20/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hề Gia Vận: "... ?"
Hề Gia Vận: "Cháu không phải, không phải đâu."
Dù cho cậu có cố phủ nhận thế nào đi nữa, trong lòng đạo diễn Nhiếp đã chắc cú cậu có thể chiêu tài rồi. Dù sao trước khi tới, ông cũng không hề ôm hi vọng là giám đốc Phó sẽ đầu tư cho mình, kết quả vừa có được kinh phí đầu tư vừa tìm được diễn viên ưng ý, đạo diễn Nhiếp nhìn chằm chằm Hề Gia Vận, chỉ cảm thấy trên người cậu có mấy chữ sáng lấp lánh ——
Số mệnh vượng đoàn làm phim!
Nghĩ như vậy, ánh mắt đạo diễn Nhiếp nhìn Hề Gia Vận càng thêm cháy bỏng, Hề Gia Vận bó tay bất lực, cậu vô thức nhìn về phía Phó Tư Diễn, nhờ anh nói giúp, nhưng không ngờ Phó Tư Diễn lại nói với đạo diễn Nhiếp: "Chiêu tài à?"
Trong giọng của Phó Tư Diễn còn mang theo ý cười, thong thả hỏi: "Vậy Gia Gia tính bao giờ thì chiêu tôi một chút?"
Cái tên Gia Gia này, Phó Tư Diễn gọi một cách vô cùng tự nhiên. Hề Gia Vận cũng đã nghe rất nhiều người gọi mình như vậy rồi, có Phó Giai, có Mạnh Sanh, cả Tôn Văn Văn nữa, nhưng không hiểu sao, từ trong miệng Phó Tư Diễn nói ra, Hề Gia Vận luôn cảm thấy có gì đó không giống lắm.
Còn không giống ở chỗ nào, cậu cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy lúc Phó Tư Diễn gọi cậu là Gia Gia, tim cậu dường như cũng hẫng mất một nhịp.
Có lẽ là do Hề Gia Vận mãi không nói gì, Phó Tư Diễn rũ mắt nhìn cậu, "Hử?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Phó Tư Diễn vô cùng chăm chú, nghiêm túc, chiếu tới chỗ nào là như đốt cháy chỗ đó, Hề Gia Vận thấy mặt mình nóng bỏng, đốt một đường đến tận vành tai, cậu hoang mang rối loạn nói: "... Lần sau nhé?"
Phó Tư Diễn cười khẽ, "Được, lần sau."
Anh làm như thản nhiên vô sự thu hồi ánh mắt của mình, ung dung thong thả tiếp tục bàn công việc với đạo diễn Nhiếp.
Mà Hề Gia Vận thì trống ngực nổi ầm ầm không ngừng, cũng may Phó Tư Diễn đã dời tầm mắt đi, Hề Gia Vận cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc, cậu ôm cổ nhóc Kỳ Lân, vùi mặt vào người nó cọ mấy cái.
——Hình như cậu không được ổn lắm!
Tâm trạng rối như tơ vò này cứ thế duy trì đến tận khi bữa ăn kết thúc. Trong lúc đó ánh mắt của Hề Gia Vận không tự chủ được luôn rơi trên người Phó Tư Diễn, cậu phát hiện đối phương thực sự rất ít động đũa, cho dù ăn cũng chỉ cắn một miếng là thôi, lông mày cũng hơi nhăn lại, hình như thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của anh.
Chuyện đầu tư, đạo diễn Nhiếp và Phó Tư Diễn đã bàn bạc được tương đối rồi, bữa ăn cũng kết thúc, ông hớn hở cùng trợ lý của mình rời đi, mà trợ lý của Hề Gia Vận – Thôi Xán Xán, đúng lúc nhắn qua cho cậu mấy tin.
[ Gia Gia, Gia Gia, chị không tới được rồi, hức hức hức hức.]
[ Mẹ chị thật là độc ác, bà ấy ngồi rình ở ngay bên ngoài nhà hàng, chị vừa thò chân ra đã bị mẹ lôi lại vào trong, chị đi chết đây QAQ.]
Hề Gia Vận: "..."
Cậu dở khóc dở cười nhắn lại: [ Được rồi, không sao đâu mà.]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, đã có một bàn tay đặt lên trán cậu, hơi dùng sức, Hề Gia Vận thuận theo ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn về phía Phó Tư Diễn.
Phó Tư Diễn cười nhẹ, nói: "Đang đi thì đừng chơi điện thoại."
Đối phương còn chưa dứt lời, Hề Gia Vận đã lập tức nhớ đến mấy pha khó xử trước đó, cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích với Phó Tư Diễn: "... Là trợ lý của tôi, tôi chỉ trả lời tin nhắn của chị ấy thôi."
Giọng điệu của Phó Tư Diễn rất thản nhiên, hỏi: "Cô ấy nói cái gì?"
Hề Gia Vận theo bản năng đáp: "Chị ấy nói mình đang phải đi xem mắt, không đến đón tôi được."
Phó Tư Diễn gật đầu, "Tôi đưa cậu về."
Hề Gia Vận chớp mắt một cái, Phó Tư Diễn liếc nhóc Kỳ Lân đang đứng cạnh cậu: "Nếu không cậu về kiểu gì được? Cậu còn dẫn theo chó nữa mà."
Bắt tàu diện ngầm hay xe buýt là không được rồi, tài xế taxi cũng không muốn chở bọn họ, cho dù Hề Gia Vận có đảm bảo thế đảm bảo nữa là nhóc Kỳ Lân rất ngoan, tài xế vẫn sợ nó sẽ làm bẩn xe của mình.
Nghĩ tới đây, Hề Gia Vận bèn không từ chối nữa, "Vậy... Làm phiền anh?"
Phó Tư Diễn nhìn cậu, trầm giọng nói, "Không phiền."
Ngồi lên xe, vẫn là người tài xế lúc trước, Hề Gia Vận nói địa chỉ của mình cho đối phương.
Thời gian này chính là giờ cao điểm tan tầm, quãng đường bình thường đi hết nửa tiếng đồng hồ thì giờ phải đi hết hơn một tiếng mới tới nơi, dưới sự chỉ dẫn của Phó Tư Diễn, tài xế lái xe vào khu nhà, dừng lại trước sảnh tòa nhà Hề Gia Vận ở.
Cậu mở cửa xe, nghĩ một chút, lại hỏi Phó Tư Diễn: "Anh có muốn lên nhà ngồi một chốc không?"
Phó Tư Diễn còn chưa mở miệng, Hề Gia Vận đã ngập ngừng hỏi thêm: "Mới nãy ở nhà hàng, hình như anh không ăn được mấy, có muốn lên ngồi chút không, tôi làm gì đó cho anh lót dạ?"
Phó Tư Diễn quay đầu lại, một giây sau, anh ta mỉm cười, nhưng vẫn từ chối, "Không cần đâu."
Hề Gia Vận ngẩn ra, "... Vậy được."
Không nói được là trong lòng cảm thấy mất mát hay là thế nào, Hề Gia Vận xuống xe, nhóc Kỳ Lân cũng theo sát phía sau, "Ừm, hẹn gặp lại."
Phó Tư Diễn lại đột nhiên nói: "Để lần sau."
Hề Gia Vận mở mịt, "Hả?"
Phó Tư Diễn nói: "Chờ cậu quay xong bộ phim này, chuyển nhà, rảnh rỗi thì làm cho tôi ăn."
Một lúc sau Hề Gia Vận mới phản ứng lại được, biết là anh đang giải thích lý do vừa nãy từ chối với cậu.
Nhưng tại sao anh ta lại muốn giải thích?
Hề Gia Vận chậm rãi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phó Tư Diễn.
Lúc này sắc trời đã tối, đèn đường trong khu nhà cũng không quá sáng, người kia nhìn về phía cậu. Ánh đèn làm hai mảnh sáng tối luân phiên đan xen trên khuôn mặt đối phương, chiếu vào trong con người đen đặc của anh ta, ở trong đó, Hề Gia Vận nhìn thấy hình bóng của chính mình.
"Được." Tựa như bị đầu độc, Hề Gia Vận gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chờ khi nào tôi hết bận."
Phó Tư Diễn gật đầu, ánh mắt không tự chủ trở nên dịu dàng hơn, "Về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Hề Gia Vận đáp lại, "Được, anh cũng nghỉ sớm một chút."
Cậu và nhóc Kỳ Lân đi tới cổng, lấy thẻ ra vào ra, Hề Gia Vận quay đầu lại nhìn một cái, chiếc xe kia vẫn đang dừng ở chỗ cũ.
Trong lòng lại đánh "Thịch" một cái, Hề Gia Gia Vận nhẹ nhàng ấn nút, quẹt thẻ mở cửa.
Lúc xoay người lại đóng cửa, cậu mới thấy chiếc xe kia rời đi.
Về đến nhà, Hề Gia Gia Vận không nhịn được nữa, cậu ôm nhóc Kỳ Lân, thì thào nói: "Chú thực sự không ổn lắm."
Nhóc Kỳ Lân lệch đầu sang, nó không hiểu ý của Hề Gia Vận cho lắm, nhưng vẫn phối hợp, đứng im cho cậu ôm.
Hề Gia Vận hít hà nhóc Kỳ Lân mấy cái, sau đó mới mở cửa phòng ra, tươi cười nói với nhóc Kỳ Lân: "Chào mừng con đi tới thế giới này, gặp được con chú rất vui vẻ."
Nhóc Kỳ Lân nhòm vào trong phòng một cái, sau đó lại quay sang nhìn Hề Gia Vận, cái đuôi vui vẻ lắc tít mù.
——Con cũng rất vui vẻ!
Không, là cực kỳ vui vẻ!
*
Hai tháng sau, thành phố A nghênh đón mùa đông tới, phần diễn của Hề Gia Vận trong "Khổng tước ngủ trên gác cao" cũng đã quay chụp xong xuôi.
Cùng ngày hôm đó, "Phù Dung" sẽ chiếu trên kênh Star TV, một lát nữa sẽ bắt đầu!
Còn bây giờ, vẫn đang là thời lượng phát sóng của chương trình "Cuộc sống muôn màu".
"Cuộc sống muôn màu" là một chương trình giải trí rất nổi tiếng.
Mỗi kỳ, ê kíp chương trình sẽ mời mấy vị khách quý, để bọn họ cùng sinh hoạt chung dưới một mái nhà, sau đó phát cho họ các loại nhiệm vụ để thực hiện. Mà sở dĩ chương trình này nổi tiếng như vậy cũng là vì nó lấy hình thức phát sóng trực tiếp để thực hiện, xích mích giữa các khách mời, hay thái độ khó chịu với nhau của họ đều sẽ được ghi lại toàn bộ, cũng phát trực tiếp cho khán giả xem, thỏa mãn thú vui thích hóng hớt của mọi người.
Hơn nữa, phát sóng trực tiếp thế này cũng gần như là xài kính chiếu yêu, bình thường thiết lập tính cách có làm tốt đến đâu, trong tình huống phát sóng trực tiếp thời gian dài như vậy, không thể có chuyện không lộ ra tí sơ hở nào được, cho nên lên "Cuộc sống muôn màu", có khách mời hút thêm không biết bao nhiêu fan, có người thiết lập tính cách lại đổ bể, bị dân mạng bóc phốt đến tối tăm mù mịt.
Mà "Cuộc sống muôn màu" mùa này, xích mích giữa các khách mời có nói là cuồng phong bão tố cũng không ngoa tí nào.
Đầu tiên là Tôn Văn Văn và Viên Thanh. Hai người họ đều là tiểu hoa lưu lượng, từ khi ra mắt đến này vẫn luôn bị khán giả đặt lên cùng một bàn cân để so sánh, hơn nữa, mấy nick marketing cũng luôn đồn đãi rầm rộ chuyện hai người không ưa nhau, thậm chí trong một buổi lễ trao giải, lúc Tôn Văn Văn lên bục nhận thưởng, Viên Thanh còn lườm người kia một cái rách mắt.
Thứ nữa là Đào Tùng, Đào Tùng là một nữ diễn viên đi theo phong cách xinh đẹp gợi cảm, fan thường đùa cô là sát thủ trai thẳng, bạn trai cũ của Viên Thanh bắt cá nhiều tay với Đào Tùng, ai ai cũng biết, cho nên lúc hai người cùng xuất hiện sắc mặt không xầm xì đã là tốt lắm rồi, mà Tôn Văn Văn thì trước đó bị Đào Tùng đoạt một cái quảng cáo, Tôn Văn Văn biết chuyện, lập tức ăn miếng trả miếng, cướp vai diễn trong hai bộ phim truyền hình của Đào Tùng.
Đừng nói là fan, ngay cả dân tình hóng hớt cũng không thể ngờ, có một ngày ba người này lại cùng xuất hiện trong một chương trình giải trí.
Từ lúc chương trình phát sóng cho đến giờ, fan ngày nào cũng nơm nớp lo sợ: Cầu chị đẹp nhà mình đừng cào mặt với đối phương QAQ
Khán giả không phải fan ai thì cũng phấn khởi hò hét: Cào! Cào nát mặt nó ra! Ra tay hoành tráng một chút!
*Gốc ở đây là xé mặt, ý là trở mặt với nhau, bóc mặt nạ của đối phương ra. Tôi để là cào mặt cho nó hợp với hình tượng mấy chị đại nhé :))))))))).
Ê kíp chương trình lần này còn mời thêm hai khách mời nam nữa, là Tiêu Nhiên và Hà Hoài, mới đầu hai người họ không biết vấn đề của mấy khách mời nữ, nhưng ở chung vài ngày thì đều dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, rất bất lực, vô cùng bất lực.
Vào ngày thứ ba, Hạ Hoài mượn cớ bệnh đau dạ dày của mình tái phát, bỏ của chạy lấy người, sau khi chỉ còn lại một mình Tiêu Nhiên, loại bất lực bó tay này đạt đến đỉnh điểm.
Tối hôm đó, vào lúc tổ chức hoạt động buổi tối.
Trước đó có Hạ Hoài khôn khéo góp mặt, cho dù sau lưng mấy khách nữ sóng ngầm có mãnh liệt thế nào, anh ta đều có thể điều tiết bầu không khí một chút, nhưng Tiêu Nhiên thì không làm được như vậy, cậu ta chỉ có thể lúng túng đề nghị: "Ừm... Tối này phim Phù Dung của chị Văn Văn sẽ phát sóng đấy, hay là chúng ta cùng nhau xem phim đi?"
Đây là kịch bản đã bàn tốt trước đó với ê kíp chương trình, thuận tiện giúp "Phù Dung" quảng bá luôn, cho nên Tôn Văn Văn cười nói: "Được chứ."
Dứt lời, cô lại xấu hổ nói: "Tự xem phim mình diễn, thực ra tôi cũng thấy có hơi xấu hổ."
Viên Thanh ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn, "Bát đũa ăn lúc tối còn chưa ai đi rửa đâu, nếu cô không xem được phim mình đóng thì đi rửa bát cũng được đấy."
Tôn Văn Văn quay sang nhìn đối phương, cười nói: "Không được đâu. Không phải chúng ta đã nói người nào muốn về phòng trước thì phải rửa bát à?"
Đào Tùng chậm rãi sơn sửa lại móng tay của mình: "Các chị ơi, các chị tính đêm nay đồng quy vu tận à?"
Tiêu Nhiên: "..."
Tiêu Nhiên vội vàng bật TV lên, vô cùng khoa trương nói: "A, phim phát xong nhạc dạo, bắt đầu chiếu rồi này!"
Khán giả dưới bình luận thích nhất là nghe ngóng mấy chuyện như vừa rồi.
[ Tới rồi, các chị đẹp bắt đầu xóc xiểm nhau rồi kìa.]
[ Tiêu Nhiên thảm quá đi ha ha ha ha ha, trên trán viết hai chữ luống cuống luôn rồi.]
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương