22/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Chương trình vẫn còn đang quay, Hề Gia Vận không thể lập tức mở trò chơi ra được, chỉ đành cất điện thoại đi trước.
Cậu còn chưa phát hết nhãn dán mà nhiệm vụ yêu cầu.
Hề Gia Vận mở tấm thẻ cuối cùng ra, vừa mặn mà lại vừa ngọt ngào.
Fan Viên Thanh thường miêu tả về cô như vậy. Trên tay cô có rất nhiều tài nguyên về thời trang, gần như cứ một khoảng thời gian thì sẽ nhận chụp ảnh bìa tạp chí hoặc làm đại diện thương hiệu cho các nhãn hàng thời trang, tạo hình cũng muôn màu muôn vẻ, nhưng bất kể là phong cách nào, Viên Thanh đều có thể cân được hết.
Đương nhiên, cái này Hề Gia Vận không biết, cậu thử làm một phép loại trừ là đã ngay lập tức xác nhận hastag này là nói về Viên Thanh rồi, huống hồ Hề Gia Vận còn có thể nghe thấy tiếng lòng của Viên Thanh ——
"Em trai liệu có chọn đúng được không nhỉ? Muốn ra ám hiệu cho em trai quá đi."
Hề Gia Vận biết câu trả lời chính xác, nhưng vẫn còn một vấn đề nữa, tấm thẻ trước đó cậu giúp Đào Tùng giải vây nên tự nhận tag sa mạc văn hóa kia rồi, nếu giờ mà trực tiếp đưa tấm thẻ này cho Viên Thanh, vậy Đào Tùng vẫn sẽ lâm vào tình trạng lúng túng.
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận đưa cái thẻ này cho Đào Tùng, "Chị Đào Tùng, cái vừa mặn vừa ngọt này hình như là của chị."
Đào Tùng ngẩn người, "Hả?"
Lông mày Viên Thanh hơi nhướng lên, cô đang muốn giựt lại tấm thẻ, Hề Gia Vận lại hỏi mấy người Tôn Văn Văn: "Có ai có bút không?"
Tiêu Nhiên lập tức trả lời: "Có ạ."
Cậu ta ném một cái bút sang cho Hề Gia Vận, Hề Gia Vận gạch dòng chữ "Sa mạc văn hóa" ban đầu đi, viết một hastag mới ——
Dễ thương chưa từng có.
Hề Gia Vận đóng nắp bút này, đưa cái thẻ này cho Viên Thanh, "Chị Viên Thanh, cái này của chị này."
Dừng một chút, Hề Gia Vận cười híp mắt nói: "Các chị khác đều được khen cả rồi, chị Viên Thanh cũng phải có chứ."
Sở dĩ Viên Thanh không có là vì Hề Gia Vận đưa nhãn dán của cô cho Đào Tùng rồi thực ra cô có chút không vui lắm, bởi vì Viên Thanh nhận ra Hề Gia Vận đang giải vây thay cho Đào Tùng, mà quan hệ giữa cô và Đào Tùng lại không tốt, đương nhiên là không vui nổi rồi.
Mà chút không vui đó ngay trong nháy mắt khi Hề Gia Vận đưa nhãn dán viết tay của cậu sang cho cô đã hoàn toàn bay biến.
Cậu thanh niên kia nhìn cô, mặt mày ngoan ngoãn, hai mắt hơi cong cong như hình trăng lưỡi liềm, mà lời nói ra từ miệng cậu cũng đặc biệt nhẹ nhàng ——
"Các chị khác đều được khen cả rồi, chị Viên Thanh cũng phải có chứ."
Viên Thanh lập tức trúng đạn.
Mặt cô đỏ rực lên, nói chuyện cũng lắp bắp, "A, vậy, cám ơn cậu nhé?"
Khán giả xem hết từ đầu đến đuôi, đều cười sặc sụa.
[ Hớ? Thế này cũng được à thế này cũng được à thế này cũng được à? ? ? ]
[ Viên Thanh Thanh, chị tỉnh lại đi, tên đàn ông đáng ghét này chỉ đang dùng mấy lời chót lưỡi đầu môi để lừa chị thôi!]
