Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 7 : (¯`•._) Đàm Giảo (3)

Anh ta gọi người rồi, mấy giây sau tôi mới thấy người thợ bảo trì sửa chữa máy móc khác bước đến. Dáng người rất cao, gần như che khuất ánh sáng ngoài kia. Anh chỉ mặc chiếc áo ba lỗ và quần jean, toàn thân lộ ra cơ bắp đầy đặn, bởi vì mồ hôi và làm việc tay chân nên da anh hơi ửng đỏ. Eo nhỏ, gần như có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng anh, quần jean lấm tấm vết bẩn nhưng bị lu mờ bởi khí chất phóng khoáng và ngông nghênh của anh. Thân hình như vậy, hình như còn có tính xâm lược, rõ ràng bạn đang nhìn anh ấy nhưng gương mặt của bạn như bị thứ gì đó sờ soạng. Vì thế, tôi chỉ vội liếc mắt, rồi dời tầm mắt đi, chỉ lờ mờ cảm thấy khuôn mặt anh rất sạch sẽ, đẹp trai. Một lát sau, khóe mắt tôi lại men theo đôi chân nhỏ của mình rồi dời nhìn lên tấm lưng anh. Anh c đi qua trước mặt tôi. Tóc mái anh hơi dài, che khuất cái trán, mặt hơi nghiêng sang hướng khác nên tôi không nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng anh cũng không chào hỏi tôi, dường như không nhìn thấy người chủ xe là tôi. Anh cúi người dùng ngón tay lau bụi trên đầu xe, lộ ra vết xước ở bên trong, ngón tay hơi gầy, thon dài, ở phần giữa và gan bàn tay đều có vết chai, đó là bàn tay thô ráp của người thợ sửa máy, chẳng biết tại sao, tôi lại cảm thấy bàn tay ấy …rất gợi cảm. Anh đứng thẳng người lên, tôi vẫn chưa cao đến vai anh, vốn định dùng ngón tay chọt vào lưng anh, không biết sao tôi lại không dám chọt, nên đành mở miệng nói: “Anh à, đã sửa xong rồi à?” Giọng nói của anh trầm thấp, hơi khàn, hình như còn có vị thuốc lá. “Bao nhiêu tiền?” Tôi lại hỏi. “Cô xem trả bao nhiêu thì trả.” Anh nói. Tôi hơi mở to mắt, người thợ này cũng quá cá tính đi, Trong lòng tôi suy đoán một chút: “300 được không?” Anh nói: “Được.” Sau đó cúi đầu, cầm dụng cụ bước đi. Tôi hơi sửng sốt, sao càng nhìn anh ấy tôi càng cảm thấy quen thuộc nhỉ? Không thể nào, đây là lần đầu tiên tôi tới tiệm này. Hơn nữa trước đây tôi cũng đâu quen người thợ rửa xe này, tôi chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc xe kia nhưng anh dường như chưa phát hiện ra tôi, vẫn cúi đầu miệt mài làm việc. Tôi đi đến trước mặt anh, cách anh hơn hai mét, len lén quan sát anh. Lúc này, anh chợt ngẩng đầu lên. Tôi thoáng ngây ngẩn cả người, cảm giác ấy như trái tim bị người ta đánh một cái. … “Nếu như cô đi một mình, nếu như cô không ngại, bữa tối chúng ta ngồi chung bàn nhé?” “Loại sách quỷ quái này, toàn bịa đặt chuyện yêu đương lung tung, là rác rưởi!” Con bé không phải là bạn gái tôi mà là em ruột của tôi. … Thân thể cường tráng đấy, nhưng vẫn không mất vẻ đẹp trai, giống như mẫu người đàn ông bước ra từ trong giấc mộng của tôi, cả mái tóc đen kịt ấy và cái đầu cao cao. Nhưng, sao có thể là anh ấy? Trong lòng tôi hơi rối loạn! Đầu óc tôi trở nên thông suốt, khiếp sợ xong, tôi nhanh chóng khôi phục lý trí. Không, không thể nào, một người hào quang lấp lánh, sắp tốt nghiệp trường đại học danh giá, sắp bước từng bước lên tầng cao nhất trong xã hội, còn một người là thợ sửa máy ô tô ở tầng thấp nhất. Hơn nữa, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện tuy mặt mày bọn họ tương tự nhưng rất khác biệt. Người đàn ông kia khi ấy da mịn thịt mềm, thân hình gầy gò, sao có thể có cơ bắp như từng trải qua rèn luyện thế này? Mà người đàn ông trước mắt, dưới cằm còn có râu phúng phính, gương mặt hơi gầy, đường nét gương mặt cứng rắn hơn nhiều. Một người giống như viên trân châu trong chuỗi châu tròn ngọc sáng, còn một người là than đá sắc bén được ném ở bên ngoài. Mấy tuần ngắn ngủi, ngoại hình và khí chất của một người không thể thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Bọn họ không phải là một người, bọn họ chỉ có mặt mũi tương tự mà thôi. Suy nghĩ rõ ràng điểm này xong, cả người tôi dần thả lỏng, người đàn ông trước mắt mặc dù là thợ máy, nhưng đẹp trai có vẻ ngang bướng hơn người đàn ông tinh anh trên tàu nhiều. Lúc này, anh thợ chào hỏi tôi ban nãy lấy một cái ghế tới nhiệt tình mời tôi ngồi xuống bên cạnh sau đó giới thiệu cho tôi cách làm thẻ rửa xe, sau đó định lấy một tờ ra, nhưng anh ta nói: “Người đẹp, chỉ cần nói cho tôi biết tên với số điện thoại cô là được.” Tôi nói: “Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, chữ Giảo trong trăng sáng vằng vặc.” Sau đó nói số điện thoại cho anh ta. Không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, nhưng tôi đột nhiên nhìn thoáng qua người đó đang ngồi xổm xuống để quét thêm một lớp sơn, động tác của người đó hơi ngừng lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lại anh ta, anh ấy lại cúi đầu tiếp tục làm việc. Lòng tôi nảy lên, vừa nãy người khác gọi anh là anh Dục hay anh Ngọc? Ánh mắt tôi nhìn trên tường, chỗ đó có bảng giới thiệu thông tin của nhân viên. Cái tên thứ ba là Ô Ngộ. Nói đến cũng kì lạ, tôi vừa nhìn qua đã biết đó là tên của anh. Đơn giản, nhưng lại có cảm giác rất hay. Tôi mới nhớ lại, hình như tôi không biết tên người đàn ông trên thuyền đó.