Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 228 : (¯`•._) Ô Ngộ (28.2)
Cô ấy khoác áo cảnh sát, quần áo rất bẩn, còn có nhiều chỗ bị rách. Hai cổ tay có vết hằn dây màu đỏ.
Tôi bắt lấy cổ tay cô ấy: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Giảo im lặng một lúc, khẽ cầm tay tôi, nói: "Em không sao hết. Trước đây chưa từng nghĩ tới... sẽ bị gã thứ hai bắt đi, nhưng cũng chưa bị tổn hại gì hết, Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn đã nhanh chóng đến cứu em. Thẩm Thời Nhạn còn suýt chút nữa đã bắt được gã. Em thực sự không sao đâu, không giống như anh..."
Trong lòng tôi tê liệt đau đớn, mặt mũi cô ấy tái nhợt, nhưng trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa bóng tối. Tôi im lặng một lát mới lên tiếng: "Giảo Giảo, lại gần anh thêm chút nữa."
Cô ấy vốn ở trước mặt tôi, nghe vậy dịch càng gần hơn, tôi giơ tay lên, giữ gáy cô ấy, ánh mắt của cô ấy đối diện ngay với mắt tôi.
"Rất sợ sao?" Tôi thấp giọng hỏi.
Sắc mặt cô ấy thay đổi, cắn môi không nói.
"Vậy mới tốt chứ." Tôi nói, "Em là cô gái dũng cảm, thông minh nhất anh từng gặp. Anh yêu em, Đàm Giảo."
Nước mắt cô ấy rơi xuống, cúi đầu, bắt đầu nức nở. Tôi yên lặng ôm chặt cô ấy. Không thể tưởng tượng nổi cô ấy đã gặp phải chuyện gì, đó là vực thảm, nhưng cô ấy đã một mình vượt qua được rồi.
Cuối cùng tôi đã không có cách nào nhịn được, cũng không quan tâm vết thương, ra sức ôm cô ấy vào lòng. Từ lúc tôi bắt đầu tỉnh lại cho đến hiện tại, dường như cả người cô ấy bây giờ mới được thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong cổ tôi không ngừng khóc. Tôi hôn tóc, trán cô ấy, cuối cùng tìm được mặt cô ấy. Chúng tôi cứ thế yên lặng hôn lấy nhau trong phòng bệnh tối đen. Môi cô ấy và tôi đều lạnh buốt. Tôi tìm lấy cô ấy, dây dưa với cô ấy, nước mắt của cô ấy ở giữa hai chúng tôi, lại mất đi trong đầu lưỡi. Hương vị kia hơi mặn, tôi hút hết cả.
"Rất sợ..." Cô ấy nói, "A Ngộ, em vô cùng sợ, sợ bị gã tra tấn, sợ trở nên người không giống người, quỷ không ra quỷ, sợ đau đớn, sợ chết, sợ sẽ không còn gặp lại anh nữa..."
"Xin lỗi..."
"Anh có lỗi gì chứ?"
"Anh không bảo vệ tốt cho em, không ở bên em."
"Không liên quan đến anh." Cô ấy lập tức nói, "Anh còn bắt được một người. Nếu không phải là anh, chúng ta cũng đầu hàng với vụ án này."
"Sau này, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Tôi nói, "Anh sẽ không bao giờ rời khỏi em."
"Ừ. "Cô ấy ngửa mặt lên, nhìn mười ngón tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau, "Em và A Ngộ ở bên nhau."
Tại sao cô ấy chỉ nói câu đơn giản như vậy mà lại khiến lòng đàn ông dịu dàng, ngọt ngào, đau khổ. Trong lòng tôi đột nhiên bị sự xúc động mãnh liệt chiếm giữ. Tôi sờ ngón áp út cô ấy, khẽ nắm chặt. Tôi nghe thấy giọng nói không quá ổn của mình: "Đàm Giảo, sau này lấy anh, được không?"
Cả người cô ấy đều bất động.
Giọng nói của tôi khô khốc, xung quanh yên tĩnh, chỉ có hơi thở và tiếng nói chuyện của chúng tôi. Tôi nói: "Hiện tại anh không có nhẫn, cũng không có phòng cưới và xe hoa. Sau này chỉ cần anh cố gắng là sẽ có."
Cô ấy khóc nói: "Chẳng lẽ anh đang cầu hôn sao?"
Tôi không nhịn được cười, khi cười lại khiến vết thương bị đau, tôi nói: "Nếu không thì sao?"
Cô ấy nói tiếp: "Nhưng tại sao anh lại cầu hôn vào lúc này?"
Tôi nói: "Bởi vì anh muốn được ở bên em suốt quãng đời còn lại."
Cô ấy hỏi: "Rất muốn rất muốn sao?"
"Rất muốn rất muốn."
Cô ấy nói tiếp: "Tuyệt đối không đổi ý? Hơn nữa luôn đối đối xử tốt với em như vậy?"
Tôi nén nước mắt: "Vĩnh viễn không đổi ý, cả đời đối xử tốt với em."
Cô ấy cúi đầu lau nước mắt: "Được, vậy cứ quyết định như thế đi."
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
48 chương
17 chương
131 chương
40 chương