[ Nhưng mà nói thật nhé, hức hức hức, trong giây phút đó, Gia Gia thiệt là ngầu lòi mà.]
[ Đúng là có một chút ngầu lòi thật, não tôi cũng chết máy luôn rồi _(:з" ∠)_]
[ Một chút? Chỉ một chút thôi á? Là triệu triệu chút thì có! ! !]
Không cần biết như thế nào, phân đoạn làm quen của khách mời mới này cũng coi như đã kết thúc. Thực ra ban đầu tổ tiết mục còn định công bố đáp án chính xác nữa cơ, nhưng thấy Hề Gia Vận làm vậy hiệu quả của chương trình không tồi, nên họ dứt khoát cắt xén phân đoạn này đi luôn, trực tiếp tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Hình thức phát sóng của "Cuộc sống muôn màu khá là mới mẻ độc đáo, họ chọn cách phát sóng trực tiếp, nhưng đúng như tên gọi của nó, chương trình giải trí này chủ yếu là về sinh hoạt thường ngày, cho nên đi đâu cũng không thể tách ra khỏi những nhu cầu căn bản là ăn, mặc, ở, đi lại được, mà giờ thời gian cũng không còn sớm nữa rồi.
Nhân viên công tác đóng vai quản gia nói: "Nên chuẩn bị bữa tối rồi."
Tuy mấy người Tôn Văn Văn không hợp nhau, nhưng đối với hoạt động của chương trình vẫn rất phối hợp. Dù sao nguyên nhân chính là các cô nhận lời tham gia chương trình giải trí là để hướng về khán giả, kiếm chút duyên người qua đường.
Mà trong số bọn họ, chỉ có Tôn Văn Văn biết nấu cơm. Nghe quản gia nói vậy, Tôn Văn Văn bèn cười đáp: "Đã đến lúc để tôi thể hiện bản lĩnh của mình rồi, tối này muốn ăn cái gì nào?"
Đào Tùng không để ý lắm nói: "Tùy."
Viên Thanh cũng qua loa đáp: "Gì cũng được."
Nghệ sĩ nữ đối với chuyện quản lý vóc dáng luôn yêu cầu rất nghiêm ngặt, Đào Tùng và Viên Thanh rất lâu rồi không ăn một bữa tối nào có thể gọi là tử tế, hỏi các cô đương nhiên là không có đề nghị mang tính góp ý nào rồi, nhưng câu trả lời của hai người lại trực tiếp dẫm vào bãi mìn của người hỏi.
Người nấu ghét nhất chính là khi mình hỏi ăn cái gì, đối phương lại nói kiểu tùy tiện, cái gì cũng được này.
Tôn Văn Văn vừa nghe thế, giọng điệu không khỏi căng hơn một chút, có ý trách hai người kia, "Tôi không biết nấu món nào tên là tùy tiện với cái gì cũng được cả."
Đối mặt với tình huống này, khán giả lập tức điên cuồng comment: [ Các chị em ơi, dậy nhanh lên! Các chị đại lại bắt đầu rồi!!]
Khán giả phát hiện ra, đương nhiên Tiêu Nhiên cũng không ngốc, cậu ta nhích sát lại chỗ Hề Gia Vận, nhỏ giọng nói: "Anh, các chị ấy đáng sợ quá đi? Mấy ngày nay có mỗi mình em ở, em lúc nào cũng cảm thấy các chị ấy sắp lao vào giựt tóc móc mắt nhau đến nơi rồi ấy, làm em sợ hết hồn hết vía, may mà hôm nay có anh tới."
Hề Gia Vận chân thành nói: "Tôi đến cũng vô dụng thôi, các chị ấy mà muốn đánh nhau thật thì vẫn không ngăn được đâu."
Tiêu Nhiên nghĩ một lúc, cảm thấy lời Hề Gia Vận nói rất có lý, không nhịn được mà thở một hơi dài thườn thượt, "Sau này mà em còn tham gia chương trình giải trí nữa, em thề người đại diện của em nhất định sẽ ăn phải shit!"
Hề Gia Vận: "..."
Người đại diện của cậu có biết cậu lấy người ta ra để thề thế này không?
Mà mấy người bên kia vừa bị Tôn Văn Văn nói như thế, Đào Tùng lại càng không khách khí: "Vậy cô cứ làm cái gì mình muốn ăn là được, tham gia chương trình xong tôi còn phải quay một bộ phim, yêu cầu giữ dáng, tôi không ăn."
Viên Thanh cũng cảm thấy thái độ của Tôn Văn Văn quá tệ, cô cũng nói như Đào Tùng: "Tôi cũng không ăn."
Hai người họ không chịu phối hợp, Tôn Văn Văn nói luôn: "Được, hai người đều không ăn, vậy tôi chỉ làm phần cho ba người bọn tôi thôi."
Sau đó cô quay lại nói với Hề Gia Vận và Tiêu Nhiên: "Hôm nay Gia Gia đến, chúng ta thoải mái một chút, ăn cơm đi, chị nấu cơm chân giò ngon lắm đấy."
Tiêu Nhiên do dự nói: "Ờm, chị Văn Văn ——"
Tôn Văn Văn mỉm cười với cậu ta, nhưng trong lòng cô đang khó chịu, nụ cười này gần như là gằn ra, kết quả khiến cho nụ cười tràn đầy sát khí, "Sao vậy?"
Tiêu Nhiên: "..."
Tiêu Nhiên cứng đờ lắc lắc đầu, "Không có gì ạ."
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng Tiêu Nhiên lại ở trong lòng gào thét: "Em không ăn chân giò lợn, không ăn chân giò lợn, không ăn chân giò lợn a a a a a a a a."
Có người đúng là không ăn được mấy món kiểu này thật, Tôn Văn Văn không hề biết gì, nói: "Vậy chị đi nấu cơm tối."
Tiêu Nhiên gào thét quá ầm ĩ, Hề Gia Vận có muốn lờ đi cũng không được, cậu nhịn cười liếc Tiêu Nhiên một cái, sau đó nói với Tôn Văn Văn: "Chị Văn Văn, không thì hôm nay để em nấu cơm cho."
Tôn Văn Văn hơi nghệt ra: "Cậu biết nấu cơm à?"
Hề Gia Vận gật đầu: "Biết một..."
Cậu đang định theo thói quen nói mình có biết một chút, nhưng lời còn chưa nói hết thì đột nhiên nhớ đến Phó Giai cứ luôn nói cậu không phải biết một chút mà biết nhiều nhiều chút mới đúng, nên giữa đường lại sửa miệng: "Em có biết làm mấy món."
Tôn Văn Văn lúc trước còn chưa phản ứng lại, giờ mới nhớ ra, "A, đúng rồi, chị nhớ cậu còn được lên hot search nhờ chuyện nấu ăn nữa kìa, ha ha ha."
Tiêu Nhiên tò mò hỏi: "Hot search gì cơ ạ?"
Tôn Văn Văn nói: "Có một hôm chị lướt Weibo của bạn bè thì thấy Mạnh Sanh đăng mấy hình chụp đồ ăn lên, nói mấy món đó đều là Gia Gia làm, chị bèn hỏi cô ấy một chút, kết quả bọn chị nói giỡn, bảo là Gia Gia được tuyển vào đoàn phim Khổng tước ngủ trên gác cao đều là nhờ một tay nấu ăn ngon, chinh phục được đạo diễn Cát, kết quả còn bị người chụp màn hình lại tung ra ngoài."
Tiêu Nhiên há hốc mồm, nhất thời không biết nên bày tỏ sự khiếp sợ vì chuyện đùa mà cũng có người tin, hay lên hiếu kỳ về tay nghề nấu ăn của Hề Gia Vận trước.
Tôn Văn Văn rất quen với Hề Gia Vận, cũng không khách sáo với cậu, "Vậy Gia Gia, cơm tối hôm nay cậu nấu nhé. Chị cũng muốn nếm thử tay nghề của cậu, xem nó có thực là ngon đến nỗi mua chuộc được đạo diễn Cát, để ông ấy trực tiếp cho cậu diễn nam số ba không."
Tiêu Nhiên điên cuồng gật đầu, ngay cả Viên Thanh và Đào Tùng cũng tò mò nhìn sang, đừng nói chi đến khán giả đang xem trực tiếp.
[ Tui nhớ cái hot search này này, tui còn ấn vào xem nữa cơ, nhìn ảnh thì trông cũng ngon mắt lắm, không biết ăn vào mùi vị thế nào.]
[ Ha ha ha ha ha ha, ăn ngon đến nỗi mua chuộc được cả đạo diễn Cát, tò mò tay nghề nấu ăn của Gia Gia quá đi.]
[ Tò mò +1]
[ Tò mò + số chứng minh thư]
...
Trong một chuỗi comment "Tò mò +", Hề Gia Vận đi xuống bếp.
Trong nhà bếp có đầy đủ các loại dụng cụ, thậm chí nguyên liệu nấu ăn cũng được nhét đầy tủ lạnh, Hề Gia Vận nghĩ một chút, quyết định nấu canh gà trước.
Không có gà nguyên con, nên cậu dùng đùi gà để nấu. Sau khi xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, Hề Gia Vận rán đùi gà cho hơi vàng một chút, sau đó cho vào nồi đất, lại cho các nguyên liệu đi kèm vào, bắc lên bếp nấu.
Trong lúc chờ nấu canh, Hề Gia Vận cũng không nhàn rỗi, mà bắt đầu nhồi mì.
Tầm khoảng một tiếng sau, mì đã cán xong, canh gà cũng gần chín, mùi thơm bắt đầu bay ra, Tiêu Nhiên không nhịn được, thò đầu vào nhìn quanh, cậu ta khịt khịt mũi, hỏi Hề Gia Vận: "Anh, anh đang nấu món gì đấy? Thơm thế."
Hề Gia Vận cúi đầu, cán khối bột đã nhào xong thành một tấm mỏng, sau đó cẩn thật cuốn lại, không ngẩng đầu lên đáp một tiếng: "Đang làm mì cắt."
Vốn ban đầu Tiêu Nhiên chỉ cầu không cần phải ăn chân giò là tốt rồi, nghe thấy Hề Gia Vận nói đang làm mì cắt thì hai mắt sáng bừng lên: "Em thích ăn mì cắt nhất, nấu mì cắt với nước hầm gà ạ?"
Hề Gia Vận gật đầu: "Ừ."
Cậu cúi đầu cắt mì, cắt khối bột thành từng sợi dài mảnh, Hề Gia Vận thường xuyên xuống bếp, cho nên khả năng dùng dao rất tốt, sợi mì cắt ra đều tăm tắp, đặt ngay ngắn ở trên thớt, sau đó Hề Gia Vận thành thạo rũ chúng ra, cho vào nước sôi luộc.
Cho dù Đào Tùng và Viên Thanh đều nói là không ăn, nhưng Hề Gia Vận thấy không ăn tối như vậy sẽ không tốt cho thân thể, cho nên vẫn nấu năm bát mì, có điều hai bát kia bỏ ít mì hơn một chút, đề phòng hai người thực sự không ăn được.
Sau khi làm xong hết mọi việc, Hề Gia Vận mở nồi đất ra.
Mùi canh thơm lừng xông lên mũi.
Hề Gia Vận lấy muôi hớt bớt váng mỡ, sau đó rót canh vào từng bát một, lại cho hành lá băm nhỏ lên trên.
Hoàn thành!
Tiêu Nhiên lượn lờ xung quanh y như một con ruồi, xoa tay háo hức chờ, Hề Gia Vận vừa chan canh lên mì xong, cậu ta đã đợi không kịp bưng lên, chạy cuống cuồng đặt lên bàn, sau đó sờ ngón tay bị nóng lên tai, nhảy tưng tưng.
Nóng, nóng quá đi mất! ! !
Dáng vẻ của cậu ta rất buồn cười, trông cứ như bị lửa cháy đến mông vậy, nhưng sự chú ý của mấy người Tôn Văn Văn hoàn toàn không đặt lên trên người Tiêu Nhiên mà dồn hết vào mấy bát canh gà cậu ta bưng ra.
—— Mì cắt tay được chần nước canh nóng bỏng cuộn thành từng cuộn trong bát, canh gà màu trắng sữa hòa quyện với màu sắc của mì sợi, hành thái rắc phía trên, mùi hương thơm lừng.
Mấy người Tôn Văn Văn không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Mà khán giả ngồi trước màn hình lúc này, cũng có động tác y chang.
[ Trông có vẻ ngon đấy _(:з" ∠)_]
[ Hức hức hức, thiệt là đáng ghét mà, sao yêm như ngửi thấy mùi canh gà đâu đây thế này!]
[ ? ? ? Vốn trong mấy khách mời chỉ có mỗi mình Tôn Văn Văn biết nấu cơm, trình độ còn trồi sụt thất thường, không thể lấy ra tuyên truyền được, hiện tại thì... Hức hức hức.]
[ Nhìn mà thấy ruột gan cồn cào, app gọi đồ ăn đã khởi động, chuẩn bị đặt món rồi.]
Hề Gia Vận đi từ phòng bếp ra, "Xong rồi, có thể ăn rồi."
Tiêu Nhiên vừa nãy chỉ vội bưng bát ra quên không lấy đũa, nên Hề Gia Vận cầm đũa ra, cậu chia đũa cho mọi người xong, Tôn Văn Văn đã không chờ thêm được nữa, khuấy khuấy mì, ăn thử trước một miếng.
Sợi mì được cắt bằng tay, vừa dai vừa mềm, lại được chan thêm nước canh gà thơm ngon, khiến hương vị càng thêm đậm đà, gắp một đũa mì lên, bóng dầu trong canh, lăn tăn rơi xuống, vị canh gà ngon ngọt đậm đà tràn ngập trong khoang miệng, cùng với mùi thơm cùa mì hòa quyện vào nhau.
Tôn Văn Văn vừa ăn vừa nói, từ cũng không phát âm rõ: "Ư ư ư ư... Ăn thật là ngon!"
Tiêu Nhiên theo sát phía sau, gắp một miếng to cho vào miệng.
Cậu ta không giống Tôn Văn Văn, tranh thủ vừa ăn vừa đánh giá, mà sau khi ăn xong miếng đầu tiên, động tác của Tiêu Nhiên hơi dừng lại, sau đó lại lập tức hút mì sồn sột, gần như không nhai phát nào, giống như đã bị bỏ đói mấy trăm năm rồi vậy, dùng hành động thực tế của mình chứng minh bát mì này ăn ngon đến mức nào.
Đào Tùng và Viên Thanh hơi do dự một chút, sau đó đều cầm đũa lên, bắt đầu ăn. Nhưng mì trong bát hai người không nhiều, hai ba miếng là đã ăn hết rồi, hoàn toàn không đủ thỏa mãn. Đào Tùng và Viên Thanh vẫn còn muốn ăn nữa, nhưng lại thấy hơi ngại ngùng, chỉ có thể nhìn về phía Hề Gia Vận muốn nói lại thôi.
Nhờ có lông của Đề Thính, Hề Gia Vận nghe được tiếng lòng của hai người ——
"Hức hức hức hức, sao mà ăn ngon thế không biết, mình vẫn còn muốn ăn nữa... Hức hức hức."
"Có nên nói mình muốn ăn thêm không nhỉ? Hư hư hư hư, ăn nữa sẽ bị béo, nhưng mà thực sự ăn ngon quá."
Hề Gia Vận bèn thủ động hỏi: "Chị Đào Tùng, chị Viên Thanh, hai người còn muốn ăn nữa không?"
Đào Tùng hỏi cậu: "Có còn không?"
Viên Thanh cũng đầy mong chờ nhìn về phía Hề Gia Vận, Hề Gia Vận không phụ sự mong đợi của mọi người, gật đầu, "Vẫn còn, nhiều là đằng khác, hai người muốn ăn nữa thì em xuống luộc thêm."
Đào Tùng không còn lo lắng gì nữa, đứng trước mặt món ngon, thận trọng không ăn được, "Chị muốn ăn thêm bát nữa."
Viên Thanh vội vàng nói theo: "Chị cũng muốn ăn!"
Tiêu Nhiên há mồm húp nốt chỗ canh gà trong bát, chỉ sợ mình chậm chân sẽ hết phần, cậu ta giơ tay, miệng còn đang nuốt dở đã lúng búng nói: "Cả em nữa, cả em nữa!"
Tiêu Nhiên ăn thêm thì cũng thôi đi, dù sao người ta cũng không cần giảm cân giữ dáng, Tôn Văn Văn liếc Đào Tùng và Viên Thanh một cái, chậm rãi nói: "Hai người không phải nói tối nay không ăn à? Ăn rồi thì thôi đi, sao lại còn muốn ăn tận hai bát thế?"
Đào Tùng: "..."
Viên Thanh: "..."
Hai người bọn họ đều nghẹn lời, bầu không khí tức thì cứng lại.
Hề Gia Vận sợ mấy cô lại cãi nhau tiếp, bèn gọi Tôn Văn Văn: "Chị Văn Văn..."
Cậu nở một nụ cười không biết phải làm sao, Tôn Văn Văn vừa nhìn thấy ánh mắt cậu, biết là cậu khó xử, dù sao cũng không phải muốn làm khó cậu, Tôn Văn Văn vội nói: "Được rồi được rồi, chị không nói nữa là được chứ gì."
Hề Gia Vận bèn cười với cô, xong lại hỏi thêm: "Em đi luộc thêm mì, chị Văn Văn có muốn ăn thêm một ít nữa không?"
Tôn Văn Văn không chút do dự nói: "Ăn, ăn chứ, chị còn có thể ăn thêm hai bát nữa! ! !"
Bình luận bên dưới thấy thế suýt chút nữa là cười sốc hông.
[ Cái cậu Hề Gia Vận này lợi hại dữ, ba chị đại lại có thể đình chiến dễ dàng như vậy à?]
[ Bầu chọn giải Nobel vì hòa bình kế tiếp, nhất định phải đưa mì gà cắt tay của Hề Gia Vận vào danh sách đề cử mới được.]
[ Ha ha ha ha ha ha, hòa bình thế giới nhờ cả vào Gia Gia.]
[ Cảm ơn Đào Tùng và Viên Thanh đã biểu diễn vở kịch sân khấu "Không ăn cơm tối" và "Thêm một chén nữa" cho mọi người.]
[ Ha ha ha ha ha ha, sự thực chứng minh tay nghề nấu ăn của Gia Gia thực sự rất tốt, Đào Tùng chính là diễn viên nổi tiếng là ăn uống kiêng khem đấy, ngay cả cô ấy cũng không nhịn được nữa rồi! ! !]
[ Chờ một chút, sao mấy người đều gọi cậu ấy là Gia Gia hết rồi? ? ? Đừng nói dân xem trực tiếp trong này đều trong lúc vô tình trở thành fan của cậu ấy hết rồi nhé? ? ? Mấy người làm sao thể hả, sao loáng cái đã thành fan rồi? ? ? ]
...
Nguyên một nồi canh gà lớn, cùng toàn bộ chỗ mì cắt Hề Gia Vận làm, cuối cùng hết sạch sành sanh không còn tí gì, Hề Gia Vận không ngờ mọi người lại ủng hộ món mì này như vậy, giải quyết hết mọi việc xong thì cũng sắp mười giờ rồi.
Phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc.
Hề Gia Vận để lại cho nhóc Kỳ Lân một ít canh gà, quay xong mới dẫn nó vào phòng mà ê kíp chương trình chuẩn bị cho mình. Trước đó nhóc Kỳ Lân đã ăn mấy thứ lót dạ rồi, cho nên không phải đói lắm, nhưng nó vẫn chậm rãi uống chỗ canh gà Hề Gia Vận phần cho, trong lúc đó, cậu lại mở ứng dụng "Vườn Trẻ Thần Thú" ra.
Cậu vẫn còn nhớ cái thông báo được gửi đến lúc chiều.
——Thao Thiết đến Vườn Trẻ đòi một lời giải thích!
________________________
Cơm chân giò (Ờ, cái này phải gọi mà móng lợn mới đúng nhỉ, cái này thì tôi cũng không ăn được, nhưng mà nó có cản phần thịt chân giò nữa, nên thôi tôi cứ để vậy nhé)
Mì cắt Gia Gia làm là kiểu mì này này, cán mỏng miếng bột ra, cuộn lại xong cắt sợi.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương