13/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Đạo diễn Nhiếp gần như là hét vào điện thoại, nhân viên nhận điện của tổng cục lâm nghiệp đành phải đưa điện thoại ra ra cho đỡ thủng màng nhĩ, nhưng vẫn bị tiếng hét trong loa làm cho ù hết cả tai, cứ như có người cầm loa phóng thanh gào ngay bên cạnh vậy, bên tổng cục lâm nghiệp do dự một chút, lại sợ nhỡ chim xảy ra chuyện gì, bèn đưa ra kiến nghị: "Nếu mọi người đang quay cảnh ngoài trời thì có thể vào đâu đó tránh trước một lát, tuyệt đối đừng làm chim bị thương."
Thân là người bị hại, tâm trạng đạo diễn Nhiếp lập tức bị lời này kích động: "Nói cho đúng đi chứ, giờ là nó làm bọn tôi bị thương này!"
Tổng cục lâm nghiệp: "... Bọn tôi sẽ cho người tới ngay!"
Bên kia vừa dập máy xong, đạo diễn Nhiếp lại mở map ra tra đường đi từ tổng cục lâm nghiệp đến chỗ họ, sau đó ông tuyệt vọng phát hiện, nhanh nhất phải nửa tiếng nữa người bên cục lâm nghiệp mới đến được, ông vội hô với các nhân viên đoàn phim: "Vào trong cửa hàng hoa, mọi người vào trong trốn một chút đi, tôi gọi cho tổng cục lâm nghiệp rồi, một lát nữa bọn họ sẽ đến."
Mọi người dồn dập chui vào trong tiệm hoa tránh, kết quả nhóc chim béo này không những không buông tha còn tiếp tục đuổi theo, tình cảnh lại lần nữa mất kiểm soát.
Trong lúc vô tình, Hề Gia Vận bị rớt lại phía sau, mọi người hoảng hốt, không ngờ nhóc béo này lớn đến đáng yêu thế kia, mổ người lại đau dữ.
Đạo diễn Nhiếp đi tới, tiện tay đẩy Hề Gia Vận mấy cái, sau đó chỉ lên trán mình nói: "Nhanh nhanh, đi vào cửa hàng hoa đi, cậu xem tôi với Nhạc Thiên này, trên đầu đều là vết mổ của nhóc con kia đấy, Tiểu Gia, cậu không thể bị nó mổ được, cậu chính là nhân vật đảm đương giá trị nhan sắc của đoàn phim chúng ta đấy."
Đạo diễn Nhiếp hoàn toàn không biết, hành bị này của mình trong mắt nhóc béo kia không khác nào công khai mách lẻo, vì thế nhóc béo quyết định không mổ người khác nữa, mà xông thẳng đến chỗ đạo diễn Nhiếp y như đạn pháo vậy, đạo diễn Nhiếp thấy nó là sợ hết hồn, vội co giò chạy.
Đừng thấy nhóc này tròn xoe thế kia mà nhầm, nó phạch cánh bay nhanh kinh luôn, đạo diễn Nhiếp hai chân đương nhiên không chạy lại hai cánh của nó, được một lúc đã ôm đầu kêu khóc thảm thiết: "Áu ——! Đau! Đau quá!"
Dung Nhạc Thiên thấy thế vội mượn một cái chậu hoa để không trong cửa tiệm, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, giơ cao chậu hoa nhắm thẳng về phía nhóc béo ——
Nhóc chim béo y như có mắt mọc sau lưng vậy, lập tức quay đầu.
Động tác của Dung Nhạc Thiên lập tức cứng đờ, Hề Gia Vận cũng không đoái hoài đến chuyện liệu mình có bị mổ hay không, vội nhân lúc này ôm chặt lấy nó.
Vẻ mặt đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên đều trở nên hốt hoảng.
Đạo diễn Nhiếp ngay cả nói cũng không được lưu loát: "Tiểu Gia, nhanh, nhanh bỏ nó vào chậu hoa đi, cẩn thận nó mổ cậu đấy, cậu bắt nó bằng tay không như vậy, cẩn thận tay!"
Dung Nhạc Thiên cũng sốt hết cả ruột, nhưng mà dưới tình huống cấp bách, con người có thể suy nghĩ rất nhanh, anh ta cái khó ló cái khôn, vội nói: "Gia Gia, cậu nắm lấy mỏ nó ý! Đừng để nó mổ, mổ..."
Hình ảnh tiếp theo, không cần biết là đạo diễn Nhiếp, Dung Nhạc Thiên hay là nhân viên phải chạy vào trong tiệm hoa trốn tạm, đều phải há hốc mồm kinh ngạc.
Dung Nhạc Thiên còn chưa nói hết câu, nhóc chim béo kia đã ngẩng đầu lên, nhìn Hề Gia Vận một lượt, sau đó cúi thấp đầu.
Mổ người! Nó lại muốn mổ người kìa!
Đây là suy nghĩ của tất cả những người có mặt.
Kết quả nhóc chim béo này lại biểu diễn một màn trở mặt quạt chả ngay hiện trường, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nó không những không mổ Hề Gia Vận mà con dùng đầu cọ cọ ngón tay cậu, còn kèm thêm một tiếng hót nũng nịu: "Chíp ~"
Chưa kể, nhóc chim béo này toàn thân trắng như tuyết, chỉ có gốc cánh cùng cái đuôi dài là có màu đỏ, lúc nó cúi đầu cọ cọ vào tay Hề Gia Vận, thực sự phải nói là trông dễ cưng hết xảy, nhất là bây giờ nó vừa không mổ người, vừa không oánh người, y như tinh linh tuyết vậy.
Nhưng, vấn đề là ——
Mới rồi trông nó nào có giống như này a a a a! ?
Ban nãy trông thấy ai là nó xỉa người đó cơ mà?
Sao chớp mắt một cái đã như biến thành một con chim khác thế! ?
Đạo diễn Nhiếp kinh ngạc, Dung Nhạc Thiên thì trực tiếp há hốc mồm, mấy nhân viên còn đang núp trong tiệm hoa cũng trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Hề Gia Vận tạm thời không phát hiện ra chuyện gì không đúng, bởi vì cậu đang bị sự dễ thương nhóc chim béo này làm cho tan chảy rồi.
Bạc má đuôi dài!
Là bạc má đuôi dài... Đúng không?
Ngày hôm qua nhóc Phượng Hoàng vừa mới cho Hề Gia Vận xem ảnh xong. Chú sẻ tuyết trong ảnh nho nhỏ tròn xoe, y như một cục bông tuyết vậy, chỉ có gốc cánh cùng đuôi là có màu đen, mà nhóc chim béo này ngoài trừ gốc cánh mà đuôi có màu không giống ra thì gần như giống y đúc với nhóc chim béo mà hôm qua cậu trông thấy.
Đáng yêu quá thể đáng luôn.
Hề Gia Vận nhìn chằm chằm vào nhóc chim béo này vai giây, không nhịn được nữa, chuyển tay làm chuyện mình muốn làm.
Cậu nhẹ nhàng bụm tay lại, chạm đến một mảnh mềm mại.
A, là mập giả.
Sờ thích quá.
Bị Hề Gia Vận nắm trong tay, nhóc chim mập có một chút xoắn xuýt, nhưng thấy Hề Gia Vận vui vẻ híp mắt cười, nó bèn tạm thời miễn cưỡng bản thân, không tính toán với nhân viên chăm sóc.
Thôi, nó chiều người này mà!
Không sai, nhân viên chăm sóc.
Bé chim mập này chính là nhóc Phượng Hoàng.
Nó vừa được đưa tới đã lập tức lại đây để gặp Hề Gia Vận đầu tiên.
Kết quả vừa bay đến nới, lại thấy nhân viên chăm sóc nhà mình bị người khác bắt nạt, nhóc Phượng Hoàng tức xù lông, không chỉ mổ tất cả những người dám bắt nạt nhân viên chăm sóc, mà cả những người đứng xem ở ngoài cũng không tha!
Nhân viên chăm sóc đau lòng như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn thờ ơ đứng nhìn được!
Nhất định phải đánh!
Với cả ——
Mấy người kia cũng không ai đánh lại được nó!
Nghĩ thế, nhóc Phượng Hoàng không khỏi kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu vài tiếng về phía Hề Gia Vận, đôi mắt nhỏ như hạt nho vừa đen vừa sáng, "Chíp, chích chích."
Trông nó đáng yêu hết sức, tim Hề Gia Vận như muốn tan chảy, cậu không nhịn được, vuốt vuốt đuôi nhóc chim mập.
Đây là động tác Hề Gia Vận hay dùng để dỗ nhóc Phượng Hoàng, được vuốt đuôi, nhóc Phượng Hoàng thầm sung sướng nghĩ, nhân viên chăm sóc quả nhiên vẫn yêu nó nhất, nó tự chạy đến, còn chưa nói rõ thân phận đâu, nhân viên chăm sóc đã nhận ra nó rồi!
Trên thực tế, Hề Gia Vận thực sự là không nhận ra nó, chỉ đơn thuần cảm thấy nó đáng yêu mà thôi.
Nhóc chim mập ở trên tay Hề Gia Vận thực sự là tùy ý cậu xoa nắn vuốt ve, cả nửa ngày cũng không mổ cậu lấy một cái, đạo diễn Nhiếp không nhịn được hỏi: "Tiểu Gia này, sao con chim này nó không mổ cậu thế?"
Đạo diễn Nhiếp hỏi như vậy, Hề Gia Vận mới nhận ra, trình độ đáng yêu cùng bạo lực của nhóc mập này chính là tỷ lệ thuận với nhau, hồi nãy nó còn mổ cho tất cả mọi người kêu rên liên hồi, sao đến tay cậu lại ngoan như vậy?
Hề Gia Vận nhìn nhóc chim mập trong tay duy tư vài giây.
Gốc cánh và đuôi có màu đỏ, chẳng lẽ là nhóc Phượng Hoàng?
Không thể nào.
Với cái tính điệu đà đỏm dáng của nhóc Phượng Hoàng, nó làm sao có thể chấp nhận chuyện mình biến thành một nhóc sẻ tuyết nho nhỏ tròn vo như thế này được?
Hơn nữa lấy gu thẩm mỹ của nhóc Phượng Hoàng, nó chắc chắn càng thích mấy loại động vật màu sắc sặc sỡ hơn đi, cũng chính vì thế, tối hôm qua Hề Gia Vận đã chuẩn bị sẵn tinh thần Sơn Hải Cảnh sẽ gửi đến cho mình một bé chim công rồi.
Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận lập tức loại suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Dung Nhạc Thiên lại đột nhiên tỉnh ra, nói: "Cháu nhớ ra rồi, Tiểu Gia hình như rất được động vật nhỏ yêu thích đấy. Đạo diễn Nhiếp, chú có xem cái chương trình thực tế mà lần trước Tiểu Gia đến tham gia không?"
Đạo diễn Nhiếp không có hứng thú lắm với mấy show truyền hình giải trí, bèn hỏi anh ta: "Không xem, làm sao cơ?"
Dung Nhạc Thiên nói: "Có một tập, cũng có một nhóc mèo quýt rất hung đến, người khác tới gần thì vừa gắn vừa cào, chỉ có mình Tiểu Gia là không phải chịu đãi ngộ như vậy, cứ y như một con mèo khác vậy."
Đạo diễn Nhiếp choáng váng, "Vậy cũng được nữa hả? ? ?"
