15/08/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Một tiếng sau, ở bệnh viện.
Hề Gia Vận nằm trên giường chờ bác sĩ, Thôi Xán Xán lo lắng đi tới đi lui, không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Hề Gia Vận không nhìn nổi nữa, nói: "Chị ngồi xuống trước đã."
Thôi Xán Xán căn bản là không thể ngồi yên, cô than ngắn thở dài: "Không được, chị lo quá."
Hề Gia Vận thấy thế, bình tĩnh nói: "Thực ra cũng không có gì. Nếu đúng là gãy xương thật, mất vai diễn, em sẽ đi tìm giám đốc Cao xin làm nhân viên, ông ấy lần trước đã nói để em tới giúp ông ấy thu tiền thuê nhà, bao ăn bao ở."
Cậu còn có tâm tình đùa giỡn, nhưng Thôi Xán Xán thì không tài nào cười nổi, cô vò đầu bứt tóc, "Gia Gia, chị cảm thấy.... Cậu không nên như vậy."
Thôi Xán Xán làm trợ lý cho Hề Gia Vận bốn năm rồi, cô thực lòng cảm thấy, Hề Gia Vận nên đứng dưới ống kính, hào quang vạn trượng mới đúng, cậu tốt như vậy, đáng để được mọi người yêu thích, đáng để được ánh đèn sân khấu chiếu rọi, mà không phải giống như bây giờ, mỗi lần đều là dã tràng xe cát.
Là một fan của Hề Gia Vận, Thôi Xán Xán càng nghĩ lại càng khó chịu.
Tâm trạng của cô rõ ràng không vui, Hề Gia Vận phát hiện nhưng không thể làm gì khác hơn là cố gắng an ủi: "Cũng không nhất định là gãy xương mà."
Thôi Xán Xán khẽ hỏi: "Lời này cậu có tin được không?"
Hề Gia Vận không có cách nào phản bác.
Thôi Xán Xán nghĩ mãi không ra, rơi vào trạng thái tự kỷ, Hề Gia Vận nhìn cô mấy lần, "Chị đừng buồn, hay là em tấu nói* cho chị nghe nhé?"
* tấu nói là một loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc sử dụng những câu chuyện cười, câu hỏi vui, câu hò, v..v để gây cười cho khán giả. Nó chủ yếu được sử dụng để châm biếm những thói hư tật xấu trong xã hội.
Trước khi ngủ Hề Gia Vận hay thích nghe tấu nói, nghe nhiều thành ra cũng biết một chút, thấy Thôi Xán Xán không phản ứng, Hề Gia Vận còn thực sự tấu nói cho cô nghe, còn nói rất ra hình ra dáng.
Cuối cùng, Hề Gia Vận hỏi Thôi Xán Xán: "Tâm trạng có khá hơn chút nào không chị?"
Thôi Xán Xán nghe xong lại càng nẫu ruột hơn, cô rõ ràng là fan idol, có idol nhà ai mà lại đi tấu nói không?
Thôi Xán Xán suy sụp hoàn toàn, "... Oa, hu hu hu hu hu, không tốt!"
Không cần biết là như thế nào, Thôi Xán Xán cuối cùng cũng không ủ rũ như trước nữa, thấy bác sĩ mãi mà không đến, Thôi Xán Xán bèn nói: "Chị đi hỏi một chút xem thế nào."
Hề Gia Vận vâng một tiếng, Thôi Xán Xán bèn đi ra ngoài.
Một mình cậu ở trong phòng bệnh không có việc gì làm, nghĩ một chút lại lấy điện thoại, mở "Vườn Trẻ Thần Thú" ra.
Lúc tắt trò chơi tối qua, Hề Gia Vận đang ở bản đồ rừng ngô đồng, cho nên giờ vừa lên, chính là đối mặt với nhóc Phượng Hoàng kia, nó có vẻ cũng để ý thấy Hề Gia Vận đến, bắt đầu cúi đầu rỉa lông, bộ dạng vẫn lạnh nhạt y như cũ.
Hề Gia Vận không tài nào tương tác được với nhóc con này, bèn quyết định đi xem bé Kỳ Lân nhà mình trước.
Bé con kia đang ôm trái cây trong lòng, ngủ say sưa.
Hề Gia Vận đoán là do có thần thú mới tới, cùng Kỳ Lân nhỏ ở cũng một chỗ, khiến nhóc con này có chút bất an cho nên mới ôm đồ ăn vào trong ngực tìm kiếm cảm giác an toàn như thế kia.
Hề Gia Vận khẽ khàng chọc cái đuôi nhỏ của Kỳ Lân một cái, bé con lập tức mở mắt ra.
"Sao ban ngày mà con cũng ngủ thế?" Hề Gia Vận hỏi nó.
Bé con Kỳ Lân dùng móng vuốt xoa xoa mặt, sau đó nhìn Hề Gia Vận bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội.
Hề Gia Vận cảm thấy nhóc con này đáng yêu chết đi được, không nhịn nổi sờ sờ đầu nhóc Kỳ Lân một cái, bé con cũng không thể hiện ra là mình không vui, còn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích cho Hề Gia Vận sờ.
Hề Gia Vận sờ đến sung sướng, đang định buông tay thì đột nhiên lại thấy thông báo nhắc nhở của trò chơi.
[Bé Phượng Hoàng đang nhìn trộm hai người kìa.]
Hề Gia Vận: "?"
Có lẽ là do Hề Gia Vận đột nhiên ngừng lại, Kỳ Lân nhỏ bèn ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, cậu nói với nó: "Con chờ một chút."
Hề Gia Vận kéo màn hình sang, cây ngô đồng vẫn là cây ngô đồng đó, Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng nhỏ kia.
Nó kiêu ngạo đậu ở trên cây, một cái liếc mắt cũng không thèm cho Hề Gia Vận, dường như hoàn toàn không có hứng thú gì với cậu, cũng không thèm để ý tới, chứ đừng nói chi là hành vi nhìn lén kia.
Nghĩ như vậy, Hề Gia Vận quay lại bên phía bé con Kỳ Lân bên này, làm một cái thí nghiệm nho nhỏ.
Cậu bấm chọn kỹ năng "Vuốt ve".
Một bàn tay hoạt hình xuất hiện bên trong màn hình, cái tay này chốc chốc lại gãi cằm nhóc Kỳ Lân một cái, nhóc Kỳ Lân lật người lại, nó xem cái tay này chính là Hề Gia Vận, cho nên nhịn không được nhào lên cọ cọ, cái đuôi cũng vui vẻ lắc lư theo.
Nhóc Kỳ Lân rất vui vẻ, điểm thiện cảm cũng tăng lên.
[Điểm thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 51)]
Ngoài ra, quả nhiên lại có thêm một cái thông báo nữa.
[Bé Phượng Hoàng đang âm thầm quan sát.]
Hề Gia Vận có hơi buồn cười, sau khi xác nhận chính xác, cậu liền quay màn hình về phía rừng ngô đồng, hỏi bé con Phượng Hoàng kia: "Con cũng muốn được xoa đầu một cái sao?"
Nhóc Phượng Hoàng chậm rãi cúi thấp đầu, từ trên cao nhìn xuống phía Hề Gia Vận, Hề Gia Vận thế mà có thể hiểu được ánh mắt của nó.
——Nhà mi đang nói tiếng heo đấy à?
Hề Gia Vận không thèm để ý, cậu vẫn nhẹ nhàng sờ sờ nó một cái.
Động tác rất nhẹ, rất mềm mại, mà tay cậu cũng rất ấm, xúc cảm truyền qua màn hình, được bé con Phượng Hoàng kia cảm nhận một cách hết sức chân thật, thân thể nó cứng đờ, sau đó lập tức giận dữ bổ nhào về phía màn hình.
Vô cùng hung hăng.
Cậu đoán sai rồi à?
Hề Gia Vận ngẩn ra, vô thức thu tay về.
Nhưng một giây sau, trò chơi lại đưa ra thông báo mới.
[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +5 (Điểm thiện cảm hiện có: 2)]
Hề Gia Vận: "...?"
Là một nhóc con không được tự nhiên à.
Hóa ra không phải là không thân thiện, cũng không phải là không thích cậu, chỉ là nghĩ một đằng làm một nẻo thôi.
Hề Gia Vận cười cười. Nếu đã không ghét thì dễ rồi, cậu thử cùng nhóc Phượng Hoàng này thương lượng: "Từ tối qua đến giờ con chưa ăn cái gì cả, không đói bụng sao? Ở đây chỉ có một loại trái cây thôi, chú không tìm được cái gì khác cả, không thì con nếm thử một chút, xem có thích hay không?"
Nói xong, Hề Gia Vận hái một quả trái cây, để tới trước mặt nó.
Nhóc Phượng Hoàng nhìn trái cậy, lại nhìn Hề Gia Vận, tỏ vẻ cực kỳ kháng cự, nhưng tốt xấu gì lần này cũng không bị trừ rớt điểm thiện cảm.
Hề Gia Vận nhẹ nhàng nói: "Ăn thử một chút đi."
Giọng điệu rất dịu dàng, còn mang theo chút dỗ dành, không hề có ác ý hay toan tính gì khác.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai dỗ nó như vậy cả.
Nhóc Phượng Hoàng cúi đầu, chậm rãi cắn một miếng.
Vỏ quả bị cắn rách, nước trái cây từ bên trong chảy ra, nó hút thử một chút.
Thật là ngọt.
Nó thích cái này.
Nhóc Phượng Hoàng lập tức ngậm cả quả vào trong miệng, sau đó thưởng cho Hề Gia Vận một cái liếc mắt.
[Bé Phượng Hoàng miễn cưỡng ăn trái cây.]
[Bé Phượng Hoàng còn có thể miễn cưỡng ăn thêm một quả nữa.]
Hề Gia Vận: "..."
Cậu dở khóc dở cười hái thêm một quả nữa xuống, để tới trước mặt bé con kia.
[Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +8 (Điểm thiện cảm hiện có: 10)]
[* Mở khóa thành tựu mới: Lần đầu tiên mở khóa kỹ năng tương tác với bé Phượng Hoàng, nhận được phần thưởng: Bé Phượng Hoàng chúc phúc.]
Hề Gia Vận đang định mở lựa chọn tương tác ra thì Thôi Xán Xán đã quay lại, đi theo còn có cả bác sĩ.
Cậu chỉ đành để điện thoại xuống trước, cuốn ống quần lên để bác sĩ xem thử.
Màu da Hề Gia Vận vốn trắng, chỗ mắt cá chân lúc này lại sưng đỏ, thoạt nhìn rất đáng sợ, bác sĩ sờ nắn một hồi, lại hỏi cảm giác của cậu, Hề Gia Vận thành thật trả lời từng cái một, bác sĩ không nói gì nữa.
Thật sự là gãy xương à?
Hề Gia Vận nhíu mày, cậu mong không phải vậy.
Bác sĩ không nói gì càng làm Thôi Xán Xán hốt hoảng, cô lo lắng hỏi: "Bác sĩ, rất nghiêm trọng sao ạ?"
Bác sĩ nói: "Thành ra như vậy rồi, còn không nghiêm trọng nữa hả?"
Ông vừa nói vậy, trong lòng Thôi Xán Xán lập tức mặc định thành bác sĩ ngầm xác nhận việc xương bị thương, tốt xấu gì trước đó cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi, Thôi Xán Xán có chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ trầm mặc một lát, sau đó lại hỏi: "Bác sĩ, vậy cậu ấy phải nghỉ ngơi bao lâu? Ba tháng ạ?"
Tâm trạng Hề Gia Vận cũng trùng xuống.
Gãy xương thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mấy tháng, đoàn làm phim chắc chắn không thể chờ lâu như vậy được.
Nhân vật Tạ Yếm này, cậu đành bỏ thôi.
Trước khi vào bệnh viện, đạo diễn Tống có dặn Hề Gia Vận, có kết quả nhớ nói cho ông một tiếng, nên cậu nhắn cho đạo diễn Tống một tin trước.
[Cháu bị gãy xương.]
Cậu nhìn chằm chằm mấy chữ này thật lâu, nhưng tâm lý của Hề Gia Vận vẫn vững như cũ, cậu còn tìm vui trong đó mà nghĩ, ít ra lần này vai của cậu không phải bị lấy lại, mà là cậu bỏ trước.
Có tiến bộ, tiến bộ lớn.
Đang nghĩ, Hề Gia Vận lại đột nhiên nghe thấy bác sĩ kinh ngạc nói: "Nghỉ ngơi lâu thế làm cái gì? Chỉ bị bong gân thôi, nghiêm trọng mấy cũng làm gì mà phải nghỉ đến tận ba tháng."
Hề Gia Vận: "?"
Thôi Xán Xán: "Dạ? ? ? "
Thôi Xán Xán mãi một lúc lâu mới phản ứng lại được, vui đến nỗi thiếu chút nữa là cắn luôn vào lưỡi của mình, còn chưa dám tin hẳn: "Nhưng mà, không phải chú vừa rồi nói chân cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng ạ?"
Bác sĩ chỉ vào mắt cá chân của Hề Gia Vận, "Sưng tướng lên như vậy mà còn không nghiêm trọng à?"
Thôi Xán Xán vẫn mơ mơ màng màng: "Hình như đúng là nghiêm trọng thật, nhưng mà —— thật sự không phải là gãy xương ạ?"
Bác sĩ kiên nhẫn nói: "Hẳn là không phải, nếu cô cậu không yên tâm thì có thể đi chụp X-quang cho chắc cũng được."
Thôi Xán Xán lập tức đồng ý, "Vâng ạ."
Cô vội vội vàng vàng đẩy Hề Gia Vận đi chụp X-quang, kết quả Hề Gia Vận thực sự chỉ bị bong gân, không có thương tổn đến xương cốt.
Hoàn toàn là một hồi sợ bóng sợ gió.
Chuyện này khiến sự nghiệp làm fan của Thôi Xán Xán tức khắc sống lại, cô phấn khởi nói: "Gia Gia, không phải gãy xương, cậu không cần đi thu tiền thuê nhà cho giám đốc Cao nữa rồi!"
Hề Gia Vận cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, chỉ là bị bong gân.
Cậu chỉ cần xin đoàn làm phim nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi.
Vừa nghĩ vậy thì đúng lúc đạo diễn Tống nhận được tin nhắn của Hề Gia Vận, gọi điện tới.
Hề Gia Vận bấm nhận cuộc gọi.
Trong lòng đạo diễn Tống cảm thấy rất đáng tiếc cho Hề Gia Vận, cho cả bộ phim nữa, nhưng ngữ khí của ông vẫn cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể: "Tiểu Gia, bị gãy xương à? Không sao, không sao, cậu cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhanh chóng khôi phục, lần này đúng là cơ hội tốt, nhưng về sau cơ hội vẫn còn nhiều, cậu lại có tiềm lực, mai mốt..."
Hề Gia Vận nhớ đến tin nhắn mình vừa gửi, vội vàng giải thích với đạo diễn Tống: "Vừa nãy là hiểu nhầm thôi ạ, cháu không bị gãy xương, chỉ bong gân thôi."
"Bong gân?" Đạo diễn Tống ngừng tràng an ủi của mình lại, mừng rỡ nói: "Thật à? Chỉ là bong gân thôi à?"
Hề Gia Vận "Vâng" một tiếng.
Đạo diễn Tống hớn hớ nói: "Vậy là may rồi, may mà không phải gãy xương thật."
Hề Gia Vận cảm giác được đạo diễn Tống là thật tâm thấy tiếc cho cậu, cũng thật sự vì cậu mà vui mừng, cậu không nhịn được nói: "Đạo diễn Tống, cảm ơn chú."
Đạo diễn Tống cười nói: "Cậu cảm ơn cái gì? Người nên cảm ơn là tôi mới đúng, nếu hôm nay mà không có cậu, đoàn phim chắc gặp chuyện thật rồi."
Hề Gia Vận chỉ nói: "Đúng lúc cháu biết bơi thôi."
Đạo diễn Tống lại hỏi cậu: "Bong gân chắc cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày nhỉ?"
Bác sĩ đề nghị cậu nghỉ ngơi một tuần, nhưng Hề Gia Vận không chắc như thế có phải quá lâu không, bèn do dự nói: "... Ba ngày được không ạ?"
Nào có biết đạo diễn Tống lại nói: "Ba ngày sao mà đủ được?"
Hề Gia Vận không chắc lắm, hỏi lại: "Vậy có thể xin nghỉ thêm nữa ạ?"
Đạo diễn Tống cười ha hả nói: "Đương nhiên là được chứ!"
Ông nghĩ một chút lại hỏi Hề Gia Vận: "Cậu cứ nghỉ một tuần trước đi, nếu thấy ổn rồi thì đến quay, còn không lại nghỉ thêm một hai hôm nữa. Như vậy được không?"
Chính Hề Gia Vận còn không dám mở miệng xin nghỉ một tuần, đương nhiên là đồng ý luôn và ngay rồi, "Được ạ, cám ơn chú."
Vừa muốn cúp máy, đạo diễn Tống lại nói thêm: "Đúng rồi, Tiểu Gia, công ty của cậu có phải đóng cửa rồi không? Nếu cậu vẫn tiếp tục muốn đóng phim, tôi đề nghị cậu lần này tìm công ty nào đáng tin một chút mà ký hợp đồng, không nói đến tài nguyên phong phú, mà việc lên kế hoạch, định hướng sự nghiệp cho cậu cũng tốt hơn."
Hề Gia Vận cũng có ý này, nhưng cậu không có tiếng tăm gì, không ký được với công ty nào quá tốt, đạo diễn Tống nói vậy cũng là có lòng, Hề Gia Vận bèn đáp: "Vâng, cháu sẽ để ý ạ."
Cùng lúc đó, trên Weibo có một nick marketing đăng bài.
[ Hội ăn dưa cỡ lớn: Theo một nguồn tin đáng tin cậy, @ Thẩm Thành trong khi đang cùng đoàn phim quay chụp ngoại cảnh thì bị rơi xuống nước, may mắn được người trong đoàn làm phim cứu lên. (Video)]
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương