Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 237 : (¯`•._) Ô Ngộ (29.3)
Đàm Giảo nói tiếp: "Lúc em bị gã bắt có từng nói chuyện với gã. Gã biết rõ em có thể hiểu được gã, em biết rõ gã muốn gì, cho nên gã sẽ nói như vậy. Gã đang thực hiện con đường của mình, hai chúng ta... bây giờ là bốn người chúng ta trở thành chướng ngại lớn nhất của gã. Như vậy hiện tại đánh bại chúng ta mới là ý nghĩa với con đường biến thái của gã, thay thế ý nghĩa vốn có. Đây là nguyên nhân tại sao em nói Ô Diệu sẽ không lập tức bị giết. Bởi vì tra tấn con bé chỉ là thứ yếu, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta, muốn xem chúng ta khóc, muốn xem chúng ta không khống chế được cảm xúc, muốn xem chúng ta trở thành nạn nhân cuả hành vi biến thái của gã."
Tráng Ngư nhỏ giọng nói: "Shit, bà đây lạnh hết cả người!"
Thẩm Thời Nhạn xoa đầu cô ấy, Tráng Ngư im miệng.
Đàm Giảo tập trung thực sự thay đổi thành người khác. Trong thoáng chốc tôi lại như quay về lần đầu tiên gặp trên thuyền, cô gái kia dùng ánh mắt trong suốt sắc bén nhìn tôi, xem thấu nội tâm tôi, xem thấu sự cứng cỏi và yếu đuối của tôi. Còn lần này cô ấy tìm tòi nghiên cứu là tâm lý tên tội phạm đáng sợ nhất. Cô ấy nhìn chằm chằm vào giấy viết thư nói: "Tuy gã dùng máy đánh chữ, không lộ chữ viết, nhưng từ cách dùng từ có thể phân tích được bối cảnh của một người. Gã dùng "đôi bên, "mặt trời lặn", từ ngữ văn bản như vậy chứng tỏ nhất định đã được học hành. Hơn nữa gã có thể tự do gây án, kế hoạch kín đáo, hơn nữa còn làm bạn với phú nhị đại như Trần Tinh Kiến, em tin tưởng điều kiện kinh tế của gã nhất định không hề kém."
Chúng tôi đều gật đầu.
"Tiếp đó là đầu mối quan trọng nhất. "Đàm Giảo nói, "Cái gì là cô bé ở nơi vốn nên ở?"
Thẩm Thời Nhạn đứng lên: "Ô Diệu vốn nên mất tích ở gần đường Xuân Tịch, thi thể… ở trong tủ lạnh nhà hàng cách nhà Ô Ngộ 3 km. Tôi lập tức thông báo cho lão Đinh tăng cường tuần tra hai địa điểm này, một khi phát hiện tung tích kẻ khả nghi sẽ đuổi bắt."
Đàm Giảo nhíu mày: "Tuy nói Ô Diệu nên ở nơi vốn nên ở, nhưng gã biết rõ chúng ta cũng biết... Nếu như trực tiếp mang Ô Diệu tới hai nơi này, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?"
"Hoặc là cùng loại nhưng là nơi khác nhau." Tôi mở miệng, "Cách nhà anh mấy cây có không ít nhà hàng. Gã đem con bé đến một nơi khác có thể né tránh cảnh sát, lại có thể lặp lại lịch sử."
Đàm Giảo gật đầu: "Em cũng cho rằng đây là một loại khả năng."
Thẩm Thời Nhạn nói: "Đã hiểu, tôi sẽ thông báo cho lão Đinh."
Đàm Giảo nói tiếp: "Chỗ "có lẽ" này em đã suy nghĩ thật lâu, cái gì là nơi có lẽ cần phải xem giải thích như thế nào. Ví dụ như gã không phải chỉ nơi Ô Diệu có lẽ ở trong lịch sử, mà là nơi duy nhất bây giờ gã có thể giết chết nạn nhân. Vậy gã ở đâu? Trong lịch sử có nạn nhân được phát hiện ở thùng rác, trong nhà, bãi đất hoang, nhà hàng… Em nghĩ có lẽ chúng có đặc điểm chung nào đó.
Còn có khả năng trong lịch sử, Ô Diệu là nạn nhân thứ năm, nhưng bây giờ con bé là thứ mấy?"
Tiim tôi xoay vòng, đáp: "Thứ hai."
Đàm Giảo gật đầu: "Em là người đầu tiên, thay thế Trần Ninh Mông. Ý của những lời này liệu có phải là nơi nạn nhân thứ hai trong lịch sử nên xuất hiện không?"
Trong lịch sử nạn nhân thứ hai... tên là Lục Tiểu Giang, được phát hiện trong thùng rác cách nhà cô ta không xa, cơ thể bị tách rời.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
65 chương
161 chương
47 chương
62 chương
18 chương