May Mắn Gặp Được Em
Chương 42 : chu húc! em nhớ anh
Về đến nhà đã là hơn 12h đêm.
Đèn phòng khách không bật, ba mẹ anh đều đã đi nghỉ.
Chu Húc ngồi trên salon gọi điện cho Lương Tranh.
Điện thoại vừa vang lên, chưa đầy một hồi chuông, đầu bên kia đã bắt máy. Giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến: “Chu Húc, sao giờ anh mới gọi? Anh vừa về đến nhà à?”
Chu Húc chỉ cần nghe thấy giọng cô, tâm tình lập tức vui vẻ, anh cong khóe môi, thấp giọng nói: “Có chút việc ở bên ngoài, giờ mới xong.”
Anh đi lên lầu, mở cửa bước vào phòng, đi thẳng đến giường, mở chiếc đèn bàn lên, dịu dàng nói: “Em thức khuya thế? Hơn 12h giờ còn chưa chịu đi ngủ?”
Lương Tranh đáp: “Em cũng định đi ngủ rồi, nhưng mà muốn chờ điện thoại của anh, thuận tiện đọc sách.”
Đêm yên tĩnh, qua loa anh nghe thấy tiếng gió rít từng cơn, và lá cây va đập mạnh vào nhau.
Anh nhíu mày hỏi lại: “Em đang ở bên ngoài à?”
Ký túc xá đã tắt đèn, đám bạn cùng phòng đều ngủ hết. Lương Tranh không muốn làm phiền các bạn, cầm đèn bàn, đi ra ngoài hành lang đọc sách.
Cô ngồi trên một băng ghế nhỏ, quấn mình trong áo bông, nhỏ giọng nói: “Em đang ở bên ngoài phòng ký túc xá, các bạn đều ngủ hết rồi.”
Chu Húc nói: “Nghỉ ngơi sớm đi. Anh đến nhà rồi. Yên tâm.”
“Vâng.” Lương Tranh ngọt ngào đáp ứng. Đột nhiên nhớ tới một việc, lại nhỏ giọng thì thầm: “Ngày mai anh qua chỗ em à?”
Chu Húc nhịn không được, cười một tiếng, cưng chiều trêu đùa: “Là ai nói muốn đóng cửa ôn tập, không muốn tiếp ai, cũng không muốn cho anh đến gặp cơ mà.”
Lương Tranh cười: “Vậy tùy anh.”
Đầu dây bên kia, Chu Húc không nén được vui vẻ, anh cởi áo khoác, ném lên ghế salon, thấp giọng nói: “Ngày mai anh đến công ty một chuyến, xong việc, sẽ đến chỗ em.”
Lương Tranh cong môi nói: “Được. Vậy em đi ngủ đây.”
“Ừ. Nghỉ sớm đi.”
Bởi vì cuối tuần thi cuối kỳ nên trường không có lớp.
Lại do thời gian ôn tập quá ngắn nên ai cũng lo lắng. Sáng hôm sau, mới 7h sáng, tất cả đều dựng nhau dậy, học ôn.
Lương Tranh bình thường học lực rất tốt, kiến thức cũng chắc vậy mà vẫn cảm thấy áp lực, tuy nhiên học tập là một quá trình, dục tốc bất đạt, cô không cố đấm ăn xôi, nhồi nhét kiến thức trong thời gian ngắn, vừa tốn thời gian lại không hiệu quả.
Cô đọc sách đến 11:30, thì nhận được tin nhắn Wechat: [Đói bụng chưa? Tí nữa em muốn ăn gì?]
Lương Tranh đọc sách cả sáng cũng thấy mệt, vừa vặn muốn nghỉ ngơi. Cô chống khuỷu tay lên bàn, ôm điện thoại vui vẻ nhắn lại: [Em không biết nữa, cái gì cũng muốn ăn. Anh xong việc chưa?]
Chu Húc: [Ừ! Anh đến bây giờ đây, em chuẩn bị bị đi, hẹn gặp em ở cổng trường.]
[Vâng!] Lương Tranh vui vẻ đáp, thuận tay gửi cho anh mấy sticker hôn gió đáng yêu.
Cô nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.
Phùng Thiến ngẩng đầu hỏi cô: “Cậu định ra ngoài à?”
Lương Tranh đáp: “Mình đi ăn trưa với Chu Húc.”
Phùng Thiến hỏi: “Cậu ôn xong chưa?”
Lương Tranh cười nói: Chưa! Sao đã ôn hết được. Mình đi ăn cơm trưa xong sẽ quay lại.”
Cô thay xong quần áo, cầm điện thoại, chìa khóa bỏ vào túi xách, nhanh chóng bước ra ngoài. Đến cửa không quên nháy mắt với chúng chị em: “Các bảo bối muốn ăn cái gì nhắn Wechat chị, chị sẽ mua mang về cho các cưng.”
Lương Tranh nhảy chân sáo xuống lầu. Phùng Thiến cười nói: “Tranh Tranh nhà chúng ta đúng là một cô bé trong sáng, đơn giản. Nói đến chuyện yêu đương là ngập tràn hạnh phúc. Nhìn kìa, nhìn kìa mặt mũi đều ghi rõ năm chữ: ĐANG YÊU ĐƯƠNG MẶN NỒNG.”
Tiểu Vũ cười khanh khách nói: “Tình cảm tốt nên mới thế chứ sao?”
Lương Tranh hớn hở chạy xuống, vừa ra khỏi cổng kí túc xá liền nhìn thấy Chu Húc từ trên xe bước xuống.
Cô chạy tới, nhào vào ngực anh, Chu Húc thuận thế ôm lấy cô, lồng ngực anh phập phồng, vui vẻ cười: “Vội vàng làm gì?”
Lương Tranh cười nói: “Thời gian có hạn, không vội không được.”
Cô cười xong đáng thương nói: “Hẹn hò xong, còn phải về ôn tập nữa.”
Chu Húc xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đi! Chúng ta đi ăn.”
Lúc ăn cơm, cô tò mò hỏi: “Năm nay nhà anh về Giang Thành à?”
Tết năm ngoái, Chu Húc đưa dì Ngữ Chức về quê giỗ tổ, không biết năm nay có về không?
Chu Húc trầm mặc một hồi, đáp: “Năm nay không về.”
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, chu miệng nói: “Vậy tết năm nay chúng ta không được gặp nhau rồi.”
Chu Húc nhìn cô, không nói gì.
Lương Tranh nhìn biểu hiện này, biết ai đó lại lên cơn khó ở.
Cô cười rộ lên, giữ chặt tay anh: “Nhưng mà kì nghỉ đông cũng ngắn, chỉ có một tháng. Vả lại chúng mình có thể gọi video call cho nhau mà.”
Lương Tranh không biết Chu thiếu gia có nhớ cô hay không, nhưng mà toàn bộ kỳ nghỉ tết, mỗi ngày cô đều gọi điện cho anh 2,3 tiếng đồng hồ.
Chu Húc lại chẳng chịu nói có nhớ cô hay không, đôi khi Lương Tranh cố ý trêu đùa anh, nói có phải anh đang nhớ cô đến sắp phát điên hay không, nhưng cái “tảng băng” kia nhất định tích chữ như vàng không chịu nói.
Chu thiếu gia vẫn trầm mặc không trả lời. Lương Tranh liền tủm tỉm cười: “Chu Húc. Sao anh cứ phải khó khăn với em thế? Nói một câu nhớ em chẳng lẽ không được?”
Chu Húc hỏi ngược lại: “Vậy em nhớ anh à?”
Lương Tranh đáp: “Đương nhiên là em nhớ anh rồi. Lúc nào cũng nhớ. Nhớ chết đi được.”
Chu Húc trầm mặc một lúc, khó có khi Lương Tranh thổ lộ thẳng thắn với anh, Chu Húc khó khăn sắp xếp lại cảm xúc: “Anh cũng nhớ em.” Anh dừng lại một lát, thấp giọng nói: “So với em nhớ anh, anh càng nhớ em nhiều hơn.”
Anh thấp giọng, giọng anh rất trầm, ấm, quyến rũ. Giống như đang tự tình bên tai cô. Lương Tranh khẽ đỏ mặt.
Cô nằm trên giường, quấn người trong chăn.
Ánh đèn ngủ dìu dịu, khóe môi Lương Tranh cong lên, đỏ mặt nói: “Giao thừa anh làm gì?”
Chu Húc đáp: “Qua nhà ông ăn cơm đoàn viên.”
Lương Tranh cười: “Nhà em cũng thế!” Lại nói: “Anh có được nhận tiền mừng tuổi không?”
Chu Húc cong môi: “Nhà anh không có tập tục này.”
Lương Tranh cười rộ lên: “Em có rất nhiều nha. Cứ tết sẽ được mừng tuổi.”
Chu Húc nghe thấy âm thanh vui vẻ của cô, khóe môi không nhịn được cười theo: “Ừ! Được nhiều hay ít?”
Lương Tranh đắc ý nói: “Phải hơn 2000 nha.”
Chu Húc gật đầu, cười: “Tiểu phú bà.”
Lương Tranh quả như Phùng Thiến nói, chính là một cô gái đơn thuần, đặc biệt trong tình yêu, luôn dễ dàng tìm thấy niềm vui, khanh khách cười.
Nói chuyện với Chu Húc một lúc lâu, đến tận khi mẹ Lương gõ cửa, nói chè trôi đường đỏ đã nấu xong, mới chịu dừng lại. “Vâng! Con ra ngay đây.” Lương Tranh chui khỏi chăn, nói với Chu Húc: “Mẹ nấu chè trôi đường đỏ, em sẽ ăn giúp cả phần anh nữa. Yên tâm.”
Chu Húc bật cười: “Ừ! Ăn xong nhớ đi ngủ sớm, đừng ăn nhiều quá.”
“Đã rõ, em cúp máy đây.”
Lương Tranh khoác áo bông, chạy ra ngoài, vui vẻ nói: “Mẹ, con muốn ăn bát nhiều nước đường.”
Mẹ Lương cười: “Rồi, rồi, lại đây. Bao nhiêu cũng có.”
“Vâng.” Lương Tranh nhanh chân chạy vào bếp, bưng nồi chè ra bàn.
12h khuya, một nhà ba người quây quần quanh bàn sưởi vừa xem tivi vừa ăn chè cùng nhau.
Ba Lương đột nhiên cảm khái: “Nếu con rể ở đây thì tốt quá, có người uống rượu cùng.”
Ông Vừa thốt ra lời này, lập tức bị mẹ Lương mắng: “Còn uống nữa! Lần trước ông lôi kéo thằng bé uống rượu. Uống đến say bi tỉ, không biết trời trăng, hại Tiểu Húc hôm sau vẫn còn hoa mày chóng mặt không thoải mái.”
Ba Lương đuối lý, nhỏ giọng hối lỗi: “Tôi… tôi uống cùng con rể hai chén chứ mấy…”
Lương Tranh ngồi một bên, nhe răng cười. Bỗng nhiên cô nhớ anh vô cùng, ước gì lúc này có anh bên cạnh. Ăn xong bữa khuya, Lương Tranh để ba mẹ đi nghỉ ngơi còn mình dọn dẹp sạch sẽ bàn, bếp. Đâu vào đó mới vào bếp đánh răng.
Đến khi nằm trong chăn ấm đệm êm lại không kìm được cầm điện thoại lên, liền thấy tin nhắn chuyển khoản. Cô sửng sốt một chút, chậm chạp ấn vào: CHU HÚC VỪA CHUYỂN CHO CÔ 5200 tệ.
Lương Tranh cả kinh, liên tiếp nhắn cho anh một tràng dấu hỏi: [ANH LÀM GÌ THẾ????????]
Chu Húc: [Tiền mừng tuổi.]
Lương Tranh kinh ngạc một lúc lâu, lập tức gọi lại cho anh: NHƯNG TẠI SAO TỰ NHIÊN LẠI ĐƯA EM TIỀN MỪNG TUỔI????"
Chu Húc: "Muốn đưa thôi!"
Lương Tranh dở khóc dở cười: "Chẳng phải nhà anh không có tập tục này sao? Vả lại tiền mừng tuổi trước nay đều là người lớn phát cho trẻ con trong nhà, anh là người lớn trong nhà em chắc?"
Chu Húc cười, hỏi lại cô: "Em nói xem anh là gì của em?"
Lương tranh cười, không muốn thuận theo anh.
Chu Húc khó được dịp đùa dai, trong giọng cười sâu thêm mấy phần ý vị, cố tình ép cô trả lời: "Hử? Anh là gì của em?"
Lương Tranh cong môi, cuối cùng vẫn chịu thua đáp: "Bạn trai."
Chu Húc cười, xấu xa hỏi: "Sao hôm nay không nói là anh trai tốt nữa?"
Lương Tranh cảm thấy gọi là anh trai tốt cũng không tệ, nhưng hiện tại bị anh hỏi lại, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô không thèm để ý đến anh nữa, dứt khoát đổi chủ đề: "Mẹ cực kỳ quan tâm anh!"
"Ừm?"
"Ba vừa mới nói, nếu hiện tại anh ở đây thì tốt, có thể cùng ba uống vài chén. Mẹ lập tức mắng ba. Nói là lần trước lôi kéo anh uống rượu hai anh hôm sau đau đầu, khó chịu."
Chu Húc cười: "Dì chú vẫn khỏe chứ?"
"Cả nhà đều khỏe."
Bên ngoài bắt đầu đốt pháo hoa, vô cùng náo nhiệt. Lương Tranh nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mơ màng: "Ngày mai là giao thừa rồi."
Chu Húc ừ một tiếng.
Lương Tranh đột nhiên trầm mặc.
Chu Húc dịu dàng nói: "Sao thế!"
Lương Tranh lắc đầu, lại trầm mặc một lát, cuối cùng nhỏ giọng thủ thỉ: "Chu Húc, em rất nhớ anh."
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
210 chương
42 chương
32 chương
30 chương