quá, chuyên gia trang điểm định gửi luôn lên nhóm cho nhanh, lại nhớ ra gì đó, bèn quay lại hỏi Hề Gia Vận: "Gia Gia, có thể gửi cho mọi người không?"
Hề Gia Vận: "Gửi đi ạ."
Cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ coi như chia sẻ niềm vui với mọi người thôi. Nhưng xét thấy nhóc Phượng Hoàng lại nhân lúc cậu không có mặt đi gây sự, Hề Gia Vận bèn nhân lúc chưa bắt đầu quay, trở về phòng hóa trang một chuyến, túm gáy nhóc Phượng Hoàng.
"Sao con lại bắt nạt bạn Nhai Tí hả?"
"Chích, chíp chíp chíp."
Nhóc Phượng Hoàng còn lâu mới chịu thừa nhật, nó bị xách lên lơ lửng giữa không trung, bèn đạp đạp hai cái chân nhỏ.
Hề Gia Vận bó tay với nhóc con này, lại quay sang sờ sờ đầu nhóc Nhai Tí, động viên nó: "Con ở đây ăn hạt dưa nhé, chú mang nhóc kia ra ngoài, không cho nó bắt nạt con."
Nhóc Nhai Tí ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đẩy đẩy tay Hề Gia Vận, Hề Gia Vận tưởng nhóc Nhai Tí giục mình nhanh đi bèn thu tay lại, kết quả nhóc con này lại chạy trờ về, sắp một hàng nhân hạt trước mặt cậu.
"Chít."
Cho chú ăn.
Hề Gia Vận ngẩn ra.
Hai mắt nhóc Nhai Tí sáng lấp lánh nhìn cậu, Hề Gia Vận ngây người hỏi: "Vừa rồi con cắn hạt dưa là để cho chú à?"
Nhóc Nhai Tí lập tức gật đầu.
Chẳng trách mà nhóc con này lại giận dữ vậy, Hề Gia Vận cong mắt cười, trong lòng vô cùng ấm áp, cậu nhặt mấy hạt dưa lên, nhẹ giọng nói với nhóc Nhai Tí: "Cám ơn con nha."
Nhóc Nhai Tí xấu hổ lắc đầu một cái, lại vội vàng quay người lại, tiếp tục ra sức cắn hạt dưa tanh tách.
Hề Gia Vận xoa xoa đầu nó, mang theo nhóc Phượng Hoàng ra ngoài.
Nhóc Phượng Hoàng rất là không vui.
Con vịt đáng ghét kia lại giở trò thu hút sự chú ý của nhân viên chăm sóc!
Đáng ghét!
Bây giờ nhất định nhân viên chăm sóc đang thấy con vịt đáng ghét đó là cục cưng đáng yêu nhất của mình rồi! !
Nó không cho phép! !
Nó phải nghĩ cách! !
Còn cả động vật hai chân kia nữa!
Đúng là cái đồ miệng rộng, lại mách lẻo cho nhân viên chăm sóc biết nó đang bắt nạt con vịt thối kia!
Cái đồ động vật hai chân nằm trong danh sách đen của nó này, nhất định phải nhanh chóng xử lý!
Nhóc Phượng Hoàng nghiêm túc nghĩ.
Không lâu sau, mọi người bắt tay vào quay quảng cáo.
Mở màn là cảnh rất nhiều diễn viên quần chúng đang từ xa ngắm nhìn chu lộ.
Mùa đông trong khu bảo tồn, mọi thứ đều được nhuộm lên một tầng màu trắng của tuyết, du khách đi thành từng nhóm nhỏ, cùng con cái nhìn về phía chu lộ đang nô đùa kiếm ăn ở chỗ nước cạn, giơ tay chỉ cho người nhà cùng thấy.
"Xem kìa, là chu lộ đấy, cánh của chúng nó đều là màu đỏ."
"Đẹp quá."
"Ba ơi, chim bay lên kìa!"
"Là chu lộ, bọn nó được đặt tên là chu lộ."
...
Trong khung cảnh này, có một nhân viên công tác từ sâu trong khu bảo tồn đi ra, bên cạnh anh ta còn dẫn theo một thằng nhóc, lưng đeo ba lô, thằng nhóc cúi đầu không nói tiếng nào, còn nhân viên công tác thì cả đường đều không ngừng cằn nhằn: "Nhóc con bướng bỉnh này, đã nói là không được vào khu hoạt động tự nhiên rồi, lại dám lén lút chạy vào trong."
Trong đám khách tham quan có người đang lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây mãi đến khi nhìn thấy thằng nhóc được nhân viên công tác ở đây dẫn ra, cô ta mới vội vàng chạy tới, sốt ruột suýt khóc, "Cái thằng nhóc này, sao con không nói tiếng nào đã dám một mình chạy đi rồi hả?"
Nhân viên công tác hỏi người phụ nữ: "Cô là mẹ của thằng bé này hả? Nó chạy vào trong khu hoạt động tự nhiên của động vật."
Người phụ nữ ngẩn ra, lập tức xin lỗi nhân viên công tác: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, ba của nó không ở đây, một mình tôi dẫn nó theo, nó lại bướng bỉnh không nghe lời, tôi, tôi..."
Người phụ nữ nói mãi, nước mắt lã chã rơi xuống, vẻ mặt tái nhợt cùng thần sắc tiều tụy của cô không có chỗ nào biểu hiện ra mình có một gia đình hạnh phúc, lại thêm thái độ xin lỗi thành khẩn, nhân viên công tác không thể làm gì hơn là vung vung tay, "Thôi được rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, may mà phát hiện ra sớm, cô coi chừng thằng bé cho kỹ vào, đừng để nó chạy lung tung nữa."
Người phụ nữ đảm bảo: "Vâng vâng, nhất định ròi!"
Người phụ nữ kéo tay thằng bé, cúi đầu đi trở về, đúng lúc đó, một nhiên có một thanh âm lười biếng vang lên: "Chờ chút đã."
Người phụ nữ và thằng bé kia nghe thấy tiếng theo bản năng quay lại nhìn.
Thanh niên hai tay đút túi, loạng chà loạng choạng đi tới.
Thân hình hắn vừa cao lại vừa gầy, mặc một chiếc áo len đen rộng thùng thình, hơi cúi đầu, hàm dưới giấu vào trong cổ áo lọ, quần áo màu đen càng khiến nước da cậu trở nên nhợt nhạt, mũ áo đè xuống chỗ tóc mái, che đi hai mắt.
Thanh niên đi vào tầm nhìn của mọi người, đứng lại.
Nhân viên công tác ngẩn ra một lúc, gọi hắn: "Cậu làm gì thế hả? Công việc được giao đã làm xong chưa?"
Thanh niên quay đầu lại về phía anh ta, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được mặt của người này.
Đẹp, thực sự rất đẹp.
Nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ đó, cố tình lại có một vết sẹo dài sâu hoắm, khiến khuôn mặt đẹp đẽ của người thanh niên không hiểu sao có thêm mấy phần dữ tợn.
Hơn nữa, khí chất của hắn lại vô cùng ác liệt.
Khiến người ta cảm thấy như hung thần ác sát vậy.
Vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt đẹp gì.
Trên thực tế, hắn quả thực cũng không phải là người tốt.
Người thanh niên nhếch mép cười khinh bỉ, "Không có gì. Tự ý xâm nhập vào khu vực được bảo vệ phải phạt tiền mà đúng không? Anh không phạt, vậy để tôi phạt hộ cho."
Hắn chậm rãi đi về phía hai mẹ con kia, cà lơ phất phơ nói: "Chị gái này, khu bảo tồn của bọn tôi có quy định, du khách tự ý đi vào khu sinh hoạt tự nhiên của động vật sẽ phải phạt tiền."
Người phụ nữ hoang mang luống cuống quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác, thằng bé bên cạnh dường như cũng sợ hãi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Nhân viên công tác quát lớn với hắn: "Đừng có ở đây mà làm loạn! Nhanh đi làm việc của cậu đi!"
Thanh niên không phản ứng lại lời của anh ta, chỉ chậm rãi đưa tay ra với người phụ nữ kia.
Cô ta ngập ngừng nói: "Tôi, tôi không mang tiền."
Thanh niên trào phùng cười lạnh một tiếng, "Không mang tiền mà còn dẫn con trai đi chơi à?"
"Tôi, tôi..."
Người phụ nữ nước mắt lưng tròng, nhìn về phía nhân viên công tác cầu cứu, vô cùng đáng thương. Mà lúc này, du khách ở quanh đó cũng bắt đầu tụ lại đây, bọn họ thấy thế, đều đồng loạt chỉ trích người thanh niên này, "Cậu làm sao thế hả? Trẻ con không hiểu chuyện, không phải đã bị đuổi ra rồi sao, sao cậu cứ nhất định phải chấp nhặt với trẻ con thế?"
"Đúng vậy, người ta một thân một mình mang theo một đứa nhỏ khó khăn biết nhường nào, không thể cảm thông với người ta một chút được à?"
"Sao cậu không có chút tình người nào vậy? Khu bảo tồn của mấy người làm ăn thế nào vậy? Sao lại mời một người như thế về công tác chứ?"
Thanh niên nghe xong vẫn thờ ơ như cũ, không chút động lòng, hắn nhếch mép cười với người phụ nữ kia, "Chị gái này, chị mà không nộp tiền phạt, thì tôi sẽ tự lấy đấy."
Người phụ nữ lúng túng nói: "Tôi, tôi thật sự..."
Nhân viên công tác đột nhiên lớn tiếng nói: "Cậu đừng có mà quá đáng! Bệnh cũ của cậu có phải lại tát phát không hả? Lần trước táy máy tay chân bị giam mấy năm còn chưa chừa à?"
Lời này vừa nói ra, du khác xung quanh ai cũng kinh ngạc không thôi.
Hóa ra là từng phải đi tù!
Chả trách.
Lần này, mọi người lại càng thêm đồng tình với người phụ nữ kia, một dì lớn tuổi, vội vàng đẩy đây cô ta, "Cô nhanh đi đi, đừng để ý đến tên này, cậu ta chính là cố ý quấy rầy cô đấy, cô đừng sợ, chúng ta ở đây nhiều người như vậy cơ mà."
Nói xong bà lại quay lại nói với người thanh niên: "Cậu thanh niên này, tôi nói cậu đó, đã đi tù mấy năm rồi mà sao vẫn chưa chịu hối cái nữa vậy? Bắt nạt phụ nữ trẻ em là sao? Ừ thì đứa bé tự ý xông vào khu bảo tồn tự nhiên là không đúng, nhưng nó vẫn còn là trẻ con, người bắt được nó còn chưa nói gì đâu, cớ làm sao mà cậu cứ phải chen tay vào, cậu có tin tôi báo cáo chuyện này lên lãnh đạo của các cậu không hả? Không —— Tôi sẽ trực tiếp báo cho cảnh sát đó!"
Thanh niên lười biếng nói: "Vậy bà báo đi, đừng chỉ nói mõm không như thế."
"Cậu ——!"
Đạo diễn Vưu ngồi trước màn hình theo dõi, sờ sờ cằm, hỏi người bên cạnh: "Thế nào?"
Thôi Xán Xán là trợ lý đương nhiên phải ở đây chờ, chuyên gia trang điểm cũng góp vui, ở lại xem họ quay chụp thế nào. Nghe đạo diễn Vưu hỏi vậy, Thôi Xán Xán nói: "Diễn thực là đáng ghét, nhưng mà..."
Bình thường thấy một Hề Gia Vận lễ phép ôn hòa quen rồi, không ngờ tới diễn anh thanh niên ngầu lòi kiểu này lại mang theo một loại hương vị khác.
Thôi Xán Xán thực sự bị một Hề Gia Vận cười lên vừa tàn nhẫn vừa hung dữ này mê hoặc, nhưng mà nửa câu mê giai đằng sau cô không dám nói ra, chuyên gia tạo hình cũng nói: "... Lúc cậu ấy mới ngẩng đầu lên, làm em giật bắn cả mình luôn ấy, ánh mắt kia, rất hung ác, thực sự rất hung ác."
Trước khi xác định tạo hình, chuyên gia trang điểm đã được nhắc trước về thân phận của nhân vật rồi, là một tội phạm, cô lấy làm lạ hỏi: "Đây không phải là quảng cáo công ích ạ? Sao mãi mà vẫn còn giằng co cùng hai mẹ con này vậy? Với lại..."
"Sao Gia Gia lại đóng nhân vật phản diện thế ạ?"
Đạo diễn Vưu cười một cách bí hiểm, cố tình gây tò mò: "Chờ lát nữa cô sẽ biết."
Dừng một chút, anh ta lại nhịn không được cảm khái: "Trước nghe ngóng về Tiểu Gia, thấy mấy đạo diễn khác đều khen cậu ấy có linh khí, kể ra cũng đúng thật, diễn cái gì ra cái đó."
Nói xong, đạo diễn Vưu lại tập trung nhìn vào camera theo dõi.
Cảnh quay vẫn đang tiếp tục.
Các du khách đồng loạt chỉ trích người thanh niên này, mà hắn cũng thực sự rất khó chơi, dì lớn tuổi kia ban nãy bị hắn khích như thế lập tức rút điện thoại ra ấn số, thật sự muốn cảo cảnh sát.
Làm xong hết, bà đi về phía người phụ nữ ban nãy, nhẹ nhàng nắm vai cô, nhỏ giọng nói: "Cô đừng sợ, tôi vừa báo cảnh sát rồi, họ nói sẽ lập tức đến ngay..."
Lời còn chưa nói xong, người phụ nữ vừa rồi còn tỏ vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng lập tức cứng đờ người, cô ta đánh mắt với thằng nhóc bên cạnh sau đó loáng một cái dùng sức đẩy bà dì bên cạnh ra, hoảng hốt chạy trốn.
Có lẽ do ba lô quá nặng, thằng nhóc bèn phải quẳng nó lại, người thanh niên cúi xuống, nhặt ba lô lên, ngón tay sượt qua vết máu dính bên ngoài, mở khóa kéo ra.
Trên trong ba lô, có một con chu lộ bị thương đang nằm co ro thoi thóp.
Người thanh niên liếc mắt nhìn nó, sau đó ném ba lô lại cho nhân viên công tác, mà lúc này tiếng còi hụ của xe cảnh sát cũng vang lên.
Nhóm du khách vừa rồi còn đứng ra bất bình cho hai mẹ con kìa đều há hốc mồm, yên tĩnh không nói tiếng nào.
Kịch bản đến đây vẫn chưa hết, nhưng cũng chỉ có thể tạm dừng ở khúc này.
Đạo diễn Vưu giơ cao tay quơ quơ, ra hiệu tạm dừng.
Hề Gia Vận đi tới, Thôi Xán Xán vội vã đưa bình giữ nhiệt cho cậu, "Gia Gia, uống miếng nước đi."
Hề Gia Vận gật đầu, uống liền một lúc mấy ngụm mới nhẹ nhàng thở ra, cậu hỏi đạo diễn Vưu: "Đoạn vừa rồi có được không ạ?"
Quá được đi ấy chứ. Đạo diễn Vưu không chút do dự gật đầu, anh ta cười phớ lớ chỉ chỉ chuyên gia trang điểm cùng Thôi Xán Xán: "Hai cô nàng này vừa rồi đều nói cậu diễn trông đáng ghét kìa."
Cười xong, đạo diễn Vưu lại hỏi hai cô: "Sao nào? Pha xoay chuyển tình thế này, hai người đều không nghĩ đến đúng không?"
Thôi Xán Xán đã xem qua kịch bản trước rồi, nên đạo diễn Vưu chủ yếu là hỏi chuyên gia tạo hình, chuyên gia tạo hình lắc lắc đầu, cảm khái nói: "Không nghĩ đến, em thật sự không nghĩ đến luôn."
Xong cô lại vui vẻ nói: "Chủ yếu là hình tượng lúc Gia Gia mới ra sân, thoạt nhìn y như nhân vật phản diện vậy, vừa xấu lại còn vừa thô bỉ, kết quả phía sau đột nhiên lại... Tương phản như này quá lớn rồi đấy ạ! ?"
Thiết lập tương phản này, chính là lợi dụng tình huống mọi người không nắm được thông tin để tạo hiệu ứng, tuy cốt truyện có xung đột, có cao trào, nhưng nếu muốn đạt hiệu quả 100%, thì trong quá trình quay chụp, nhân vật của Hề Gia Vận nắm vai trò vô cùng quan trọng, cậu phải thể hiện được một cách thật rõ nét mặt tính cách hung ác của nhân vật này.
Hề Gia Vận không những nắm chắc, mà còn phóng đại được tình tiết xung đột trong nội dung kịch bản, đạt đến hiệu quả đạo diễn Vưu mong muốn.
Anh ta khen Hề Gia Vận không dứt miệng: "Cậu không những dám hi sinh hình tượng vì nhân vật mà còn rất có trách nhiệm với vai diễn của mình nữa."
Hề Gia Vận mỉm cười, "Đây là nghề của em mà."
Ngừng một chút, Hề Gia Vận lại hỏi đạo diễn Vưu: "Kịch bản em nhận được chỉ có đến đây thôi, nhưng mà em cứ thấy... Hình như chưa phải thực sự kết thúc đúng không ạ? Còn thiếu một chút gì đó?"
Đạo diễn Vưu tán thưởng nhìn Hề Gia Vận, "Đúng vậy, phía sau vẫn còn một cảnh nữa cần hoàn thiện. Giữa con người và động vật có điểm tương đồng, cũng có những cảm xúc tương tự, cho nên chu lộ sẽ có hành động cảm ơn, tôi sắp xếp để cảnh cuối cùng, người thanh niên sẽ ngồi ở bờ ruộng, sau đó chu lộ đồng loạt bay về phía cậu ta."
Hề Gia Vận nhớ đến cảnh chu lộ bay tới lúc cậu chụp tạo hình nhân vật, không nhịn được cảm khái: "Nhiều chu lộ như vậy đồng thời bay tới, nhất định trông sẽ rất đẹp."
"Đúng thế." Đạo diễn Vưu cười cười, nói thêm, "Cho nên chờ chút nữa cậu đi quay bổ sung thêm mấy cảnh đặc tả, bên tôi sẽ nhân tiện xử lý hậu kỳ cảnh chu lộ cùng bay lên kia, dù sao mấy chú chim này cũng đâu thể thật sự phối hợp quay chụp với chúng ta được, đúng không?"
Hề Gia Vận gật gật đầu.
Bọn họ bên này nói chuyện, nhóc Phượng Hoàng lại đang vểnh tai nghe.
Nó bắt được trọng điểm rồi!
——Nhân viên chăm sóc muốn nhìn cảnh chu lộ cùng bay lên, cảm thấy cảnh tượng này nhất định rất đẹp mắt.
Nhóc Phượng Hoàng nghĩ một chốc.
Con vịt đáng ghét kia cắn hạt dưa cho nhân viên chăm sóc, vậy nó cùng có thể cho nhân viên chăm sóc thấy cảnh chu lộ bay lên nha!
Không phải nó chỉ cần dọa mấy con chim kia một tí thôi à!
Quá đơn!
Nghĩ đến đây, nhóc Phượng hoàng lập tức phạch cánh, bay đi.
Nghỉ ngơi một chút, người đã ấm áp hơn, Hề Gia Vận lại tiếp tục đi quay cảnh đặc tả.
Cậu ngồi xuống vị trí ban đầu của mình, hai tay đút túi, sắc mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm, đẹp mắt mà lại có vẻ vô cùng hung hãn.
Camera man cầm máy quay, bắt đầy thay đổi các góc độ, đang chuẩn bị cắt cảnh, đột nhiên ở phía chân trời lại truyền đến một loạt tiếng vang.
Âm thanh dày đặc, nghe như chim chóc đang giương cánh cùng bay lên, hơn nữa không chỉ có một con, mà là rất nhiều con cùng đồng loạt bay tới.
Camera man cùng mọi người vô thức nhìn lại.
Chu lộ!
Chu lộ đang bay về phía bọn họ!
Chúng giang cánh bay tới, bộ lông vũ đẹp đẽ dường như hòa làm một với màu hoàng hôn, mà so với hoàng hôn càng thêm lộng lẫy. Sắc trời lúc này dường như cũng bị chia ra làm hai mảng rõ rệt, một bên xám xịt ảm đạm, bên khác thì như được tô thêm một tầng màu sắc mờ ảo, giống như ngọn lửa đang bùng cháy, đỏ rực một góc trời, lại ôn hòa hơn lửa nóng, ánh sáng lộng lẫy trong trẻo như ánh trăng, rồi lại như có thêm một tia ấm áp.
Chấn động, nguy nga mà tráng lệ.
Chúng nó chính là ngọc thạch phương Đông.
Chúng nó chính là tinh linh mà tạo hóa sáng tạo nên.
——Chu lộ.
Vào lúc này, mọi người đều chìm đắm trong cảnh tượng tráng lệ kia, hoàn toàn quên mất phải nói chuyện.
Chỉ có Hề Gia Vận, sau mấy giây thất thần ngắn ngủi, cậu đột nhiên phát hiện, phía sau đám chu lộ đang bay về phía mình, còn có một cục bông nhỏ đang điên cuồng phạch cánh bay.
Cậu thậm chỉ còn nghe thấy tiếng kêu không hài lòng của nó: "Chíp ——!"
Bay nhanh chút! Chưa ăn no à!
Hề Gia Vận: "..."
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ đạo diễn xuất: Bé Phượng hoàng.
Chu lộ: Yêm giận mà yêm không dám nói.jpg
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương