08/09/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Lý giải của Hề Gia Vận đối với nhân vật Phượng Triều này phần lớn bắt nguồn từ trong giấc mơ kia —— Phượng Hoàng nhỏ bên trong lửa cháy, hóa thành tro tàn.
Mà Phượng Triều và Phượng Hoàng bên trong giấc mộng kia có rất nhiều điểm tương tự. Bên ngoài, hắn chính là gia chủ Phượng tộc, tùy tính lại kiêu ngạo, bên trong, khi bị lửa nóng thiêu đốt da thịt, từ trong đống tro tàn không ngừng hồi sinh, trong linh hồn hắn tràn đầy sự chán chường.
Bởi vậy Hề Gia Vận không biểu hiện quá lộ liễu.
Nhiếp ảnh gia đã nâng sẵn máy ảnh chuẩn bị chụp, trong nháy mắt ngây dại.
Cậu thanh niên trong ống kính, áo đỏ tóc đen, da trắng hơn tuyết. Y phục màu đỏ của cậu, đỏ đến mức rực cháy, lại được thêu hoa văn phức tạp tinh xảo bằng chỉ kim tuyến, bởi vậy người thường rất khó mà mặc đẹp được, nhưng thanh niên vẫn đè được màu sắc này xuống, trang phục này mặc trên người cậu không những trông không tục tĩu, trái lại còn tôn thêm mấy phần cảm giác thoát tục khiến người ta nhìn mà không khỏi kinh ngạc.
Thấy nhiếp ảnh gia không nhúc nhích, đạo diễn Cát bèn bụp anh ta một cái: "Ngây ra làm cái gì? Chụp nhanh đi."
Lúc này nhiếp ảnh gia mới lấy lại tinh thần, "A, được."
Bối cảnh thiết lập của "Khổng tước" khá đặc biệt, có chút cảm giác như truyện tiên hiệp, nhưng lại không phải kiểu đề tài tiên hiệp đơn thuần, vì thế ngày hôm nay đoàn phim tiến hành chụp trong studio, tiện cho phần chỉnh sửa hậu kỳ.
Nhiếp ảnh gia tìm góc chụp, ống kính máy ảnh nhắm thẳng về phía Hề Gia Vận, ấn nút.
Chụp ảnh tạo hình thông thường chính là chụp lại một đoạn kinh điển trong kịch bản, để khán giả chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết nhân vật đối phương vào vai là ai, Hề Gia Vận hoàn toàn không cần người khác hướng dẫn, tự mình chọn xong tư thế, nhiếp ảnh gia chỉ cần thi thoảng nhắc cậu vị trí ống kính là được.
"Quay qua bên này một chút, rồi, đúng rồi."
"Hơi cúi đầu xuống, nhẹ thôi, đúng, chính là như vậy.
Tiếng ấn nút chụp không ngừng vang lên, nhiếp ảnh gia càng chụp càng có hứng, chụp xong bức cuối cùng thì không nhịn được tán thưởng: "Cậu thực sự quá ăn ảnh!"
Bạch Thanh Trì ở gần đó nghe được, môi trề ra cả đĩa.
Lúc còn đang tham gia "Pick Me", Hề Gia Vận cũng chiếm hết ưu ái của thầy nhiếp ảnh y như vậy, thầy nhiếp ảnh luôn thích chụp cậu, nói cậu dễ nhìn, chụp bõ công.
Bạch Thanh Trì xoi mói nhìn Hề Gia Vận vẫn đang chụp ảnh tạo hình, đưa ra một cái đánh giá vô cùng chủ quan của chính mình ——
Tư thế chụp quanh đi quẩn lại có mấy cái như vậy, không sáng tạo gì hết.
Cười cũng không chịu cười lấy một cái, không thể hiện được tối đa ưu thế của bản thân.
Chẳng qua là khuôn mặt dễ coi, chứ trên phương diện chụp ảnh bìa, Hề Gia Vận không so được với cậu ta.
Bạch Thanh Trì âm thầm so sánh xong, tâm trạng tốt hơn hẳn, vô cùng phấn khởi muốn rời đi, kết quả vừa quay đầu, hai mắt lập tức trợn to.
Bên kia bầu trời như có một đám mây đỏ rực, lũ lượt xông tới.
Là rất nhiều chim chóc đang đập cánh bay tới. Lông trên người chúng trắng bóc, đầu cánh phớt hồng, tựa như một đám mây màu đỏ son, dưới bầu trời xanh vô cùng rực rỡ, nổi bật.
Nếu chỉ có vài con thì cũng thôi đi, không đáng kể, nhưng nếu là mấy chục con đồng loạt vung cánh bay tới thì lại là chuyện khác.
Bạch Thanh Trì khiếp sợ nói: "Đạo diễn Cát, đạo diễn Cát, nhiều chim bay tới quá!"
Đạo diễn Cát không để ý lắm, "Bay tới thì bay tới thôi, một lát nữa là bọn nó đi ấy mà."
Nhưng một giây sau, ông ta đã hoàn toàn ngây ra.
Rất nhiều chim vỗ cánh phành phạch bay vào trong ống kính!
Đạo diễn Cát vô thức hô: "Thu dọn đạo cụ lại, nhanh, nhanh thu dọn đồ đạc!"
Không thể trách đạo diễn Cát lại có phản ứng lớn như vậy được, ông ta sợ là đám chim này ở đây lâu thì sẽ đi ngoài lung tung, dọn dẹp rất phiền toái, muốn xua chúng nó đi, vì thế mới hô lên như vậy, trường quay trong nháy mắt loạn tung hết cả lên, mọi người vội vàng xua đám chim đi chỗ khác, nhưng mấy con này lại nhất quyết không chịu đi.
Đạo diễn Cát muốn tiền đình luôn: "Mấy con chim này ở đâu ra thế hả? Ở đâu ra vậy?"
Ông không biết, người khác càng không biết, đạo diễn Cát còn đang định nói thêm gì nữa, thì lại nghe thấy tiếng máy ảnh "Tách tách" ông phát điên nhìn sang, "Lão Trương, bây giờ cậu còn chụp cái gì nữa hả? Lo mà xua đám chim này đi..."
Lời còn chưa dứt, đạo diễn Cát đã há hốc mồm.
Ở chỗ phông bạt màu xanh bên kia, trong lúc vô tình có rất nhiều chim bay đến, Hề Gia Vận bị đám chim bu quanh, bèn đưa một tay ra.
Cậu mặc trang phục màu đỏ rực, mái tóc đen vấn lên cao, tất nhiên là phong cách thiếu niên khí phách, một con chim hồng bay đến, hơi cúi đầu, cọ cọ vào tay cậu, trông vô cùng thân thiết, lại tựa như đang cúi đầu xưng thần.
Hề Gia Vận giống như được chúng vây quanh, cậu đứng nguyên ở vị trí cũ, vạt áo đỏ lửa vung lên, đỏ đến mức như thiêu đốt ánh mắt người nhìn, nhưng mấy chú chim kia lại đồng loạt cúi đầu nhìn về phía cậu, cũng theo bản năng mà hướng về phía Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận cùng đám chim này lẽ ra không có chút liên hệ nào, nhưng không biết sao đúng lúc này lại lộ ra một vẻ đẹp vô cùng hài hòa.
Đạo diễn Cát nhìn mà choáng luôn.
Thực tế thì đâu chỉ có mình ông ta thấy choáng, lúc này cả phim trường đều lặng như tờ, yên tĩnh đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi, bọn họ đều bị hình ảnh này làm cho kinh ngạc không thôi, ngay cả Bạch Thanh Trì cũng không khỏi bị Hề Gia Vận hấp dẫn.
Phó Giai nhất thời có chút hoảng hốt, cô thì thào nói: "Bách điểu triều phụng... Chính là cảm giác này, bách điểu triều phụng"
Đạo diễn Cát vừa nghe vậy lập tức phản ứng lại, chỉ cảm thấy Hề Gia Vận thật sự quá là ảo diệu, ông ta mới vừa rồi còn đang cùng Phó Giai nói không quay được cảnh bách điểu triều phụng, kết quả là đám chim này lại tự động bay đến!
Đạo diễn Cát vội quay sang nói với nhiếp ảnh gia: "Nhanh, chụp nhiều thêm mấy bức, chụp thêm mấy bức đi!"
Không cần đạo diễn Cát phải nhắc, nhiếp ảnh gia cũng tự biết khung cảnh này hiếm có khó tìm như thế nào, anh ta ấn chụp liên xoành xoạch, sau đó mới nói với đạo diễn Cát: "Đạo diễn Cát, mấy con chim này hình như là chu lộ [1]* đấy."
*Gốc Xích hoàn /赤 鹮/ tôi tìm theo hình ảnh thì nó là cò quăm có mào Nhật Bản thuộc họ cò, tên chữ Hán là Chu lộ, bên mình gọi là cò quăm đỏ, mà để cò quăm vào đây nghe nó phèn quá, đang phượng hoàng các kiểu tự nhiên có con cò, nên thôi tôi để tên chữ Hán của nó là chu lộ nhé.
Đạo diễn Cát: "Cậu nói cái gì cơ? ? ?"
Đạo diễn Cát: "Chú chim ngồi trong tù* ấy hả? ? ?"
*Đây là biệt danh bên Trung của mấy em cò quăm nhé. Anh google để thành chào mào, mà hai con này nó chả liên quan gì nhau luôn ấy.
Chu lộ là giống chim đang có nguy cơ tuyệt chủng, số lượng còn lại không nhiều, vô cùng quý giá, cái tên chú chim ngồi trong tù cũng đâu phải để nói chơi, đạo diễn Cát lúc này mới hốt hoảng, vội nói với nhân viên đoàn phim: "Đừng đuổi, đừng đuổi, đừng làm chúng nó bị thương!"
Nhưng vấn đề là sao tự nhiên lại có nhiều chu lộ như vậy bay tới trường quay!?
Đạo diễn Cát không còn thiết sống nữa, này chính là một đám ông nội có cánh nhảy dù vào đoàn phim mà, bọn họ nào dám động đến chúng nó.
Cũng may không lâu sau, người của bên hiệp hội bảo tồn các loại chim đã chạy tới đây.
Người phụ trách đầu đầy mồ hôi xin lỗi đạo diễn Cát: "Ngại quá, đám chu lộ này vừa được chúng tôi giải cứu, đang chuẩn bị đưa đến khu bảo tồn mà không hiểu sao chúng nó lại đồng loạt bay hết ra ngoài thế này."
Càng khó hiểu là đám chu lộ này cũng không bay đi đâu xa mà lại cố tình bay tới chỗ đoàn làm phim này, người phụ trách bên hội bảo vệ chim đếm thử, không thiếu con nào, tất cả đều ở đây.
Đạo diễn Cát vội xua tay, "Không sao, không vấn đề gì."
Người bên hiệp hội bảo tồn chim muốn bắt đám chim lại, dù sao cũng không thể tiến hành quay chụp tiếp, đạo diễn Cát dứt khoát vung tay cho mọi người nghỉ ngơi.
Hề Gia Vận nghe thấy, nhẹ nhàng vuốt con chu lộ đang đậu trên tay mình một cái, cũng muốn đi qua ngồi nghỉ, kết quả cậu lại bất ngờ phát hiện, mình cứ đi một bước, là đám chu lộ xung quanh cũng phạch cánh phi theo.
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Cậu cảm thấy chắc mình nghĩ nhiều rồi, vì thế lại lùi về phía sau một bước.
"Phạch phạch" mấy tiếng, đám chu lộ kia lại bu theo cậu về chỗ cũ.
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Cậu hoang mang cực kỳ, người phụ trách bên bảo tồn chim cũng nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi, anh ta nói với Hề Gia Vận: "Cậu đi thử thêm mấy bước xem nào?"
Hề Gia Vận bèn đi thử, đám chu lộ kia vẫn hành động y chang, cậu đi đâu chúng nó theo đấy, không hề sợ người chút nào.
Mấy người đạo diễn Cát thấy thế đều tiến lại gần xem, đương nhiên bọn họ không có đãi ngộ như Hề Gia Vận, họ đi tới đâu chim cò sợ hãi tới đấy, chu lộ con nào con nấy phạch cánh, lùi ra một khoảng cách an toàn.
Đạo diễn Cát khiếp sợ: "Này là sao đây?"
Mạnh Sanh phán bừa: "Gia Gia không phải mệnh cá Koi sao, chim ấy mà, con nào chả thích ăn cá, cho nên tới gần là đúng rồi."
Đạo diễn Cát cười ha hả nói với Hề Gia Vận: "Tiểu Gia, thân phận cá Koi thành tinh của cậu bại lộ rồi nhé."
Hề Gia Vận: "..."
Khung cảnh này thực sự thoạt nhìn thì khó mà tin nổi, nhưng có người thực sự là rất được động vật yêu thích, như là người phụ trách bên bảo tồn chim cũng rất được chó mèo quý vậy, vì thế anh ta giải thích thay cho Hề Gia Vận một câu: "Có lẽ là thể chất cậu ấy có thể hấp dẫn chu lộ."
Trước đó người phụ trách chỉ lo bắt chim, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hề Gia Vận, tức thì hai mắt sáng trưng.
Anh ta hỏi Hề Gia Vận: "Cậu là diễn viên à?"
Hề Gia Vận gật đầu, "Vâng."
Người phụ trách: "Có thể cho tôi số liên lạc của cậu được không? Gần đây hiệp hội bảo tồn các loại chim của bọn tôi chuẩn bị hợp tác cùng khu bảo tồn thiên nhiên GreenLand, quay một video tuyên truyền về bảo vệ thiên nhiên để mang đi dự thi, đúng lúc đang thiếu một diễn viên, tôi thấy cậu rất thích hợp, hình tượng tốt, hơn nữa chu lộ cũng rất thích cậu."
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Hề Gia Vận: ".. Được ạ."
Hai người trao đổi cách thức liên lạc, người bên hội bảo tồn chim phải tốn không ít công sức mới một lần nữa xua được hết đám chu lộ kia vào trong lồng tre, xong xuôi mới rời khỏi đoàn làm phim.
Mạnh Sanh tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, kinh ngạc nói với Hề Gia Vận: "Cậu chắc chắn là cá Koi thành tinh rồi! Đi chụp ảnh tạo hình nhân vận thôi mà cũng có thể được mời đi quay video tuyên truyền, vận may của cậu cũng quá khủng rồi đi!?"
Trước đó Tần Thanh còn cảm thấy lời Mạnh Sanh nói không đang tin lắm, nhưng giờ cũng thấy có chút dao động, anh ta không nói hai lời vỗ lên vai Hề Gia Vận mấy cái liền, "Cho tôi cọ thêm một tí nào, đề phòng lỡ đâu."
Hề Gia Vận: "..."
Có phải giờ cậu muốn giải thích cũng chẳng ai tin nữa rồi không!?
Không cần biết thế nào, chu lộ đã bị đưa đi hết rồi, đoàn làm phim cũng làm việc bình thường trở lại, đại diễn Cát nói với mọi người: "Nào nào nào, đừng buôn chuyện nữa, tiếp tục làm việt thôi, chụp xong sớm thì được nghỉ ngơi sớm."
Hề Gia Vận đi tới, cậu không biết là trong điện thoại mình có mấy thông báo nhắc nhở mới.
[Lông vũ của bé Phượng Hoàng đã được kích hoạt.]
[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn -1 (Điểm thiện cảm hiện có: 49)]
[Vườn Trẻ có thêm một bé thần thú nữa tới, mau vào kiểm tra!]
*
Tối hôm đó, đoàn kịch đăng ảnh chụp tạo hình nhân vật lên!
[Khổng tước ngủ trên gác cao: Tới rồi, tới rồi đây. Mọi người nhìn xem có vừa lòng không?]
Ảnh tạo hình có chín bức được đăng lên.
"Khổng tước ngủ trên gác cao" là bộ tiểu thuyết hot nhất năm nay, ảnh chụp tạo hình được đăng lên, vậy cũng có nghĩa là các nhân vật đã chọn xong hết rồi, cho nên gần như là đầu này đoàn làm phim đăng Weibo, đầu kia tin tức đã leo thẳng lên bảng hot search.
Comment bên dưới cũng tăng lên vù vù.
[Mị tới rồi, mị tới rồi!]
[Oa, lần trước tui xem rumor, thấy bảo nữ chính của "Khổng tước" chính là Mạnh Sanh, nam chính là Tần Thanh, không ngờ vậy mà đúng thật này?]
[Ui, có cả Bạch Thanh Trì kìa, đội hình thiệt là hoành tráng, quả nhiên là đạo diễn Cát có khác.]
[ Có hơi rén... Có chị em tốt bụng nào đi ngang nói tui biết Phượng Triều là ai diễn với?]
[Thật là quá đáng! Thật là không thể tin nổi! Anh giai đẹp một cách quả thể đáng! ! !]
Bộ phim là chuyển thể từ tiểu thuyết, nguy hiểm cùng cơ may luôn song hành, dù sao bản thân tiểu thuyết sẽ giúp phim có một lượng khán giả nhất định theo dõi, nhưng nếu chọn vai không phù hợp, hay là nội dung kịch bản cải biên khiến độc giả không hài lòng, thì khả năng là danh tiếng sẽ tụt dốc không phanh.
Kịch bản chuyển thể của "Khổng tước" thực ra khiến rất nhiều độc giả không hài lòng.
Chính là vì Phượng Triều.
Phượng Triều là ai nào?
Đệ nhất mỹ nhân của Bạch Ngọc Kinh, là Phượng Hoàng xinh đẹp nhất!
Vẻ đẹp của một người nằm trên giấy thì chỉ cần dùng từ ngữ miêu tả lại là được, cho nên tác giả cho thể cho đối phương đẹp đến không ai sánh bằng, làm lu mờ vạn vật, nhưng một khi thiết lập nhân vật này đã ăn sâu vào tiềm thức, lúc chọn diễn viên lại chọn người không đẹp được như vậy, thế thì ——
Trông sao cũng thấy không hợp!
Mà trên đời này làm gì có ai đẹp được như vậy chứ!?
Bởi thế độc giả lại càng không ôm hi vọng gì.
Nhưng ngày hôm đó, sau khi ảnh tạo hình được đăng lên, những người này mới biết mình sai rồi, sai trăm phần trăm luôn.
—— Trong số ảnh tạo hình có một bức, thanh niên áo khoác đỏ tung bay, một thân đồ màu đỏ này của cậu vốn có thể xưng là màu sắc diễm lệ nhất trên đời, nhưng khi ánh mắt dời lên khuôn mặt đối phương, mới phát hiện là không phải, so với trang phục màu đỏ trên người, còn có màu sắc càng thêm diễm lệ.
Đó chính là khuôn mặt của cậu. Vừa có nét hăng hái bồng bột của thiếu niên, lại càng có vẻ tuyệt sắc vô song.
Cậu nhấc tay lên, dưới ống tay áo đỏ rực là bàn tay trắng nõn, chỉ có một chú chim đang cúi đầu khẽ cọ.
Vạt áo cậu hơi chếch lên, lộ ra mây hồng trùng điệp bên dưới, mà bốn phía xung quanh cậu đều là chim chóc, đôi cánh màu phấn hồng, chúng dồn dập giương cánh bay về phía cậu, giống như một đám mây hồng đang tung bay.
Đẹp đến mức khiến người ta không thốt nổi nên lời.
[Ơ hơ...]
[Áu, Mị chết rồi.]
[Nếu đây là Phượng Triều thì tui có thể, tui thực sự có thể! ! !]
[Ồ ồ? Mấy hôm trước tui còn đang nghĩ về nhân vật Phượng Triều này, nếu nói có người thích hợp để chọn, có lẽ chỉ có thể là Hề Gia Vận thôi, không ngờ vậy mà thật sự là cậu ấy? ? ?]
Cùng lúc đó hot search Bạch Thanh Trì mua cũng leo lên.
——Bạch Thanh Trì lại mua trà sữa mời cả đoàn phim!
Cậu ta thường làm marketing về chuyện này. Dù sao Bạch Thanh Trì cũng là ngôi sao lưu lượng, cho nên để duy trì độ đề tài của mình, lại đúng lúc ảnh chụp tạo hình được tung ra, cậu ta lập tức để người đại diện mua hot search, kèm thêm chủ đề có liên quan, có thể ké tí fame của ảnh tạo hình, nói không chừng có có thể duy trì nhiệt độ của bản thân, hút thêm một đám fan mới.
Nghĩ thế, Bạch Thanh Trì đắc ý lướt xem Weibo.
Nhưng mà, ý tưởng thì hãy đấy, có điều hiện thực thì không giống như vậy.
Mới đầu đề tài cùng là nói về cậu ta thật.
[Ha ha ha ha ha, Bạch Thanh Trì lại làm cái gì đây trời? Mua trà sữa mời đoàn làm phim? Cậu ta lại định hãm hại bao nhiêu cô gái nữa đây?]
[Lần trước Quý Diệu còn đăng Weibo oán Bạch Thanh Trì hại mình béo lên tận 2 cân rưỡi* kìa!]
*Gốc là 5 cân, nhưng một cân bên trung chỉ bằng có nửa cân bên mình thôi lên tôi tự đổi đấy. chứ tăng phát 5kg thật thì khiếp quá.
[Nào phải có mỗi Quý Diệu đâu, rất nhiều người khác cũng lên án hành vi mời trà sữa này của Bạch Thanh Trì mà, ha ha ha ha.]
[ Ác ma trà sữa – Bạch Thanh Trì.]
...
Nhưng không được bao lâu, sự chú ý của mọi người lại bị kéo đi.
[ Tui nói này, có ai để ý không, ảnh tạo hình của Phượng Triều ấy, chim trên tay cậu ấy... Là chu lộ à!?]
[Chắc là photoshop ra thôi, đúng không?]
[Không phải đâu. Vừa nãy có bloger chuyên về phổ cập khoa học đăng Weibo hỏi, sợ đoàn phim cố ý đi khu bảo tồn mượn động vật tới để chụp ảnh, nói không thể khiến chuyện này trở thành tiền lệ được.]
[ Ơ? Thế là không được làm như vậy à?]
[ Có cho đoàn làm phim cũng không dám. Chu lộ quý như vậy, chính là chú chim trong tù đó, hơn nữa khu bảo tồn không thể tự dưng mà mang chu lộ ra ngoài cho người ta mượn như thế đâu.]
Mí mắt Bạch Thanh Trì giật liên hồi, trực giác cảm thấy không tốt.
Quả nhiên đúng như dự đoán.
Có lẽ do nhiều người hỏi quá, đoàn làm phim cũng cảm thấy nên giải thích về đám chu lộ kia một chút, cho nên lập tức đăng một bài post để mọi người biết:
[Khổng tước ngủ trên gác cao: Chim này đúng là chu lộ thật, nhưng không phải do photoshop ra đây. Nói sợ mới người không tin chứ, lúc chụp ảnh tạo hình, đám chu lộ này là tự mình đến "Ăn vạ" đấy, bọn tôi là bị ép phải chụp bức "Bách điểu triều Phụng" này, hoàn thành nhân vật Phượng Triều.]
Bài viết này vừa đăng lên, bên dưới còn thả một cái ảnh chụp tin tức.
[Khi hiệp hội bảo tồn chim vận chuyển chu lộ đến khu bảo tồn thiên nhiên GreenLand, chu lộ đồng loạt "Vượt ngục", bay đến đoàn làm phim.]
Đoàn phim đúng thực là cũng không cần phải nói điêu chuyện này làm gì, đặc biệt là với loại chim được đưa vào danh sách có nguy cơ tuyệt chủng như kia, tức thì bình luận bên dưới đều bày tỏ sự kinh ngạc của mình.
[ Ăn vạ á? Tranh thủ chụp bách điểu triều phụng á? Mấy người có phải còn chưa cười đủ không!?]
[Không đúng, đoàn phim này là cái vận cứt chóa gì đây? Bao nhiêu đoàn phim cùng quay chụp ở đó, sao chúng nó chỉ bay đúng vào chỗ bọn họ?]
[Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sao vận may của họ tốt vậy, chu lộ còn phối hợp giúp họ chụp ảnh tạo hình nhân vật chứ!]
[Nói thế, Hề Gia Vận cũng ở trong đoàn làm phim kìa! ! !]
Đệch, hình như nói trúng chân tướng sự việc rồi!?
Cái comment này đăng lên xong, mọi người mới chợt bừng tỉnh.
Sao chu lộ lại đúng lúc vượt ngục tập thể như vậy? Chính là vì Hề Gia Vận chứ sao.
Tại sao chu lộ vượt ngục xong lại trốn vào chỗ đoàn phim "Khổng tước"? Chính là vì Hề Gia Vận chứ sao.
Tại sao chu lộ là phối hợp để bọn họ chụp ảnh? Chính là vì Hề Gia Vận chứ sao.
Nghe vô sinh nhưng lại có thai lắm luôn!?
Đúng lúc này, nữ chính Mạnh Sanh cũng đăng lên hai bài post.
[ Mạnh Sanh: @Hề Gia Vận, cậu chính là cá Koi thành tinh! Ban ngày lúc chụp ảnh chị chỉ cọ tí may mắn của cậu, thế mà vừa nãy lập tức đã có tin tốt, chị được đề cử giải Quýt Vàng rồi! ! !]
Sau đó cô lại share lại bài giải thích của đoàn làm phim.
[Mạnh Sanh: Sao lại không tin chứ? @Hề Gia Vận chính là cá Koi thật trăm phần trăm đấy, chu lộ nhìn thấy cậu còn muốn đuổi theo kia kìa! @ Khổng tước ngủ trên gác cao: Chim này đúng là chu lộ thật, nhưng không phải do photoshop ra đây. Nói sợ mới người không tin chứ, lúc chụp ảnh tạo hình, đám chu lộ này là tự mình đến "Ăn vạ" đấy, bọn tôi là bị ép phải chụp bức "Bách điểu triều Phụng" này, hoàn thành nhân vật Phượng Triều.]
Không lâu sau, trên Weibo lại xuất hiện mấy cái hot search.
# Hề Gia Vận – Cá Koi thành tinh #
# Chu lộ thấy Hề Gia Vận cũng muốn đuổi theo #
# Bách điểu triều phụng – Hề Gia Vận #
...
Đêm nay Weibo lập tức trở thành sân nhà của Hề Gia Vận.
Mà nhiệt độ của hastag "Bạch Thanh Trì lại mua trà sữa mời cả đoàn phim" thì nhanh chóng giảm xuống, dù sao trước mặt cá Koi may mắn, trà sữa gì gì đó đều không đáng nhắc tới.
Bạch Thanh Trì trơ mắt nhìn hot search mình mua tụt khỏi mười vị trí đầu, cuối cùng ngay cả vị trí lót đế của bảng hot search cũng không thể bám trụ, nhịn không được chửi một tiếng.
"... Má nó."
Bạch Thanh Trì bây giờ không những tốn tiền mua trà sữa, còn mất trắng luôn tiền mua hot search nữa.
Bát tự của Hề Gia Vận trời sinh tương khắc với cậu ta có đúng không!?
_____________________
Editor có lời muốn nói: Đó, hôm qua mấy thím đoán cho chim tới đâu rồi, vào nhận chim của mình đi này.
---
[1] Cò quăm mào Nhật Bản (Nipponia nippon), tiếng Nhật gọi là Toki (トキ), tên chữ Hán là chu lộ (朱鷺), tức "cò son đỏ", là loài đặc hữu ở Đông Á trong họ Cò quăm, chúng đã tồn tại trên trái đất hơn 60 triệu năm và là "hóa thạch sống" của các loài chim. Cò quăm là loài chim trống và chim mái có màu lông giống nhau. Màu lông toàn thân của chim là màu trắng, nhưng lông bên dưới và lông tơ lại hơi pha chút hồng, được gọi là " Đá quý phương Đông". Vì tuổi thọ của cò quăm có thể lên tới 30 - 40 năm, tương đương với 70 - 80 tuổi của con người nên người xưa coi nó là biểu tượng của điềm lành và trường thọ.
Chúng từng sinh sống ở khu vực rộng lớn kéo dài từ Trung Hoa sang Nhật Bản, Triều Tiên và vùng Viễn Đông của Nga, nhưng đã có thời gần như bị tuyệt diệt và nay chỉ còn tập trung chủ yếu ở các tỉnh Thiểm Tây của Trung Quốc và đảo Sado của Nhật Bản.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương