May Mắn Gặp Được Em

Chương 39 : chúng ta của sau này

Lương Tranh chờ ở dưới một lúc lâu cũng hơi đói, gắp hai cái sủi cảo trong bát Chu Húc ăn tạm.   Cô ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh sofa, ăn sủi cảo xong, rót cho mình một cốc nước, lúc này mới nghe tiếng Chu Húc đi xuống lầu, vô thức nhìn về phía cầu thang.   Hai tay Chu Húc xỏ trong túi quần, chậm rãi đi xuống. Khi Lương Tranh quay ra nhìn anh, vừa đúng chạm phải ánh mắt của ai kia, chẳng hiểu sao cô lại nhớ tới nụ hôn nóng bỏng trong phòng ban nãy, vội quay đi không dám nhìn anh.   Dáng vẻ tránh né thẹn thùng của cô rơi vào mắt Chu Húc, khiến anh không khỏi bật cười.   Anh đi tới, thuận tay xoa xoa đầu Lương Tranh, “Ngại ngùng cái gì.”   Lương Tranh vuốt tóc mình lại cho ngay ngắn, lí nhí nói: “Tóc rối cả rồi.”   Chu Húc ngồi lên ghế sofa, khom người y bưng bát sủi cảo lên.   Lúc này Lương Tranh mới nhìn anh, nói: “Vữa nãy đói nên em ăn thử 2 cái, ngon lắm đấy.”   Chu Húc gắp một miếng, gật gật đầu khích kệ, “Ừ, vị không tồi.”   Lương Tranh tủm tỉm cười, “Nhưng mà đây là dì gói, sau này chỉ có em với anh, em sẽ gói cho anh ăn.”   Chu Húc nghe xong thì ngây người, ngước mắt lên nhìn Lương Tranh.   Nhất thời không phản ứng kịp, đến khi Lương Tranh ngộ lại lời vừa nói, hai má lập tức đỏ lựng Nhưng mà lỡ lời thì cũng đã lỡ rồi, càng tô lại càng đen, cô dứt khoát im lặng, ngoảnh sang chỗ khác.   Nào ngờ bị Chu Húc nhanh tay kéo lại, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, “Em muốn sau này chúng mình sẽ ở đâu?”   Lời do Lương Tranh vô thức nói ra, nghĩ vậy tâm tình Chu Húc lại càng tốt, cứ nắm tay Lương Tranh mãi chẳng chịu buông, sự vui vẻ nơi đáy mắt không chút che giấu, “Hừm? Muốn ở đâu nào?”   Lương Tranh đâu dễ dàng khuất phục trước cường quyền như thế, “Không biết, chắc gì tốt nghiệp xong em sẽ ở lại Bắc Kinh.”   Nét cười trong mắt Chu Húc phai đi mấy phần, anh nhìn Lương Tranh, giọng điệu có chút mất hứng, “Em còn muốn đi đâu?”   Lương Tranh thích nhất là nhìn cái dáng vẻ cáu có đen mặt này của Chu Húc, cố ý trêu thêm, “Sao mà biết được, đến lúc đó rồi tính chứ sao.”   Nói xong cô lại nhìn sắc mặt Chu Húc, quả nhiên, đen hơn đáy nồi rồi.   Lương Tranh không nhịn nổi nữa rồi, thoạt tiên chỉ dám khúc khích cười trộm, rồi dần dần haha thành tiếng, xem chừng khoái chí vô cùng.   Chu Húc tức giận lườm cô một cái cháy xém lông mày, “Em cố tình chọc giận anh phải không?!”   Lương Tranh lại gần, cúi đầu nhìn Chu Húc.   Nhìn mãi nhìn mãi, Chu Húc vẫn chẳng thèm mảy may chú ý đến cô.   Lương Tranh đứng dậy khỏi chỗ, lân la ngồi xuống cạnh Chu Húc, tiếp tục nghiêng đầu ngắm anh.   Ánh mắt cô quá mức chuyên chú, cuối cùng Chu Húc vẫn phải cởi giáp đầu hàng, ngẩng đầu lên đối diện với cô.   Lương Tranh khẽ cười, đôi mắt sáng như sao, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, xinh đẹp vô cùng. Chỉ một nụ cười này cũng đủ để Chu Húc xin thua trong nháy mắt, “Lúc ăn cơm... đừng nghịch ngợm.”   Anh lại cúi đầu ăn tiếp bát sủi cảo của mình, Lương Tranh ôm lấy cánh tay anh, nụ cười vẫn chưa tắt.   Chu Húc nói: “Sao em cứ nhìn anh vậy?”   Khóe môi Lương Tranh cong lên, giọng cũng ngọt thật ngọt, “Em thích anh không được à?”   Chu Húc nghe vậy, cuối cùng cũng phải bật cười.   Đã ba tháng hai người không gặp, nên mấy ngày nay cứ dính lấy nhau như sam. Nếu không phải đi học, Lương Tranh chỉ muốn một ngày 24 tiếng đều được ở bên cạnh anh, để cô được phen giải nỗi tương tư.   Hôm đó lên lớp, Phùng Thiến hỏi cô: “Tết cậu ở lại trường hay nhà Chu Húc?”   Lương Tranh đáp: “Chắc là mình không ở lại trường đâu, Chu Húc nói muốn dẫn mình đi trượt tuyết.”   Kỳ nghỉ đông năm nhất, dì Ngữ Chức tới đón cô. Lúc ấy cảm thấy, chơi vui quên trời đất, khi về còn lưu luyến mãi, dì Ngữ Chức nói, nghỉ đông năm sau sẽ đưa cô đi tiếp.   Nhưng đến năm thứ hai, vì Chu Húc nên Lương Tranh tránh tiếp xúc với Chu gia, suốt nửa năm trời không lui tới.   Khi đó cô còn hạ quyết tâm sẽ không tới nhà học Chu nữa, da mặt cô đâu có dày thế.   Quanh đi quẩn lại thế nào, cô với Chu Húc ở bên nhau.   Đêm trước hôm xuất phát tới khu trượt tuyết, Lương Tranh còn trốn trong chăn nói chuyện điện thoại với Chu Húc, anh còn dặn: “Nhớ mang nhiều quần áo ấm vào đấy, lạnh lắm.”   “Em biết rồi, có phải chưa đi bao giờ đâu.”   “7h ngày mai anh tới đón em.”   “Hả?” Lương Tranh đáp, “Sớm thế... hiếm lắm mới có hôm không phải đi học, cho em ngủ thêm chút xíu nữa đi.”   Chu Húc: “Hay 8h?”   Lương Tranh suy tình hồi lâu mới trả lời: “10h đi.”   Chu Húc: “...”   “Anh trai tốt, anh cho em ngủ thêm một lát nữa đi mà.” Chu Húc hoàn toàn bất lực trước trò làm nũng của Lương Tranh, đánh phải thỏa hiệp: “Nhớ ăn sáng đấy.”   “Em biết rồi mà.”   Hai người vẫn tiếp tục thủ thỉ tâm tình, đến gần 12, Chu Húc giục cô đi ngủ, hai người mới ngắt điện thoại.   Cúp máy, đám bạn cùng phòng vẫn chưa ai đi ngủ, mọi người lại nằm trên giường mở hội buôn dưa. Tới gần rạng sáng, cả đàn cú mới bị cơn buồn ngủ đánh gục.   Sasg hôm sau, lúc Lương Tranh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sờ soạng tìm cái điện thoại, nheo mắt nhìn màn hình, đã 9 rưỡi.   Nhưng cô nàng nào đó vẫn quả quyết nhắm mắt lại, trùm chăn ngủ tiếp, rề rà đến tận 9h45 mới chui ra khỏi chăn, vịn bậc thang leo xuống khỏi giường.   Tối hôm qua mọi người đều ngủ muộn, vẫn chưa ai dậy cả. Lương Tranh nhón bước đi ra ban công rửa mặt, vào phòng lau khô mặt rồi cầm điện thoại, xách balo, lặng lẽ ra khỏi phòng.   Ra khỏi phòng ký túc xá mới gọi điện thoại cho Chu Húc.   Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, “Em dậy rồi à?”   Lương Tranh đáp một tiếng, nói: “Anh tới rồi à? Em đang đi ra đây rồi.”   “Ừm, anh đang chờ ngay bên ngoài ký túc xá.”   Lương Tranh nhanh chân chạy xuống, còn chưa ra khỏi cửa ký túc đã thấy xe của Chu Húc.   Cô chạy lại, mở cửa xe ngồi vào trong, “Anh đến lâu chưa?”   Chu Húc trả lời: “Cũng không lâu lắm.”   Anh nhận lấy balo của Lương Tranh, “Em mang đá theo à?”   Lương Tranh đáp: “Là sách!”   Chu Húc bật cười, ném balo ra ghế sau, “Ra ngoài chơi còn mang sách theo, em có chắc là mình sẽ đọc không?”   “Chỉ cần anh không quấy rầy em thì em nhất định sẽ đọc.” Cô lấy chiếc gương từ trong túi áo khoác ra, vừa nãy chạy mải nên tóc rối hết cả rồi, vừa soi gương vừa vuốt lại.   Chu Húc đưa cho cô một hộp sữa mà một phần bánh kem, “Bữa sáng của em.”   Lương Tranh nhét cái gương về lại túi, tủm tỉm cười nhận lấy, “Sao anh biết em chưa ăn sáng.”   Chu Húc trả lời: “Vừa mời ngủ dậy phải không? Em lại nói là sai đi.”   Anh khởi động xe, ra khỏi trường.   Thời gian bên nhau càng lâu, Lương Tranh càng hiểu Chu Húc hơn. Anh chính là một chàng trai ngạo kiều (1) tính cách khó chiều, kiệm lời ít nói, lúc nào cũng một bộ lạnh lùng cao ngạo nhưng kỳ thực lại rất tỉ mỉ và biết quan tâm. Anh sẽ nhớ sở thích của cô, nhớ cô thích ăn gì, nhớ lời cô nói muốn đi trượt tuyết, thậm chí còn nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của cô, sẽ luôn miệng nhắc cô uống nước ấm.   (1) Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng xấu hổ, là kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo, thích muốn chết nhưng miệng cứ nói trái lòng.   Lương Tranh càng nghĩ lại càng thấy vui, nhanh gọn xử lý xong cái bánh, nhưng đến sữa bò thì bụng hết chứa nổi nữa rồi, “Em không uống đâu, no lắm rồi.”   Cô để hộp sữa vào ô để đồ ở giữa hai người, Chu Húc đáp: “Để đó đi, lát nữa anh uống cho.”   Lương Tranh vui vẻ thả vào chỗ.   Khu trượt tuyết không quá xa, đường đi rất thông thoáng.   Trơi rất trong, Lương Tranh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài mà tâm trạng cũng tốt theo. Cô hạ thấp cửa kính xuống, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào làm cô khẽ run lên, nhưng vẫn ấn giữ cửa không buông.   Chu Húc ngồi cạnh xùy cười, “Em ngốc à?”   Lương Tranh bĩu môi không thèm chấp anh, thuận tay mở nhạc trong xe lên.   Lúc đến khu trượt tuyết đã là giữa trưa.   Phòng khách sạn sáng sủa rộng rãi, là một phòng hai giường ngủ.   Ban nãy ở ngoài còn rất lạnh, nhưng vừa vào phòng đã thấy ấm áp hơn hẳn.   Lương Tranh cởi áo khoác dày và hai bao tay ra, ra ban công ngắm một lượt. Bên ngoài, gió lạnh vẫn rít gào từng cơn, cô hô to, “Lạnh quá lạnh quá!”   Tranh thủ thời gian, cô ngắm nghía hết một lượt khung cảnh ngoài ban công.   Chu Húc còn đang ở bên ngoài làm thủ tục bàn giao phòng và đặt bữa trưa với nhân viên khách sạn, xong xuôi đi vào, Lương Tranh đã đóng chiếm cái giường cạnh cửa sổ, “Em ngủ bên này.”   Chu Húc nhìn cô cười, “Tùy em chọn.”   Anh cởi áo khoác, lấy đồ đi vào phòng tắm.   Vừa đi ra đã bắt gặp Lương Tranh đang nửa quỳ nửa ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cạnh bên ngoài qua lớp cửa kính.   View của khách sạn này khá đẹp, có thể trông thấy một màu trắng xóa của mênh mông tuyết trắng. Trên cành cây vẫn còn đọng tuyết, khác hẳn với cảnh sắc ở nội thành.   Chu Húc lại gần, “Em nhìn gì vậy?”   “Thì ngắm cảnh thôi.” Lương Tranh vui vẻ đáp.   Chu Húc cũng ngồi xuống, lưng dựa vào tướng, thoáng nhìn ra ngoài nhưng chẳng mấy chốc đã mất hứng thú. Vẫn là người nào đó đẹp hơn nhiều.   Lương Tranh ngắm cảnh một lúc mới nhích lại gần Chu Húc, ngước lên nhìn anh, “Bao giwof chúng ta mới ra ngoài chơi?”   Chu Húc cũng đáp lại ánh mắt của cô, nói: “Giờ ăn trưa đã, chúng ta còn hai ngày ở đây cơ mà.”   Lương Tranh gật gật đầu.   Cô thấy hơi nóng, bỏ chân quỳ xuống, ngồi tại chỗ cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc hoodie màu hồng.   Chu Húc giúp cô cất gọn áo khoác. Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã mang bữa trưa tới.   Lương Tranh vừa mới ăn sáng hai tiếng trước, bây giờ lại thành ra không đói lắm, ăn mấy miếng đã buông đũa, ngồi ra chỗ khác ngắm Chu Húc ăn cơm.   Cô ngồi trên ghế, đột nhiên nhớ ra lần trước có một chuyện chưa kịp hỏi rõ ràng, hai tay chống má, vừa cười vừa nói, “Cái bí mật mà Dương Thăng nói với em ý, đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời em đâu.”   Chu Húc ngước lên nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục tỏ vẻ không để ý.   Cầm bình nước lên rót một cốc.   Lương Tranh nằm gục xuống bàn, trong mắt tràn ngập ý cười, “Từ năm nhất anh đã thích em thật à?”   “Không phải.”   Lương Tranh “hừ” một tiếng, ai mà tin.   Chu Húc định chiều mới đưa Lương Tranh đi trượt tuyết, nên hai người vẫn còn thời gian để nghỉ trưa.   Lương Tranh nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, sáng nay ngủ đến tận 10h nên giờ cô chẳng buồn ngủ chút nào.   Nghịch điện thoại chán chê, cô nghiêng người nhìn sang Chu Húc.   Chu Húc ở ngay giường bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, ngủ rất yên tĩnh.   Hai cái giường cách nhau không xa, Lương Tranh nhìn Chu Húc hồi lâu rồi thử, không nhịn được nữa, chọc chọc vào tay anh.   Chu Húc chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không ngủ, nhíu mày giữ lấy tay cô, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”   Lương Tranh cong môi cười, giọng mềm thật mềm, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Anh lưu tấm hình nào của em trong điện thoại thế?”   Chu Húc vẫn giả chết không đáp.   Lương Tranh bật cười, đúng là đồ khó tính.