Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 86 : (¯`•._) Đàm Giảo (3)

Thật sự là một tổ hợp xấu hổ, Trần Như Anh đứng trước cửa nhà hàng, nhìn thấy tôi và Ô Ngộ đi ra, mặt mũi cô ta thoáng trắng bệch. Tuy tôi có tư cách bạn gái chính thức, nhưng với những tình huống bình thường thìkhông có khí thế hùng hổ doạ người, trừ khi đối phương chọc tôi, còn Trần Như Anh này đi theo con đường bạch liên hoa đáng thương, không chủ động chọc vào tôi, cho nên tôi đành phải đóng vai người qua đường yên tĩnh đi theo Ô Ngộ. "A Ngộ, anh quen chị ấy lúc nào thế?" Trần Như Anh đã có thể gắng gượng duy trì nụ cười rồi. Tôi cũng muốn xem Ô Ngộ nói như thế nào. Ô Ngộ đáp: "Chuyện này không liên quan đến cô." Trần Như Anh im lặng. Tôi ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ, mấy con chim màu đen bay qua, bầu trời càng âm u, không biết chứa đựng quá khứ hay là bí mật của tương lai. Nhưng Trần Như Anh lại quay đầu cười hỏi tôi: "Chị ơi, là chị theo đuổi A Ngộ, hay là A Ngộ theo đuổi chị vậy?" Cái này hơi nhiều chuyện rồi. Tôi im lặng một lúc mới đáp: "Là A Ngộ... cầm lấy tay tôi bảo châm thuốc cho anh ấy." Trần Như Anh sững sờ, nụ cười cứng ngắc: À..." Người đàn ông đi cùng cô ta phía trước không nói gì, cũng chẳng quay đầu lại. Lập tức đã đến cửa, Trần Như Anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi nói: "Không đúng nha, chị à, A Ngộ chưa bao giờ hút thuốc lá, anh ấy ghét nhất là người hút thuốc đấy." Tôi dường như nhìn thấy trong mắt cô ta loé lên sự đắc ý. Điều này khiến tôi bực bội, hờ hững nói: "Tự cô hỏi anh ấy xem có hút thuốc hay không." Trần Như Anh nhìn Ô Ngộ. Ô Ngộ chỉ nói ba từ: "Tôi hút thuốc." Vẻ mặt Trần Như Anh khó có thể tin nổi, lại không dám nói tiếp. Cô ta móc thẻ phòng, mở cửa gọi: "Mẹ, A Ngộ và... một người bạn của anh ấy đến thăm mẹ này." Tôi hơi chu miệng, đi theo A Ngộ vào. Trước đó tôi chỉ thoáng nhìn qua hai mẹ con họ trên boong thuyền. Hiện tại nhìn rõ thì thấy hai mẹ con họ đều là sống trong nhung lụa, vừa đẹp đẽ lại vừa danh giá. Xét một cách công bằng thì tôi thích mẹ Trần Như Anh hơn một chút. Tôi cũng không ngờ bà ấy lại trẻ đến thế. Cửa ban công khép lại, có lẽ là để ngăn gió thổi vào. Phùng Yên ngồi trên giường. Trước đó Ô Ngộ từng nói Phùng Yên đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng bây giờ gặp nói ba mươi mấy cũng có người tin đấy. Bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi và váy, dáng người thon thả, thanh tú, gò má đầy đặn, càng khiến gương mặt trở nên dịu dàng. Ánh mắt cũng là như vậy, lộ ra sự trong veo khiến cho người ta liếc một cái đã cảm thấy bà là một người phụ nữ không tầm thường. Nhưng bà ấy lại mất trong vụ hoả hoạn nửa năm sau, nghĩ đến mà khiến người ta cảm thấy rầu rĩ. Bà ấy nhìn Ô Ngộ, mỉm cười: “A Ngộ đến à." Sau đó hơi hứng thú dò xét tôi. Ô Ngộ đi đến trước mặt bà, đứng nghiêm, giọng nói cung kính nhã nhặn: "Cô ạ, sức khoẻ cô ổn chứ?" Phùng Yên lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là say thuyền thôi. Cô gái này là..." Ô Ngộ: "Bạn của em, Đàm Giảo." Tôi cười nói: "Chào cô." Phùng Yên hiển nhiên là người thông minh, cười liếc tôi, rồi lại nhìn con gái bên cạnh mình, cũng không nói gì thêm. Ô Ngộ lại nói chuyện phiếm với bà mấy câu, sau đó thay đổi đề tài: "Cô ơi, mấy ngày nay trên thuyền có xảy ra chuyện gì kì lạ không ạ?" Phùng Yên hơi ngơ ngác: "Không có, em muốn biết chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ của bà không giống như nói dối. Trần Như Anh ở bên cạnh xen miệng vào: "A Ngộ, em cảm thấy mấy ngày nay anh mới là lạ ấy, không phải anh gặp chuyện gì khó khăn đấy chứ? Có thì nói cho cha mẹ em biết, bọn họ sẽ giúp anh mà." Nói xong như có như không liếc tôi. Nói lời này để cho tôi mất hứng sao? Phùng Yên có lẽ cũng cảm thấy con gái nói lời này thiếu thoả đáng, ấn tay con gái, ra hiệu đừng nói nữa. Ô Ngộ chỉ cười, không nhìn Trần Như Anh, nói với Phùng Yên: "Không có khó khăn gì, em rất tốt." Chúng tôi rời khỏi phòng hai mẹ con họ, cuối cùng Trần Như Anh cũng không đi theo. "Xem ra..." Ô Ngộ nói, "Trên người mẹ con họ không xảy ra chuyện gì khác thường." "Ừ." Đúng lúc này, chúng tôi đi qua boong thuyền, trên đó có không ít người, mí mắt tôi thoáng nháy một phát, bởi vì lại nhìn thấy đôi nam nữ quen thuộc cười đi qua trước mặt chúng tôi. Bọn họ dường như không thấy tôi và Ô Ngộ, coi chúng tôi như hai người xa lạ mà thôi. Vẻ mặt cũng chả có gì thay đổi. Ô Ngộ cũng nhìn thấy Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ. "Người bị thời gian quay ngược chỉ có em và anh." Tôi nói, "Hiện tại bọn họ còn chưa biết chúng ta." Ô Ngộ im lặng không nói gì. "Lần này chúng ta dừng lại thời gian hơi lâu đấy." Tôi còn nói thêm, "Sẽ không phải cứ thế tiếp tục tiến về phía trước, không còn quay lại một năm sau nữa chăng?" Anh nói: "Nếu như vậy thì là tốt nhất với tôi." Tôi không nói gì nữa. Chúng tôi đi đến cửa phòng tôi, anh đứng lại, tôi cảm nhận được ánh mắt anh vẫn dừng trên người tôi, tôi không để ý, móc thẻ phòng ra, mở cửa phòng, không nói lời nào đi vào. Cho đến khi tôi khép cửa, anh cứ đứng im như vậy, không nói nửa lời.