18/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Ngũ Hoằng lông bông mấy tháng nay rồi.
Trước hắn cùng người làng vào thành phố làm công, nhưng không chịu được vất vả, làm mấy hôm thì bỏ việc, chạy đi cả đêm, từ đó trải qua cuộc sống bữa đói bữa no.
Lúc thường thì không sao, có tiền thì đi quán nét, không có tiền thì lại nghĩ cách kiếm một chút. Sắp đến tết rồi mà ví Ngũ Hoằng không có lấy một đồng, hắn không muốn tay trắng về nhà, sợ mất mặt với hàng xóm láng giềng, bèn cắn răng quyết định đánh liều một phen, biết đâu sáng đi một chỉ tối về bảy cây*.
*Gốc: 单车变摩托呢 – Xe đạp biến thành xe máy: Câu này thường được dùng trong các sòng bạc, chủ yếu có nghĩa là muốn giàu thì phải đánh bạc. Nếu bạn thắng một chiếc xe đạp, nó sẽ trở thành một chiếc xe máy, chiếc xe máy sẽ trở thành một chiếc xe jeep.
Trước đây hắn từng học sửa khóa với người ta, cho nên giờ lấy đó làm tay nghề mở khóa ăn trộm.
Ngũ Hoằng đã theo dõi đoàn làm phim này suốt mấy ngày rồi. Hắn biết ở đây có mấy diễn viên dạo rất nổi tiếng, cũng biết bọn họ mặc dùng đều là đồ tốt, cho nên sau khi trộm ở mấy nhà chung cư gần đó, Ngũ Hoằng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, quyết định xuống tay với đoàn làm phim.
——Hắn nhân lúc đoàn làm phim còn đang mải quay chụp, lẻn vào phòng hóa trang.
Tuy lúc sáng đạo diễn Nhiếp đã nhắc qua mọi người, cuối năm nhiều trộm cắp rồi, nhưng vẫn có người ẩu đoảng quên mất, nhét chung điện thoại vào túi đồ, hai mắt Ngũ Hoàng phát sáng đi tới.
Đây đều là tiền cả đấy!
Đi lại gần, không hiểu sao Ngũ Hoằng cứ có cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn giật bắn mình, quay đầu lại, sau đó nhìn thấy ở trong góc, có một con... Tròn xoe trắng bóc như viên bánh trôi?
Nhóc con tròn xoe kia, giương đôi mắt đen láy nhỏ nhỏ như hạt nhỏ nhìn hắm lom lom.
Là một con chim mập ù, trông còn rất đáng yêu nữa chứ.
Ngũ Hoằng thở phào nhẹ nhóm một hơi, không để ở trong lòng.
Hắn mở cái bị mình mang theo ra, tống hết đồ trang sức, đồng hồ, điện thoại ở trên bàn vào bên trong, chỉ loáng một cái đã đầy túi, Ngũ Hoằng nâng nâng túi áng chứng, nặng phết, thu hoạch hôm nay của hắn rất được.
Xong xuôi đến lúc chuồn rồi, Ngũ Hoằng vẫn cảm thấy có chút không hài lòng.
Hắn quay lại nhìn con chim mập ù ở chỗ góc tường.
Cái con chim này nhìn đáng yêu ra phết, đám con gái chắc sẽ thích lắm, bán đi cũng được tí chút nhỉ?
Tính toán một hồi, tuân thủ theo quy tắc hành nghề - nhạn bay qua cũng phải nhổ lông*, Ngũ Hoẳng bèn đi tới, thò hai tay ra tính bắt nhóc chim mập này lại ——
*Câu này nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua. Ban đầu tôi tính để vắt cổ chày ra nước, xong thấy không đúng lắm, mà không nghĩ được câu nào khác, nên lại để nguyên vậy.
Ngũ Hoằng không biết là, bình thường nhóc chim ú này tính tình lúc thường đã kém thì chớ, lúc này nó lại còn đang rất là không vui.
Cho nên tay hắn còn chưa đụng tới cục bông nhỏ, tay đã bị mổ một cái!
Ngũ Hoằng hít một hơi, nhe răng trợn mắt ôm tay nhảy tưng từng một lúc lâu mới thấy đỡ đau. Bị mổ ác như vậy, hắn nhất định không thể bỏ qua cho con chim ú này được, vẻ mặt Ngũ Hoằng hung dữ, một lần nữa vươn tay về phía cục bông nhỏ!
Nhóc Phượng Hoàng: "?"
Đáng ghét!
Tên con người hai chân này đang muốn gây sự với nó đấy à! ?
Đã thế nó sẽ không bỏ qua cho nữa.
Tay Ngũ Hoằng thò ra, nhóc Phượng Hoàng lập tức hung hăng mổ xuống, nó nho nhỏ có một nắm, bay lại nhanh, Ngũ Hoằng nhào về bên trái, nhóc Phương Hoàng lập tức bay sang phải dùng sức uýnh hắn, uýnh không thôi còn chưa đủ, nó còn nhằm về phía trán Ngũ Hoằng mổ điên cuồng, Ngũ Hoằng nhịn đau, vươn tay về bên phải muốn bắt chim, nhóc Phượng Hoàng lại bay đến phía trước mặt, phạch cánh, dùng sức bụp thẳng lên mặt hắn ta.
"Đau quá đau quá!"
Ngũ Hoẳng không nhịn được nữa kêu thành tiếng, theo bản năng lấy tay che mặt, kết quả hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Tay đứt ruột xót, nhóc Phượng Hoàng hạ mỏ rất ác, chuyên nhằm vào đầu ngón tay đối phương mà mổ.
Ngũ Hoằng đau đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng nhóc Phượng Hoàng vẫn không buông tha cho hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là chạy quanh phòng hóa trang vắt chân lên cổ để tránh né, hoảng hốt tháo chạy, nhóc Phượng Hoàng vẫn chưa hả giận, hung hăng đuổi theo phía sau, còn lớn tiếng kêu: "Chíp chíp chíp!"
Có bản lĩnh thì đừng có chạy!
Ngũ Hoằng không có bản lĩnh, chỉ biết co cẳng bỏ chạy nhanh hơn, nhưng phòng hóa trang chỉ lớn có từng đó, nhóc Phượng Hoàng rượt theo phía sau, chỉ cần bắt kịp là sẽ điên cuồng mổ xuống, lúc này Ngũ Hoằng muốn chạy cũng chạy không thoát, đánh thì lại không đánh lại được, chỉ biết ôm đầu bất lực đáng thương ngồi rụt vào trong góc tường, suy sụp lấy điện thoại ra, vội vàng ấn số.
Hắn muốn báo cảnh sát.
Điện thoại vừa được kết nối, Ngũ Hoằng lập tức gào rống thất thanh: "Alo? Sở cảnh sát đấy à? Tôi muốn tự thú, gần đây mấy vụ mất trộm ở khu Giang Tân đều là tôi làm, đều là tôi làm hết, giờ tôi đang ở thành phố điện ảnh, các anh mau tới đây đi, tôi đang trong phòng hóa trang, các anh nhanh tới đây đi! ! !"
Đầu điện thoại bên kia: "? ? ?"
Lúc mấy đồng chí cảnh sát đưa thẻ hành nghề ra cho đạo diễn Nhiếp xem, trong lòng đạo diễn Nhiếp đánh "Thịch" một cái, còn tưởng đoàn phim của mình có vấn đề gì, ông vội vàng vẫy tay ra hiệu để mọi người tạm nghỉ, xong mới mở lời hỏi thăm: "Đồng chí cảnh sát này, có chuyện gì sao?"
Một người trong số họ trả lời: "Chúng tôi nhận được điện thoại tự thú, người nọ nói mình là kẻ đã thực hiện mấy vụ trộm cắp xảy ra gần đây, cho nên chúng tôi tới điều tra."
Đạo diễn Nhiếp hoảng hốt; "Hả? ? ?"
Tới điều tra? Việc này thì liên quan gì đến đoàn làm phim của ông? ?
Đạo diễn Nhiếp còn đang cảm thấy khó tin, một đồng chí cảnh sát lại hỏi ông: "Phòng hóa trang ở chỗ các ông ở đâu?"
Đạo diễn Nhiếp vội nói: "Ở bên này, mời đi theo tôi."
Đạo diễn Nhiếp phối hợp dẫn mấy đồng chí cảnh sát này đến phòng hóa trang của bọn họ, kết quả còn chưa đi đến cửa, đã nghe thấy bên trong có tiếng kêu la thảm thiết: "A ——! ! Con mẹ mày, đừng có mổ nữa, anh chim ơi, ông nội chim ơi, tao cầu xin mày đấy, đừng có mổ nữa! ! !"
Đạo diễn Nhiếp: "..."
Đồng chí cảnh sát: "... ?"
Viên cảnh sát nhìn đạo diễn Nhiếp đầy nghi ngờ: "Đoàn phim của các anh quay cái gì vậy? Có nuôi chim à? Rất hung ác sao?"
Rất hung ác là thế nào, thế này là hãy còn nhẹ nhàng đấy, đạo diễn Nhiếp cười trừ nói: "Trong đoàn phim của tôi có một diễn viên nuôi chim."
Vừa nói, đạo diễn Nhiếp vừa lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, kết quả phát hiện khóa phòng hình như đã bị cạy ra rồi, hoàn toàn không cần chìa khóa, ông không nhịn được "Ồ" một tiếng, dường như đã nhận ra là chuyện gì, trực tiếp vặn nắm cửa.
"Cách" một tiếng, cửa mở ra.
Phòng hóa trong rộng rãi trống không, có một người đang ngồi xổm ở góc tường.
Hắn ta úp mặt vào phía trong, hai tay ôm đầu, trên mặt, bàn tay, cánh tay gần như không có chỗ nào là lành lặn, chỗ nào hở ra thì đều bị mổ thành vết cả. Hắn đang gào khóc thảm thiết, mà kẻ đầu têu, đạo diễn Nhiếp thì nhìn thoáng qua một cái đã thấy cục lông nhỏ đang bay bên trên rồi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cục lông nhỏ cùng Ngũ Hoằng đều ngay lập tức nhìn sang, Ngũ Hoằng bị uýnh bị đá bị đập bị bụp gần một tiếng đồng hồ, vừa thấy có người tới thì "Oa" một tiếng khóc luôn, "Chú cảnh sát ơi, mọi người cuối cùng cũng tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi! Cái đoàn làm phim này thật là thất đức, nuôi một con chim như vậy, con mẹ nó, đời này tôi chưa từng thấy con chim nào ——"
Ngũ Hoằng đang muốn mắng chim, nhưng còn chưa nói hết câu đã thấy ánh mắt chết chóc của nhóc Phượng Hoàng đang lom lom nhìn về phía mình, lại nhớ đến vừa rồi bị cục bông này oánh cho thừa sống thiếu chết, Ngũ Hoằng lập tức sợ đến mức á khẩu.
Mấy giây sau, hắn lại gào khóc nói: "Tôi có tội, các chú cảnh sát ơi, tôi thật sự có tội, nhanh để luật pháp trừng trị tôi đi, đừng để con chim này uýnh tôi nữa mà, van xin mấy chú, nhanh dẫn tôi về đồn đi! ! !"
Đạo diễn Nhiếp: "..."
Nhìn nó mổ người ta kìa.
Lực công kích của nhóc con này khủng bố như thế nào, đạo diễn Nhiếp giờ nhớ lại mà vẫn còn chết khiếp đây, trông thấy tình cảnh này, ông không chỉ thấy buồn cười, mà không hiểu sao còn thấy tội nghiệp cho tên trộm này nữa.
Lần đầu thấy có nghi phạm phối hợp như vậy, mấy đồng chí cảnh sát bèn đi lên còng tay hắn lại, cử hai người áp giải hắn lên xe, còn một người vẫn ở lại, nhìn về phía nhóc Phượng Hoàng, vẻ mặt anh ta đầy hoài nghi, không hiểu sao một cục bông trắng trẻo xinh xẻo thế này lại có thể mổ cho người ta suy sụp, thà về đồn tự thú còn hơn.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương