24/08/2021
Edit: Nhật Nhật
Từ giờ đến hết tháng không có chương mới nữa nhé, tôi làm nốt bộ Mạnh mẽ công thủ xong sang sáng sẽ tập trung vào bộ này.
...
Phó Giai còn chưa nhận được tin trả lời, thì điện thoại của Hề Gia Vận đã vang lên trước.
Là Thôi Xán Xán gọi cho cậu, Hề Gia Vận nhận máy.
Thôi Xán Xán phấn khích đến độ điện thoại vung vẩy loạn xạ: "Gia Gia, cậu đang ở đâu thế?"
Hề Gia Vận đáp: "Em đang ở ngoài."
Thôi Xán Xán: "Vừa nãy chị đăng nhập vào mail công việc, cậu đoán xem chị nhìn thấy cái gì?"
Hề Gia Vận: "Cái gì vậy ạ?"
"Công ty giải trí Vạn Tượng hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với bọn họ không." Thôi Xán Xán hít sâu một hơi, "Hơn nữa đối phương còn là Triệu Tình, chính là người đại diện vàng, từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, Triệu Tình đó!"
Hề Gia Vận ngẩn ra.
Cậu đương nhiên là biết Triệu Tình, người đại diện này ở trong trong giới giải trí nổi tiếng như thế nào, không cần nói cũng biết. Một công ty lớn như giải trí Vạn Tượng, vốn đã đảm bảo có đầy đủ tài nguyên cho nghệ sĩ rồi, nhưng Triệu Tình vẫn vô cùng lo nghĩ cho mỗi một nghệ sĩ dưới tay mình, cô sẽ đánh giá đặc điểm của từng người sau đó giúp họ xây dựng kế hoạch thật cẩn thận, cũng sẽ chủ động hỏi ý kiến của nghệ sĩ, cho nên được ký làm nghệ sĩ dưới tay cô chính là ước mơ của rất nhiều người.
Trước đó, kiểu công ty lớn như Vạn Tượng, có nằm mơ Hề Gia Vận cũng không mơ đến, chứ đừng nói chi là người đại diện vàng như Triệu Tình, cậu nghĩ một chút, rồi không chắc chắn lắm hỏi lại: "Đây có phải một kiểu lừa đảo mới không? Nhắm vào mấy người chìm nghỉm như em để lừa đảo tín dụng."
Thôi Xán Xán: "..."
Cô trầm mặc một hồi, cảm thấy cũng không chắc lắm, bèn cố ý thay đổi đề tài câu chuyện, "Gia Gia, lần trước chị đã nói thế nào nhỉ? Cậu nhất định sẽ đổi vận, chị dám chắc, cậu tuyệt đối là đã đổi vận rồi!"
Thôi Xán Xán còn phấn khích hơn cả bản thân Hề Gia Vận nữa, "Gia Gia, giờ cậu đang ở đâu thế? Mới nãy chị cho đối phương số điện thoại rồi, người ta hẹn chúng ta đến chỗ trụ sở giải trí Vạn Tượng để gặp mặt nói chuyện có, cậu đi được không? Nếu không được thì để chị tới trước, trò chuyện với đối phương một chút thử xem."
Tới thử là biết, chính là không quá chắc chắn người đó có thực sự là Triệu Tình thật hay không thôi, Hề Gia Vận do dự cúp điện thoại, Phó Giai ở bên cạnh nghe thấy cậu nói cái gì mà lừa đảo kiểu mới, bèn ngồi xích lại, hỏi: "Làm sao thế? Anh bị ai lừa à?"
Hề Gia Vận lắc đầu, kể vắn tắt lại mọi chuyện một lượt.
Phó Giai: "Phụt."
Cô bật cười thành tiếng, Phó Giai dám cá, đây chắc là lần đầu tiên Triệu Tình bị người khác hiểu nhầm thành lừa đảo suốt từ hồi bắt đầu đi làm đến giờ, những người khác thì có lẽ vừa nhìn thấy cái tên này đã hồ hởi liên lạc lại ngay rồi, cô không nhịn được nói: "Anh đáng yêu ghê vậy đó."
Hề Gia Vận: "... ?"
Phó Giai cười, vẫy vẫy tay rồi nói với Hề Gia Vận: "Không anh đưa số điện thoại đây em nhìn thử cho? Trước em có từng hợp tác với nghệ sĩ của chị ấy, có thể giúp anh xác nhận xem có đúng là số liên lạc của chị ấy không."
Hề Gia Vận bèn đưa số cho Phó Giai xem, Phó Giai so sánh nó với số lưu trong điện thoại của mình một lượt, sau đó khẳng định nói: "Chính là chị ấy đấy, là số di động của chị Triệu Tình thật."
Nói xong cô lại bắt đầu không nhịn được cười, "Ha ha ha ha cảnh giác lừa đảo tín dụng, anh thật sự đáng yêu quá đi mất."
Hề Gia Vận bị khen là đáng yêu hai lần liền, trong lòng có hơi phức tạp, nhưng mà sau khi biết đối phương đúng là Triệu Tình thật, Hề Gia Vận lại cứ có cảm giác ảo diệu thế nào đó.
Phó Giai nghe bập bõm mấy câu nói chuyện của Hề Gia Vận, hiểu ý nói: "Vừa rồi gọi đến là trợ lý của anh à? Nếu có chuyện thì anh cứ về trước đi."
Hề Gia Vận nghĩ một chút, "Vậy tôi về trước nhé."
Cháo hải sản vẫn còn đang nấu trong nồi, Hề Gia Vận bèn nhắc: "Nồi cháo trên bếp tôi đã vặn nhỏ lửa đi rồi, ninh thêm một lúc nữa là có thể ăn."
Phó Giai nhớ kỹ, "Được ạ, không thành vấn đề."
Hề Gia Vận chào tạm biệt với Phó Giai và đạo diễn Cát xong mới ra khỏi biệt thự.
Lúc tới đây cậu đi xe taxi, giờ cũng chuẩn bị gọi taxi để về khách sạn, Hề Gia Vận mở app đặt xe ra, nhập địa chỉ nơi đi nơi đến, xong chờ xem có ai nhận cuốc này không.
...
Cùng lúc đó.
Trên đường xe cộ lao đi vun vút, người trong xe bật màn hình điện thoại lên, thấy có hai tin nhắn chưa đọc.
[Anh, bao giờ thì anh về thế?]
[Nhanh về đi, em cho anh xem báu vật này, siêu khủng nhé.]
Phó Tư Diễn không nhắn lại, chỉ hỏi tài xế: "Bao lâu nữa về đến nơi?"
Tài xế ước lượng một chốc, trả lời anh ta: "Mấy phút nữa thôi."
Phó Tư Diễn hờ hững "Ừ" một tiếng, để điện thoại xuống, nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Sắc trời dần tối lại, đèn đường đã được bật lên, tỏa ra quầng sáng mờ nhạt. Quả nhiên không lâu sau, Phó Tư Diễn đã nhìn thấy biển báo quen thuộc, đang muốn thu hồi tầm mắt thì đột nhiên lại thoáng thấy một cậu thanh niên.
Người kia đang cúi đầu nhìn điện thoại, màu da trắng nõn bị ánh đèn đường dát thêm lên một quầng sáng mỏng manh.
"Dừng xe." Phó Tư Diễn nói.
Tài xế tuy không hiểu là làm sao, nhưng vẫn nghe lệnh đạp phanh, Phó Tư Diễn hạ cửa kính xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng hơi co lại, không nhẹ không nặng gõ mấy lần lên cửa xe.
Cậu thanh niên kia nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Phản ứng đầu tiên của Hề Gia Vận chính là nhanh chóng giấu điện thoại ra sau người.
Phó Tư Diễn: "..."
Hề Gia Vận cũng rất lúng túng, đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện của cậu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì chào hỏi với Phó Tư Diễn: "Xin chào, thật là khéo."
Phó Tư Diễn hơi hơi mỉm cười: "Đúng là rất khéo."
"Tôi..."
Hề Gia Vận muốn giải thích là mình chỉ đang xem có tài xế nào nhận đón mình hay không, chứ không phải vừa đi vừa nghịch điện thoại, thế nhưng vừa mở miệng, lại cảm thấy giải thích như vậy có chút kỳ quái, cho nên đành mím môi, không nói tiếp đoạn sau nữa.
Cậu cũng không biết, vành tai mình lại đỏ lên.
Da Hề Gia Vận vốn trắng, chỗ da ở tai lại càng trắng hơn, chỉ cần hơi có tí màu sắc là đã không thể giấu được rồi, huống hồ là tai cậu đang —— đỏ chót thế kia, đỏ đến mức như muốn tan chảy, tựa như trong ngọc bích được điểm thêm chút sắc đỏ.
Cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ sống động.
Phó Tư Diễn kín đáo liếc nhìn nó vài lần, sau đó từ ngăn chứa đồ lấy ra cái móc khóa hình hươu con, "Cái này của cậu."
Hề Gia Vận ngẩn ra, cái móc khóa hình hươu con này là quà lưu niệm trung tâm thương mại tặng cho cậu, hôm đó không cẩn thận làm rơi ở trên xe đối phương, cậu còn thấy hơi tiêng tiếc, không ngờ nó lại có ngày quay về tay mình.
"... Cảm ơn."
Hề Gia Vận nói, vươn tay ra nhận lấy, đầu ngón tay vô tình quẹt qua lòng bàn tay của đối phương, rất ấm.
Phó Tư Diễn khựng lại một chút mới thu tay về, nhẹ nhàng gật đầu với cậu. Mà tay kia lại nhẹ nhàng vuốt qua nơi ngón tay Hề Gia Vận vô ý chạm vào, Phó Tư Diễn thản nhiên hỏi: "Cậu đang chờ ai à?"
Hề Gia Vận lắc đầu một cái, "Chờ xe thôi."
Phó Tư Diễn "Ừ" một tiếng, Hề Gia Vận do dự một chút, hỏi đối phương: "Ở đây hình như không dễ bắt xe à?"
Hề Gia Vận chờ ở đây từ nãy tới giờ, không có tài xế nào nhận đi cả, nếu không chờ được, cậu đang tính tra xem tạm xe buýt với ga tàu điện ngầm nào gần đây không, đi cái đó cũng được.
Phó Tư Diễn nhìn cậu, "Cậu muốn đi đâu?"
Hề Gia Vận thành thật trả lời: "Công ty giải trí Vạn Tượng."
Đuôi lông mày của Phó Tư Diễn khẽ nhướng lên, kết hợp với lời giải thích lần trước của cậu, anh ta cũng đại khái đoán được công việc của cậu —— Một nhân viên nhỏ trong công ty giải trí Vạn Tượng.
Cái này đúng là khéo thật, anh ta có cổ phần trong công ty này.
Phó Tư Diễn cụp mắt nhìn xuống, "Ở đây là khu ngoại thành, không dễ đón xe."
Hề Gia Vận lại hỏi: "Vậy bến xe buýt với ga tàu điện ngầm có cách đây xa lắm không?"
Ngón tay một lần nữa vuốt lên chỗ kia trong lòng bàn tay, Phó Tư Diễn đáp, giọng điệu rất thản nhiên: "Rất xa."
Tài xế: "?"
Tài xế ngồi trong xe kinh ngạc nhìn về phía Phó Tư Diễn. Khu này đúng là ở ngoại thành thật, không sai, nhưng dầu gì đi nữa cũng là khu biệt thự cao cấp, không thể có chuyện giao thông không tiện như thế được, bến xe buýt với ga tàu điện ngầm chỉ cần đi bộ 7, 8 phút là đến rồi, nhưng anh ta chỉ há miệng, cuối cùng vẫn không dám nói chen vào.
Một giây sau, tài xế tự động vui mừng vì mình đã không lắm mồm, anh ta nghe thấy Phó Tư Diễn nói: "Lái xe của tôi có thể đưa cậu về."
Anh tài xế chỉ kém không viết luôn hai chữ khiếp sợ lên trên mặt.
Giám đốc Phó nhà bọn họ, tuyệt đối không phải kiểu nhiệt tình, lấy chuyện giúp người làm vui.
Hề Gia Vận: "... Hả? Như vậy có vẻ không được tiện lắm?"
Phó Tư Diễn hơi nâng cằm, tư thế tao nhã lại hơi tự phụ, "Tôi đến nơi rồi. Cậu ta dù gì cũng phải quay về nội thành, có thể tiện đường đưa cậu đi một đoạn."
Anh ta nói rất thản nhiên, dường như thật sự chỉ là "Tiện đường", là chuyện đơn giản dễ như ăn cháo, Hề Gia Vận do dự một chút, lại ấn sáng màn hình điện thoại xem app đón xe, vẫn không có tài xế nhận cuốc, lại nghĩ đến Phó Tư Diễn nói quanh đây không có bến xe buýt và ga tàu điện nào, lúc này mới đồng ý, nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
Tài xế đưa Phó Tư Diễn về đến biệt thự trước, sau đó mới quay lại đón Hề Gia Vận.
Suốt cả quãng đường, tài xế cứ liên tục nhìn Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận để ý thấy, thấy đối phương cứ nhìn mình mấy lần liền, cậu không nhịn được nữa hỏi: "Xin hỏi... Có chuyện gì ạ?"
Anh tài xế bị phát hiện ra đang nhìn trộm người ta, xấu hổ lắc đầu, rồi vội vàng nói: "Không, không có gì."
Thực ra là, anh ta chỉ cảm thấy rất kinh ngạc mà thôi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy giám đốc Phó nhà mình có vẻ mặt ôn hòa như thế với người khác đấy.
Phó Tư Diễn là một người rất không thân thiện, hòa đồng.
Trước khi bị bệnh là như vậy, mà sau khi bị bệnh càng là như vậy.
Anh ta nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng thực ra đối xử với người khác lại vô cùng lạnh lùng. Trước kia, anh ta rất có tham vọng, ý chí cực kỳ mạnh mẽ, mãi đến khi bị chẩn đoán mắc bệnh, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dường, tính tình mới trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, cảm xúc cũng không thể hiện ra ngoài rõ ràng như trước nữa.
Nhưng như vậy không có nghĩ là anh ta hoàn toàn dẹp bỏ tham vọng muốn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, chỉ là tạm thời giảm bớt tính tình của mình lại mà thôi.
Anh ta giống như một con sư tử đang ngủ đông, lười biếng nhưng vô cùng nguy hiểm.
Thái độ của Phó Tư Diễn với Hề Gia Vận là kiểu trước đây chưa từng có, vậy nên mới khiến anh tài xế ngạc nhiên đến như vậy.
Không biết cậu thanh niên này làm sao mà lọt được vào mắt giám đốc Phó nữa.
Là vì lớn lên đẹp mắt à?
Anh tài xế thầm nghĩ trong bụng.
Hề Gia Vận thấy tài xế không nói gì, cũng cúi đầu, cậu nhàm chán nghịch điện thoại, tắt đi, mở ra, lại tắt đi, lại mở ra.
Lặp đi lặp lại vô hạn tuần hoàn, cho đến khi trên màn hình đột nhiên có một thống báo nhắc nhở mới.
[Trường hợp khẩn cấp! Bé Phượng Hoàng đánh nhau với bé Kỳ Lân rồi!]
*
Trong biệt thự.
Phó Tư Diễn bước vào nhà.
Phó Giai với đạo diễn Cát ăn no uống đủ xong đang ngồi bẹp ở trên ghế. Nghe thấy tiếng động, Phó Giai ngó đầu nhìn ra, hỏi: "Anh, anh về rồi đấy à?"
Phó Tư Diễn "Ừ" một tiếng.
Phó Giai hậm hực nói: "Anh không thèm trả lời tin nhắn của em."
Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, không định để ý đến cô, chuẩn bị lên lầu luôn.
Phó Giai thấy thế, vội vàng kéo anh mình lại, "Anh, anh chờ tí, chờ tí, cho anh nếm thử món này."
Cô vội vàng múc mấy muỗng cháo vào trong bát, giống như hiến vật quý, bưng tới cho Phó Tư Diễn, "Anh ăn thử đi."
Phó Tư Diễn cúi xuống nhìn, là một bát cháo hải sản, anh hỏi Phó Giai: "Em làm à?"
Phó Giai cũng không nói là đúng hay không, chỉ chớp chớp mắt, giục anh trai nhà mình: "Anh mau ăn thử đi, xem mùi vị thế nào."
Phó Tư Diễn thực ra không thấy thèm ăn, nhưng dù gì cũng là Phó Giai tự tay làm, anh ta đành miễn cưỡng ăn thử một miếng.
Cháo vào miệng đã được ninh mềm, vị ngọt của gạo hòa quyện hoàn hảo với mùi vị tươi mới của hải sản, vị mặn vừa đủ, lại mềm dẻo, khiến người ta thấy mà thèm.
Cũng hiếm thấy mà làm anh ta có cảm giác thèm ăn.
Phó Tư Diễn ăn thêm một miếng, "Không tệ."
Phó Giai mở to hai mắt, thăm dò hỏi: "Anh, em vẫn còn để phần lại cho anh ở dưới nồi ấy, anh có muốn ăn thêm một ít nữa không?"
Phó Tư Diễn "Ừ" một tiếng.
Phó Giai: "!"
Phó Giai chỉ thiếu điều chưa nhảy cẫng lên mà ăn mừng nữa thôi.
Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
Anh trai gần như mắc chứng biếng ăn nhà cô, vậy mà không từ chối ăn thêm!
Trời ạ! ! !
Phó Giai phấn khích, hận không thể quay tròn vài vòng cho hả, cô hào hứng múc một bát cháo thật đầy, thấy Phó Tư Diễn thực sự ăn hết, trên mặt cũng không có vẻ là là không hài lòng, không nhịn được lấy di động ra, bùm bùm bùm gõ một đống tin nhắn.
Tất cả đều gửi cho Hề Gia Vận.
[ Hu hu hu, không hổ là anh có khác! Người đẹp tốt bụng Hề Gia Vận!]
[Nấu ăn siêu ngon! ! !]
[Ngày mai em nhất định phải tặng một cái cờ khen thưởng thật là to cho anh! ! !]
Tin nhắn gửi hết đi rồi, Phó Giai mới ngẩng đầu lên nói: "Anh, cháo này không phải em nấu đâu, là anh diễn viên nhỏ có vẻ đẹp trời ban mà mấy hôm trước em kể với anh làm đấy. Người lớn lên rõ đẹp, kỹ năng diễn xuất thì tốt cũng thôi đi, không ngờ tay nghề nấu ăn cũng đỉnh như vậy."
Phó Tư Diễn đối với chuyện này cũng không có gì lấy làm ngạc nhiên, trình độ nấu ăn của Phó Giai không được tốt như thế này.
Nhưng mà ——
Tay nghề nấu ăn, đúng là không tệ.
Vẻ đẹp trời ban à?
Có thể dùng cụm từ này để hình dung, anh ta chỉ nghĩ đến một người duy nhất.
Phó Tư Diễn không tiếp lời em gái.
Phó Giai cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, sau khi vui vẻ xong lại bắt đầu sầu não, "Anh, khó lắm mới có cái anh thích ăn, nhưng lần này chỉ là tình cờ thôi, sau này làm sao bây giờ? Em lại phải kiếm cớ gì đó để anh ấy tới nhà chúng ta nữa à?"
Vẻ mặt Phó Tư Diễn lạnh nhạt nói: "Không cần thiết."
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương