Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 11 : (¯`•._) Đàm Giảo (2)

Tôi thuận thế vịn tay anh ấy đứng dậy, tay của anh ấy rất nóng, cũng rất có lực. Anh nói: “Thật xin lỗi.” Tôi không ngờ trái banh này là do anh đá, tôi liếc xéo nhìn anh: “Là anh đá à?” Anh cười rồi nói với tôi: “Cô ngồi xuống trước đi.” Rồi anh quay đầu nói với bọn Tiểu Hoa: “Mọi người đi đá trước đi, tôi xem thử cô ấy một chút.’ Giọng nói của anh bình thản, mấy người Tiểu Hoa đều sửng sốt, toàn bộ đều cười ồ lên. Ô Ngộ chẳng ngó đến bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mặt tôi lại hơi nóng lên rồi. Mọi người bên ngoài đều giải tán, chỉ còn thừa lại tôi với anh ấy. Tôi ngồi xuống trên bậc thềm còn anh đứng bên cạnh tôi, váy của tôi vốn chỉ tới đầu gối, ngồi xuống đã trên đầu gối rồi, vì thế anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy miệng vết thương, bị thủng hai lỗ lớn, chảy một ít máu. Hơi đau một chút. Hai chúng tôi đều im lặng Tôi nói: “Sao anh lại đá trúng tôi?’ Anh ấy nhìn vào mắt tôi rồi nói: “Tên nào nói là tôi cố ý đúng không?” Một câu nói khiến tôi nói không nên lời, trái tim cũng nhảy dựng lên, một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi – Đây là cách trêu ghẹo đặc biệt của đàn ông sao? Dĩ nhiên đấy có thể chỉ là suy nghĩ lung tung của tôi thôi. Tôi hừ một tiếng nói: “Anh đá làm tôi bị thương rồi, anh xem giờ phải làm sao?’ Anh nói: “Tôi cũng không nói sẽ để cô chờ ở chỗ này.” Sau đó anh xoay người như muốn đi, tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh đi đâu vậy? Ở đây nắng như vậy, anh bảo tôi chờ cái gì? Tôi còn phải đi về đấy.” Bậc thang bên cạnh còn có nhiều đồ của bọn họ, Ô Ngộ lấy ra áo sơ mi màu xám, và cái nón màu đen, vành mũ do ma sát nhiều nên có rất nhiều lông, nhưng trông rất mềm mại sạch sẽ, sau đó anh ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, trong lòng hơi khó hiểu. Khó hiểu nhưng trong lòng dâng lên cảm giác rất kì lạ. Trước mắt tôi tối sầm lại, anh đã đem chiếc mũ đội lên đầu tôi. Cách lớp vải, tôi cảm giác được sức mạnh trên bàn tay anh, tay của người đàn ông xa lạ. “Đội phơi nắng.” Anh nói xong rồi rời đi. Tôi không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đội mũ của người đàn ông xa lạ, hơi lớn nhưng may thay, trong lòng của tôi lại dâng lên suy nghĩ ấy: Anh rất biết cách trêu chọc phụ nữ! Trời sinh đã như vậy hay là hành động bất thường của người đàn ông? Chỉ là đầu của tôi trở nên rất nhạy cảm, chỉ tiếp xúc với vành nón thôi làn da cũng ngưa ngứa. Cảm giác như trên đầu của bạn không phải là nón mà đang có ai đó dùng tay đè lên đầu bạn. Tôi không có tháo mũ xuống, không muốn tháo. Không biết vì sao, chỉ là không muốn tháo mà thôi. Mười phút sau, Ô Ngộ trở lại trên tay còn cầm theo túi nilon, là một chai nước và thuốc. Anh lại đi đến tiệm thuốc gần đây, cẩn thận và chu đáo như vậy. Anh lại liếc mắt nhìn tôi, tôi hơi mất tự nhiên, quay đầu đi, sau đó anh mở nước đưa đến cho tôi. Tôi hơi do dự uống một hớp, rồi nói: “Cảm ơn anh.’ Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Rửa sạch bụi bẩn ở trên đùi đi.” “Á…” Tôi bỗng nhiên hơi quẫn bách, tôi duỗi chân ra, đổ nước lên. Anh đứng ở trước mặt tôi, vẫn nhìn tôi, tôi chợt cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật gay mắt, dù đã có nón che chắn. Sau đó Ô Ngộ ngồi xuống bên cạnh tôi, vẫn cao hơn tôi. Nhưng ngồi cách tôi một nửa, anh lấy thuốc trong túi đặt ở trên bậc thang, lấy bông vải và cồn đưa cho tôi. Tôi cũng tự nhiên nhận lấy rồi bôi lên vết thương, vết thương hơi rát khiến tôi ‘ối’ lên một tiếng. Anh ở bên cạnh nhìn tôi, nãy giờ vẫn không nói gì. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn chân tôi, nhìn không chớp mắt.