Mau xuyên: vai ác này có độc

Chương 12 : Tấc phát thiên kim. (11)

Editor: Mi AnBeta: Aki ReĐể xử lí lịch trình còn tồn đọng trong bảy ngày trước, Bích Linh cũng rất liều mạng, một ngày ít nhất chạy ba lần, trời nam đất bắc nơi nơi đều chạy. Hôm nay, Bích Linh ngồi trong cabin, chống cằm nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài, nhàm chán ngáp một cái. Bảy ngày kia trôi qua thật là quá hạnh phúc, tuy phải trốn tên biến thái kia cũng rất mệt......"Lương Lương, xuống máy bay xong chúng ta cùng đi tiệm cơm Tây ăn cơm nhé?"Cô nhóc bên cạnh hưng phấn thò đầu qua, trong ánh mắt lấp lánh ngôi sao. Ui ui ui, động tác chống cằm vừa rồi của Lương Lương thật lười biếng thật ưu nhã nha, bị mê hoặc rồi làm sao bây giờ! Bích Linh giương mắt lười nhác nhìn thoáng qua cô nhóc mắt hình trái tim, nhớ mang máng người này gọi là Phù Mộng Nguyệt, một diễn viên hạng nhất, lại là fan trung thành của cô. Nghĩ nghĩ, Bích Linh làm ra hành động gật gật đầu, cho cô bé ấy một cái mỉm cười đầy "ấm áp". Cô bé che ngực, không được, trong giây lát lại biến thành nữ thần ngạo kiều cao lãnh như vậy, cô chịu không nổi a a a!!! Bích Linh dời đi ánh mắt, khóe miệng giật giật. Người quá đẹp cũng không tốt.【 Mặt ký chủ vốn đẹp. 】Ta không cần, cái này không phải mặt ta.【......】Nó vậy mà không có lời gì để nói. Xem xét nhiệm vụ chi nhánh.【 Nhiệm vụ chi nhánh: Cấu kết với nhau làm việc xấu, tiến độ hoàn thành độ 3/3 (đã hoàn thành) 】Bích Linh líu lưỡi. Bổn bảo bảo hình như chỉ xử nam chủ hai lần đúng không nhở.【 Ký chủ thiểu năng, lần thứ ba là lần ngươi trùm bao tải đánh Lãnh Lăng Thiên đó. 】What? Như vậy mà cũng tính?【 Xem như ký chủ may mắn, ký chủ xoay người xong, Liên Vô Trần cũng giẫm một chân lên Lãnh Lăng Thiên, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu. 】Bích Linh: "......" Liên Vô Trần, cái tên gia hỏa này!【 Lần thứ hai ngươi làm sập cứ điểm của Lãnh Lăng Thiên xong, người của Liên Vô Trần giúp ngươi thu thập tàn cục. 】Cái rắm! Bổn bảo bảo đâu có lưu lại tàn cục cho hắn, người đều bị chém chết!【 Thi thể quá nhiều. 】Bích Linh: "......" Người quá lợi hại cũng không được. Thế đạo bây giờ làm người cũng thật khó.***Sau khi Bích Linh xuống máy bay, cô thực hiện lời hứa cùng Phù Mộng Nguyệt ăn cơm, hai người đều mang khẩu trang, đi vào một tiệm cơm Tây khá cách điệu."Lương Lương, sao chị không tham gia thử kính《 Liệt Diễm 》?" Phù Mộng Nguyệt cắt bò bít tết, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm. Bích Linh như cũ thong thả ung dung bỏ đồ ăn vào miệng: "Có người muốn cướp thì nhường thôi."Phù Mộng Nguyệt cũng là một người hiểu chuyện, tròng mắt chuyển động liền biết đại khái, cô ấy lập tức đập bàn một cái, tức giận bất bình mắng: "Lương Lương, chị cũng quá tốt bụng rồi, cần gì nhường nhân vật cho Nhan Nhược Thủy, chị ta so ra đều kém đầu ngón tay của chị! Quả thực là đạp hư nhân vật!"Khoé miệng Bích Linh run rẩy một chút, đỡ trán nói: "Cô đây là đối với tôi sùng bái mù quáng."Cô nhóc này hung hăng cắn một ngụm bò bít tết, "Chính là muốn sùng bái chị!"Bích Linh: "......"Ai u uy, bộ dáng tùy hứng này...... Cô thích!Ăn xong, Bích Linh thay cô trả tiền. Cả khuôn mặt nhỏ của Phù Mộng Nguyệt đều đỏ lên: "Lương Lương......"Bích Linh lắc đầu: "Không có gì."【 Ký chủ từ khi nào lại biết quan tâm tới người khác như vậy? 】Bổn bảo bảo tâm tình tốt, có tiền.【 Không muốn nói chuyện. 】Bích Linh tiễn người xong, lại lộn trở lại tiệm cơm Tây. Trong cốt truyện, nữ chủ chính là bị hạ dược trong phòng này, gặp gỡ nam chủ, cuối cùng "bạch bạch bạch". Cô muốn ở lại xem diễn! Cũng không biết khi bị cô quấy rối một hồi như vậy, nam chủ có còn muốn tiếp thu nữ nhân nhào vào trong ngực không nhể? Bích Linh đeo khẩu trang cùng kính râm lên, rụt đầu vào trong áo cao cổ, đi đến ghế lô được nhắc tới trong cốt truyện.【 Ký chủ, ngươi có thể đừng đáng khinh như vậy được không? 】Như vậy vừa nhìn liền không giống người tốt. Câm miệng. Bích Linh trốn vào một chỗ góc chết bên cạnh, đôi mắt bên dưới kính râm nhìn chằm chằm cửa số 325. Ai ui, nam nữ chủ sắp gặp nhau rồi!【 Vô cùng không hiểu bọn họ gặp gỡ thì có cái gì vui vẻ. 】Bạch bạch bạch a! Giường diễn bá đạo tổng tài trong truyền thuyết! Tiểu thuyết miêu tả mấy cái tình cảm mãnh liệt kia, hiện tại rốt cuộc có thể nhìn đến phiên bản hiện trường!【......】Bích Linh rình hơn mười phút, lúc này mới nghe được tiếng bước chân hỗn độn truyền đến từ phía xa. Tới rồi! Nhan Nhược Thủy nghiêng ngả lảo đảo đi tới, sóng nhiệt quay cuồng bốc lên trong cơ thể cơ hồ muốn xé rách cô ta ra, khi đi đến cửa số 325, cô ta rốt cuộc cũng tiêu hao hết sức lực cuối cùng, mềm mại ngã xuống trên mặt đất. Phía xa truyền đến tiếng bước chân như là đang truy đuổi cô ta. Nhan Nhược Thủy gắt gao nắm tay. Không, cô không thể bị bắt trở về lần thứ hai! Cô nhất định phải chạy trốn! Nhưng mà thân thể mềm như bông, một tia sức lực cũng không còn, Nhan Nhược Thủy thử vài lần, căn bản không đứng dậy nổi. Tâm dần dần chìm vào vực sâu tuyệt vọng. Ông trời cho cô cơ hội trọng sinh, chính là để khiến cô lại luân hãm trong địa ngục một lần nữa sao? Bích Linh ở bên cạnh nhìn nữ chủ run rẩy mà bò về phía trước, lại chưa ra khỏi cửa số 325, không khỏi có chút cạn lời. Đều là kịch bản. Người ở phía sau chậm chạp không đuổi theo, nữ chủ thành thật không rời khỏi cửa phòng của nam chủ...... Bích Linh sờ sờ cằm, chẳng lẽ chỉ đến khoảnh khắc nữ chủ sắp sửa bị người kéo đi, nam chủ mới ra làm trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không được không được, cô thân là nữ phụ ác độc, cũng nên động tay một ít.【 Ký chủ bắt đầu tìm các kiểu đường chết. 】Bích Linh đứng dậy, đi qua nữ chủ đang nằm trên mặt đất, gõ gõ cửa 325."Cứu...... Cứu tôi." Nhan Nhược Thủy chộp lấy mắt cá chân Bích Linh như bắt được cọng rơm cứu mạng. Bích Linh không để ý tới, thấy người bên trong không phản ứng, vì thế lại như ác bá đòi nợ mà gõ cửa càng gấp hơn. Bên trong có tiếng bước chân truyền đến, Bích Linh gợi lên nụ cười xấu xa, nhanh chóng rời đi."Cạch ――" Cửa mở, người đàn ông có thần sắc lãnh khốc xuất hiện. Hắn rũ mắt nhìn người phụ nữ chật vật trên mặt đất, thần sắc trong mắt không rõ."Cứu cứu tôi, van anh cứu......" Phát hiện có người mở cửa, Nhan Nhược Thủy chộp lấy ống quần người nọ, trong thần sắc mang theo khẩn cầu, dung nhan diễm mỹ kia lúc này như hoa lê dính hạt mưa, như có như không khơi dậy dục vọng chà đạp của đàn ông.Ánh mắt Lãnh Lăng Thiên thâm trầm, một phen xách người phụ nữ kia lên, kéo vào phòng. Bích Linh có chút thất vọng, vào trong rồi cô còn thấy cái gì nữa. Khát vọng học hỏi không được thỏa mãn, không vui. Thôi, vẫn là làm gì đó đi. Vì thế Bích Linh lén lút đánh bất tỉnh quản lý, mở cửa phòng.【 Vì bát quái, ký chủ cái gì cũng đều làm được. 】Còn phải nói. Bích Linh lặng lẽ mở cửa, bóng dáng nhỏ đáng khinh vọt ra phía sau cửa. Cửa phòng lặng yên đóng. Trong phòng, độ ấm cực nhanh tăng lên. Quần áo của đàn ông cùng phụ nữ bị xé nát, rơi rụng đầy đất...... Bích Linh vừa tiến đến đã bị cay chết đôi mắt. Chờ cô thở một hơi cái đã."Ưm, không cần!" Ý thức mông lung, Nhan Nhược Thủy vỡ vụn hô lên."Tiểu yêu tinh." Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng."A ――"...... Bích Linh biểu tình hoảng hốt mà từ phòng 325 đi ra. Vừa rồi cô nhìn thấy gì...... Cái này so với miêu tả trong tiểu thuyết càng có cảm giác a.【 Ký chủ thật không biết xấu hổ. 】***Giải trí Thịnh Thế."Boss." Lưu bí thư cung kính tiến lên, đem USB đưa cho người đàn ông trên ghế: "Đây là tất cả video theo dõi hôm nay về Lãnh tiểu thư, còn lại tôi đã tiêu hủy."Nam tử cười nhẹ, tiếp nhận USB, phất tay bảo người lui ra: "Cuối năm thêm tiền lương."Lưu bí thư thức thời lui ra, trong mắt mang theo thấp thỏm. Thêm hay không thêm tiền lương là một chuyện khác, hắn biết việc tổng tài âm thầm giám thị Lương Chỉ tiểu thư, không biết có bị giết người diệt khẩu không...... Liên Vô Trần đem USB cắm vào máy tính, không chút nghĩ ngờ mà mở video. Tiểu hồ ly xảo trá này, rõ ràng có biện pháp cắt bỏ toàn bộ video, lại không làm như vậy...... A, em cũng muốn cùng đồng loại như tôi chia sẻ mấy việc thú vị sao? Chia sẻ...... chiến tích của em. Video theo dõi không có âm thanh, Liên Vô Trần lười nhác chống cằm, nhìn bóng dáng đáng khinh trốn ở góc phòng kia. Hắn hình như lại phát hiện ra chuyện gì đó thú vị. Một nữ nhân khác xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, cô ta nghiêng ngả lảo đảo, rõ ràng không bình thường. Cuối cùng, nữ nhân kia ngã vào trước cửa. Người ở trong góc chậm rãi đứng dậy, từ chỗ tối xuất hiện, như lưu manh mà gõ cửa.Ách, em làm cái gì vậy.