Nói thật, cứ tiếp tục như này, đạo diễn Nhiếp cũng chết lặng luôn rồi, ông câm nín lâu thật lâu, mới quay sang nói với Hề Gia Vận: "Cậu thật là, ngoại trừ đẻ con, còn cái gì mà cậu không làm được không?"
Hề Gia Vận: "..."
Lần trước bé mèo quýt kia có thái độ như vậy, hoàn toàn là vì lúc đó Hề Gia Vận nhận được mặt nạ Ngoa Thú của Thao Thiết, trong giới thiệu của Sơn Hải Cảnh, Ngoa Thú là một loài có khả năng hấp dẫn các động vật nhỏ, cho nên có mặt nạ Ngoa Thú, hiệu quả như vậy cũng không phải chuyện lạ, nhưng còn nhóc mập này thì là như nào đây?
Chẳng lẽ do trên người cậu có mùi của nhóc Phượng Hoàng à?
Hề Gia Vận nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy suy đoán này nghe có vẻ rất hợp lý, vì thế chỉ đành cười với mấy người đạo diễn Nhiếp.
Có lẽ là nhóc Phượng Hoàng nằm trong tay Hề Gia Vận thực sự quá ngoan ngoãn, hơn nữa bộ dạng nó bây giờ trông cũng rất lừa tình, chỗ bị mổ của Dung Nhạc Thiên hết đau rồi thì tay chân lại bắt đầu ngứa ngáy, nóng lòng thò tay ra, muốn thử sờ nhóc con này một cái, vuốt ve nó một tí.
Nhóc Phượng Hoàng đương nhiên là không chịu để cho anh ta sờ rồi!
Tay Dung Nhạc Thiên còn chưa mò đến, nhóc Phượng Hoàng đã chuẩn xác mổ xuống. Nó hạ mỏ vừa nhanh vừa chính xác, víu một phát mổ lên đầu ngón tay của Dung Nhạc Thiên. Ông bà ta đều nói tay đứt ruột xót, Dung Nhạc Thiên lúc này đã đau đến mặt mũi vặn vẹo, khuôn mặt trông cực dữ tợn.
Đạo diễn Nhiếp muốn cười, lại cảm thấy như thế thì không được phúc hậu lắm, chỉ đành cố nhịn, không để mình cười ra tiếng, "Ha... Ai bảo cậu trêu nó làm gì? Cậu có phải Tiểu Gia đây, mấy động vật nhỏ như này không thích cậu."
Dung Nhạc Thiên đau đến mức nhảy lên tưng tưng, "Con chim này sao lại như vậy chứ ——"
Nhóc Phượng Hoàng cảm thấy anh ta muốn mắng chim, lập tức hung hăng trừng mắt lườm Dung Nhạc Thiên, Dung Nhạc Thiên không hiểu sao lại cảm thấy có sát khí trong ánh mắt của nhóc mập này, vì thế lập tức nửa đường sửa miệng: "... Thật là đáng yêu."
Nói vậy còn được, nhóc Phượng Hoàng ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên.
Dung Nhạc Thiên: "..."
Gặp quỷ rồi, sao anh ta lại có cảm giác nhóc mập này nghe hiểu tiếng người nhỉ? ? ?
Hơn nữa sao anh ta lại phải sợ một con chim?
Dung Nhạc Thiên còn đang cảm thấy mông lung khó tả, thì lúc này điện thoại của đạo diễn Nhiếp vang lên.
Là người bên tổng cục lâm nghiệp tới.
Đạo diễn Nhiếp vội vàng chỉ đường cho bọn họ, bởi vì lúc ông gọi điện tới, thực sự giọng điệu quá làm thảm thiết, người bên tổng cục lâm nghiệp cứ tưởng là loại chim dữ nào, tính công kích mạnh lắm, cho nên chuẩn bị đầy đủ trang phục bảo hộ rồi mới chạy tới, còn mang theo cả mặt nạ nữa.
Kết của đến nơi xong, đạo diễn Nhiếp lại chỉ vào nhóc mập trong tay Hề Gia Vận nói: "Chính là nó đó, chính là con chim này! Nhưng mà bây giờ bị bọn tôi khống chế được rồi!"
Người bên Tổng cục lâm nghiệp nhìn sang.
Con chim này tròn vo, trông như một cục bông tuyết trắng tinh, lông vũ xõa tung mềm mại, có cảm giác chọc một cái là có thể lún xuống. Nhân viên Tổng cục lâm nghiệp rất quen thuộc với các loại chim, họ vừa nhìn đã nhận ra nhóc mập này chính là giống bạc má đuôi dài dạo này đang rất hot trên mạng, nhưng mà bây giờ những con màu trắng như này đã được phân thành một bộ riêng, là bạc má đuôi dài phương bắc, cho dù đuôi cùng gốc cánh của nó là màu đỏ rực thì cũng không phải là ngoại lệ.
Đương nhiên trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là một mình nhóc mập này mổ khắp từ trên xuống dưới của đoàn phim, khiến đạo diễn suy sụp đến mức phải gọi điện cầu cứu à? ? ?
Bạc má đuôi dài phương bắc đúng là hung dữ thật, nhưng nào có dữ đến mức một con chim tấn công cả đoàn làm phim chứ?
Đoàn làm phim này đóng kịch với bọn họ đấy à? ? ?
Người của Tổng cục lâm nghiệp: "..."
Người phụ trách dẫn đội tháo kính phòng hộ xuống, hỏi đạo diễn Nhiếp: "Ông có chắc không? Nó chính là con chim ông bảo à? Là con ban nãy tấn công mọi người ấy?"
Đạo diễn Nhiếp gật đầu: "Không nó thì ai?"
Qua vài giây, đạo diễn Nhiếp mới phản ứng được lại là người này không tin sức chiến đấu của nhóc mập kia mạnh như vậy, bèn giải thích: "Cậu đừng có thấy bây giờ nó ngoan ngoãn không nhúc nhích mà nhầm, con chim này thực sự rất hung dữ đấy, mổ người ác luôn, trông nhỏ nhỏ thế mà bay nhanh khiếp, nhoằng một cái đã lao đến mổ người rồi, cậu nhìn trán tôi đi, vẫn còn nguyên dấu mổ đây này, không tin cậu đi sờ nó một cái xem."
Mấy cục u trên trán đạo diễn Nhiếp đã tan đi một nữa, nhưng vẫn còn lại chút dấu vết, người phụ trách nhìn mấy lần, kín đáo hỏi ông: "Tôi tự dưng đi sờ nó làm gì? Đây không phải tự tìm mổ à? Đoàn phim của ông có phải thấy nó nhỏ nhỏ đáng yêu nên dâng lên cho nó mổ không đấy?"
Đạo diễn Nhiếp hết lòng biện minh: "Không phải! Bọn tôi lúc đó còn đang bận quay phim đây, tự nó xông lên mổ người trước đấy chứ! Hơn nữa bây giờ tùy tiện một con chim bay ra cũng có khả năng là chú chim trong tù, ai mà dám tự ý đụng chạm! ?"
Người phụ trách vẫn thấy rất khả nghi, cứ tưởng là chim gì dữ dằn lắm, kết quả đến nơi thì chỉ có mỗi một con bạc má đuôi dài phương bắc, trong đầu người phụ trách chỉ còn đúng một suy nghĩ duy nhất ——
Chỉ có mỗi thế này ấy hả?
Do vẻ ngoài đáng yêu của giống bạc má đuôi dài phương bắc này mà mấy năm gần đây chúng nó rất nổi tiếng trên mạng, người muốn nuôi cũng nhiều, nhưng mà loại chim này rất khó nuôi sống, chúng nó rất mẫn cảm với nhiệt độ, lại không thể sống xa bầy đàn, thậm chỉ sẽ vì thế mà chết, cho nên ngay cả những người có kinh nghiệm nuôi chim phong phú cũng không đảm bảo có thể nuôi sống loại chim này, cho nến đối với loại bạc má đuôi dài phương bắc này, cách xử lý tốt nhất vẫn là thả chúng nó về tự nhiên.
Người phụ trách cũng không phổ cập với đoàn làm phim là chim này không phải chú chim trong tù, tránh cho bọn họ cảm thấy nó đáng yêu muốn giữ lại nuôi. Người phụ trách chỉ nói: "Đúng là loại chim quý, vậy bọn tôi mang nó đi trước."
Đạo diễn Nhiếp không có ý kiến gì, nhưng Hề Gia Vận lại có chút không nỡ.
Lần sau không được vuốt ve nhóc mập dễ thương thế này nữa rồi.
Nhóc Phượng Hoàng mà đến, có khi chim khác cậu cũng không được nhìn nhiều một giây ấy chứ.
Người phụ trách lấy lồng chim ra, Hề Gia Vận tiếc nuối sờ sờ nhóc mập thêm một cái, sau đó đưa nó vào trong lồng, nhóc Phượng Hoàng cảm thấy không đúng, liên thanh "Chíp" về phía Hề Gia Vận không ngừng, Hề Gia Vận lại tưởng là nó hoảng sợ, bèn thò tay xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không có chuyện gì, đi vào đi, bọn họ sẽ đưa con về nhà."
Nhóc Phượng Hoàng nghĩ nghĩ mấy giây.
Thế đây là nhân viên chuyển phát nhanh ở hiện thực à?
Bọn họ sẽ đưa nó về nhà của nhân viên chăm sóc trước à?
Vậy cũng được.
Nhóc Phượng Hoàng ngoan ngoãn tự mình đi vào, còn không quên thúc giục Hề Gia Vận: "Chích chíp chíp."
Về sớm một chút, không con đánh nhóc Kỳ Lân đang ghét với con vịt thối kia đó nha!
Người phụ trách cúi đầu nhìn cảnh này, càng cảm thấy mình bị đoàn làm phim này lừa, nhưng mà anh ta cũng không nói gì, dù sao giống chim này đúng là rất đáng yêu, chắc đoàn phim sợ bọn họ không đến nên mới cố tình tỏ ra khoa trương như vậy.
Anh ta nhấc lồng chim lên, "Bọn tôi đi đây."
Đại gia chim kia cuối cùng cũng được dưa đi, đạo diễn Nhiếp vội vàng nói: "Được được được, đi thong thả."
Hề Gia Vận thì lại nói với nhóc mập bên trong lồng chim: "Hẹn gặp lại nha."
Người phụ trách đặt lồng chim xuống ghế phụ lái, mình cũng ngồi lên xe, chờ mọi người đã lên hết rồi mới khởi động máy rời đi, đoàn làm phim cũng tiếp tục làm việc, đạo diễn Nhiếp thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Được rồi, tiếp tục tiếp tục thôi, vừa nãy quay đến đâu rồi."
Hề Gia Vận nói: "Còn thiếu mấy cảnh của anh Nhạc Thiên nữa ạ."
Cậu vừa nói thế, Dung Nhạc Thiên mới chợt nhớ ra, "Tiểu Gia, cảnh vừa rồi cậu diễn thực sự quá tuyệt vời. Anh nói với cậu này, anh xem cảnh đó cậu diễn mà phát ngốc luôn ấy, nếu không phải nhóc chim béo kia đột nhiên lao ra, chắc anh vẫn còn đứng ngơ ra ấy chứ."
Mấy diễn viên quần chúng còn lại cùng dồn dập phụ họa: "Kỹ năng diễn xuất tốt, thực sự quá tốt luôn, chúng tôi suýt chút nữa cũng quên mất là cậu đang diễn."
Dung Nhạc Thiên chọc ghẹo nói: "Còn không phải sao? Diễn tốt đến nỗi, tôi cũng có các giác mọi người ngăn không cho cậu ấy đụng tới cành hoa bách hợp kia thực sự là tội ác tày trời, phải bắt bỏ tù."
"Nói như thế, không phải nhóc chim kia xông lại đúng lúc này sao?" Đạo diễn Nhiếp đột nhiên có một ý tưởng vô cùng hoang đường, "Chúng ta không trêu nó, cũng không chọc giận nó, nhóc chim béo kia lại xông tới, mổ chúng ta từ đầu đến cuối một lượt, không phải nói Tiểu Gia rất được động vật nhỏ yêu thích à? Liệu có phải là..."
"Tiểu Gia diễn tốt quá, nó tưởng Tiểu Gia thực sự bị chúng ta bắt nạt không?"
Vừa nghe thì có vẻ rất vô lý, mọi người mới đầu còn cảm thấy đạo diễn Nhiếp chém gió hơi quá tay, nhưng mà đoạn vừa rồi Hề Gia Vận thực sự diễn rất tốt, nghĩ lại lại thấy đạo diễn Nhiếp nói cũng đúng, thành viên đoàn làm phim có ai trêu chọc gì đến nó đâu.
Mọi người chậm rãi quay lại nhì Hề Gia Vận, một hồi lâu sau, Dung Nhạc Thiên mới giơ ngón cái lên với cậu: "Kỹ năng diễn đã đạt cảnh giới thượng thừa rồi, ngay cả động vật nhỏ cũng nghĩ là cậu đang bị bắt nạt, xông lên hăng hái làm việc tốt kìa."
Mọi người cùng dồn dập cảm thán theo.
Không còn chuyện gì nữa, đoàn làm phim cuối cùng cũng có thể tiếp tục quay chụp như bình thường, Dung Nhạc Thiên bổ sung nốt mấy phân cảnh của mình xong, đạo diễn Nhiếp lại để anh ta cùng Hề Gia Vận quay thêm mấy cảnh đặc tả, lúc này mới kết thúc việc quay ngoại cảnh, trở về phim trường tiếp tục làm việc.
Đạo diễn Nhiếp không giống như đạo diễn khác, mới khai máy thì thong thả chậm rãi, đến cuối mới bắt đầu đuổi tiến độ, ngoài ngày đầu tiên sắp xếp công việc nhẹ nhàng ra, từ ngày thứ hai ông đã bắt đầu chạy tiến độ rồi, muốn dành nhiều thời gian hơn để tính đến những cảnh cần suy xét cẩn thận, vì thế hôm đó Hề Gia Vận có rất nhiều cảnh quay, chờ đến lúc kết thúc công việc thì cũng đã là chiều tối rồi.
Cũng không biết nhóc Phượng Hoàng đi đến đâu rồi.
Nghĩ vậy, Hề Gia Vận thay lại quần áo của mình, móc điện thoại ở trong túi ra.
Vửa mở màn hình lên, thống báo nhắc nhở đã lập tức hiện ra.
[ Bé Phượng Hoàng đã giao thành công.]
Thông báo hiện thị đã gửi đến cách đây mười tiếng.
Mí mắt Hề Gia Vận giật giật, một giây sau, trên màn hình lại có thêm một thông báo mới:
[Tổng cục lâm nghiệp lâm nguy! ! ! !]
Vào lúc này, Hề Gia Vận cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất cái gì.
Cậu quên không dặn nhóc Phượng Hoàng, đến hiện thực rồi thì không được chạy loạn, phải ngoan ngoãn chờ cậu ký nhận!
Vậy nghĩa là ——
Nhóc chim mập sáng nay chính là Phượng Hoàng nhà cậu à! ?
Hai mắt Hề Gia Vận tối sầm lại.
Tiêu đời rồi.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Xong rồi, lần này thực sự là không dỗ được bé Phượng Hoàng rồi.
Bonus thêm cho các cô hình bé chim cong cớn nhà mình này
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương