Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 216 : (¯`•._) Đàm Giảo (27.2)
Tôi gần như là quả quyết nói: "Tôi không bịa chuyện! Tại sao tôi phải bịa chuyện lừa gạt các chú chứ? Ăn no rỗi việc sao? Không, chuyện này không thể nào, bọn chúng nhất định sẽ gây án. Hiện tại không bắt được chờ đến khi bọn chúng thực sự giết hại những cô gái kia, các chú chạy gãy chân cũng không kịp, tất cả mọi người sẽ hối tiếc!" Tôi cũng không biết sao cảm xúc lại hơi kích động, hốc mắt cứ thế ướt nhoè. Lão Đinh nhìn tôi, nhất thời im lặng.
Sắc mặt Ô Ngộ hoàn toàn chùng xuống, anh nói: "Ngày mai. Lão Đinh, tôi cầu xin chú chờ thêm một ngày. Có lẽ là xảy ra chênh lệch ngoài ý muốn, mới khiến cho bọn chúng tối hôm qua không ra tay, nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ dở chuyện phạm tội, bọn chúng sẽ lập tức bắt đầu. Xin hãy canh thêm một buổi tối nữa!"
Tôi và Ô Ngộ ngồi trong quán ăn gần đồn cảnh sát, trời đã sáng tỏ, bầu không khí trên đường hối hả, thành phố yên lặng. Mới sáng ra trong quán không nhiều người lắm, ngoài chúng tôi ra chỉ có ba học sinh trung học.
Ô Ngộ lại hút thuốc rồi, tay đặt bên cạnh bàn, tôi hỏi anh muốn ăn gì uống gì, anh chỉ thản nhiên đáp mấy câu, dáng vẻ khó có thể tới gần.
Tôi để bát hoành thánh nóng tới trước mặt anh, anh liếc tôi, ánh mắt kia khiến người ta rung động cũng như đau lòng. Anh nói: "Em ăn trước đi."
Tôi đứng dậy bưng bát tới: "Nhường cái gì, anh ăn đi."
Anh ném đầu lọc thuốc lá xuống đất giẫm tắt, cầm lấy đũa vùi đầu ăn. Vẫn là dáng vẻ người thợ máy của tôi, ăn như gió cuốn tràn đầy mùi vị đàn ông, không có chút nào nhã nhặn ra vẻ ta đây. Nhìn vậy trong lòng tôi cũng trở nên mềm mại, đồ ăn trong miệng cũng chẳng còn đắng chát nữa.
Không biết có phải do quán gần Cục mà mới ăn được nửa bát tôi đã no căng, cảm thấy hơi khó chịu. Anh đã sớm ăn xong, thấy thế hỏi: "Không ăn nổi nữa rồi à?" Tôi yên lặng gật đầu, anh kéo bát của tôi qua, cầm lấy ăn. Tôi nói: "Này em ăn rồi đấy, không sao chứ?"
Cuối cùng anh đã mỉm cười: "Có sao đâu? Em cho rằng anh sẽ lãng phí thức ăn sao?"
Cuối cùng tôi đã biết cảm giác hoàn toàn thích một người là như thế nào rồi. Dù là nhìn anh thế nào, trong mắt bạn vẫn là cảnh đẹp. Nhìn anh khó xử, không thể che giấu được cảm giác vui mừng trong lòng. Tất cả uể oải trong tôi dần quét sạch, không nhịn được cười.
Chờ anh ăn xong tính tiền, tôi chỉ cảm thấy trên người cả hai đều là hương vị khói lửa ấm áp, bàn tay được anh nắm lấy cũng rất nóng. Anh đã không còn sa sút, cũng không im lặng, giữa đôi lông mày anh tuấn là sự bình tĩnh dịu dàng. Anh không biết tôi yêu quý anh như vậy biết bao.
Đi mấy bước, tôi kéo lấy áo anh, anh quay đầu lại, tôi kiễng chân lên hôn anh.
Anh khẽ giật mình, dù sao chúng tôi cũng đang ở phố xá sầm uất, xung quanh toàn là người. Tôi chưa bao giờ to gan như thế, nhưng hôm nay tôi mặc kệ tất cả, cố chấp nhắm mắt hôn anh. Anh nhanh chóng ôm lấy tôi, gần như để mặt tôi vùi trong cánh tay.
Bên cạnh ánh mặt trời chiếu sáng, xe đến người đi, hơi nóng từ quán xá bốc lên, chủ quán bận rộn. Mấy học sinh trung học có lẽ đang nhìn chúng tôi.
Tôi cảm thấy thoả mãn, cảm giác kia giống như thời gian dừng lại, lúc này chỉ có hai chúng tôi.
Lúc về đến nhà Ô Ngộ nhận được điện thoại. Giọng nói của người đó rất gấp, cũng rất cẩn thận: "Ô Ngộ, tôi là Tiểu Trương ở đội cảnh sát hình sự thành phố, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau, là tôi tiếp đón hai người. Bên này phát hiện ra chút ít tình huống mới, đội trưởng Đinh bảo cậu lập tức tới ngay." Bên đầu kia ầm ĩ, tiếng nói cũng không quá rõ ràng.
Ô Ngộ lập tức đáp: "Tôi tới ngay."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
99 chương
81 chương
132 chương
28 chương
65 chương
25 chương