Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 262 : (¯`•._) Đàm Giảo (32.6)

Tôi quyết định quay người bỏ chạy. Ai ngờ vừa quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen như bóng ma lao tới từ bên thành hang, như một con dã thú, thoáng cái bắt được tôi. Đầu óc tôi gần như trống rỗng. Hình ảnh này quá quen thuộc, tôi hoàn toàn không có bất cứ phòng bị, không có bất cứ chuẩn bị tâm lý nào, người nọ đã từ sau lưng ghìm chặt lấy tôi, cánh tay đặt lên cổ tôi, khiến cho cổ họng tôi không phát nổi ra tiếng, cánh tay kia bóp chặt eo tôi. Trong tích tắc tôi rõ ràng cảm nhận được trên cánh tay gã còn mồ hôi chưa khô, hơi nóng ướt.Tôi nhìn thấy hai chân mình đạp giữa không trung, tôi nghe thấy tiếng thở của mình như bị xe không ngừng nghiền ép qua. Trước mắt vẫn là cái hang trong lòng đất và dây leo sinh trưởng, nhưng tôi chỉ cảm thấy giật mình như ở trong mộng. Trong nháy mắt cảm giác được người nọ như dã thú đi săn tôi, thật sự quá quen thuộc, cũng quá kinh hãi, dù tôi đã trải qua một lần. Cả người tôi lạnh như băng, giống như tiến vào trong đống đá tuyết kia. Tôi hoàn toàn không kìm nén nổi nước mắt, hai chân tôi đã chạm được vào mặt đất, nhưng vô dụng thôi, gã nhanh chóng kéo tôi vào sâu trong hang. Tôi không phát ra được tiếng gì, tựa như có một tảng đá lớn nghiền ép cả người tôi. Hơi thở tôi dồn dập giống như quỷ, cái gì cũng không nghe, không nhìn thấy, nhìn ánh sáng cửa hang cách tôi ngày càng xa, chỉ có tiếng bước chân nặng nề của gã và tiếng hít thở ngay bên tai tôi. Tôi đột nhiên có phản ứng, vội vàng quay đầu muốn nhìn rõ dáng vẻ của gã, ai ngờ gã nghiêng đầu né đi, giống như phản xạ có điều kiện nào đó, giống như đã từng như vậy. Sau đó gã vùi đầu vào lưng tôi, cười ha ha, tôi không nghe ra được rốt cuộc là tiếng của ai. Sau đó một tay gã đột nhiên trượt về sau dừng trên lưng tôi, chạm vào quần áo. Tôi còn chưa kịp phản ứng, gã gã ra sức nhéo xuống dưới, tôi đau đến mức cả người run rẩy, nửa người không còn sức. Vì thế tiếng cười của gã thấp hơn, cũng vui hơn. Tôi hiểu được, tôi xác nhận rồi. Thực sự... là gã. Cơ thể này vốn là bị người chặn ngang chặt đứt. Chỉ có tôi và gã biết thôi. Thực sự là gã, gã giống như cơn ác mộng. Cho nên ngay từ đầu gã đã ở trên con thuyền đó, thậm chí còn rơi xuống lòng đất với chúng tôi sao? Đoạn đường này chỉ có chín người chúng tôi, cả đường đi gã im lặng, tên nói cho mọi người cũng là giả, gã còn chưa bị huỷ mặt. Hiện tại cuối cùng tìm được cách ra ngoài, vì thế gã ra tay với tôi? Vậy lời nói... trước khi chết kia, gã đột nhiên mỉm cười, nói... Gã chờ chúng tôi ở địa ngục. Gã dùng tôi và Ô Diệu làm mục tiêu săn bắn, rốt cuộc nguyên nhân ở đâu, kết quả ở đâu, tôi đã không phân biệt được rõ nữa rồi. Nhưng cơn ớn lạnh xông vào đầu tôi, gã có trí nhớ? Nếu không sao lại nhéo eo tôi, cố ý làm cho tôi nhớ lại sự sợ hãi đến tận xương kia? Nhưng Ngôn Viễn, Chu Quý Nhuỵ, Trần Như Anh rõ ràng là không nhớ mà. Tại sao? Đúng rồi, khi chúng tôi rời đi, gã đã khác với Ngôn Viễn, Trần Như Anh, gã có trí nhớ mơ hồ đối với tương lai. Gã chết ở gần giao điểm, là điểm cuối cũng là khởi điểm, hai dòng thời gian sắp hoà vào nhau, giới hạn giữa quá khứ và tương lai không còn rõ ràng... Cho nên hiện tại gã nhớ tất cả sao? Nhớ rõ "mấy hôm trước", gã bị tôi và Ô Ngộ tự tay bắt giết chết. Tôi nghe thấy mình rên rỉ như con thú bị mắc bẫy, liều mạng bắt lấy cánh tay gã, nhưng không được. Trong đầu tôi trống rỗng, chẳng lẽ tôi và Ô Ngộ đã đi tới bước này mà tôi lại chết trong hang này hoặc nói đúng hơn là chết trong tay gã sao, sẽ chết ở nơi chỉ cách Ô Ngộ hai mươi mét? Anh cứu được em gái, lại mất đi tôi? Ô Ngộ anh ấy... nói sai rồi, anh đã nói sai rồi. Lịch sử vẫn còn cơ hội thay đổi trước khi chưa phải là lần cuối cùng. Hiện tại chúng tôi ở trong lòng đất, cái giao điểm thời gian này mới là cuối cùng. Không! Ngay trong khoảnh khắc thời gian như ngừng lại này, người đàn ông đằng sau như gặp phải tập kích nào đó, hô lên một tiếng, tay cũng buông ra, tôi ngã xuống mặt đất, hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy hình ảnh sởn hết cả gai ốc, một con nhện cực lớn từng tấn công Trần Như Anh ghé vào lưng người đàn ông, bọn họ lập tức ngã vào trong đống dây leo. Phía dưới dây leo đen ngòm, tôi không nhìn được dáng vẻ của người kia, chỉ nghe thấy tiếng một người một nhện điên cuồng dánh nhau. Tôi không biết thứ gì đã dẫn con nhện kia tới, có lẽ chính là tiếng động phát ra từ tôi vào gã, chúng tôi đi vào quá sâu, song hôm nay con nhện này cũng đã cứu tôi một mạng. Chỉ là cho dù ai thắng, đối với tôi đều là kiếp nạn. Tôi cắn răng, cho dù muốn nhìn rõ người nọ là ai, nhưng thực sự không nhìn được, lúc này là cơ hội duy nhất cho tôi chạy trốn. Tôi quay người, ra sức liều mạng chạy về phía cửa hang. Cũng may người nọ còn không kéo tôi đi quá xa, cuối cùng tôi đã nhìn thấy ánh sáng ở cửa hang, cũng nhìn thấy bóng dáng Ô Ngộ ở cách đó không xa. Anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi, biến sắc, đứng lên. Phùng Yên cũng kinh ngạc nhìn sang. Cuối cùng tôi đã chạy ra, nước mắt nhoè nhoẹt, nhào vào lòng anh, hô lên: "Gã cũng ở đây... A Ngộ... Gã cũng ở trong hang! Vừa rồi gã... em không thấy rõ... A Ngộ!" Cả người Ô Ngộ thoáng chốc lập tức chùng xuống.