Edit: PaduC/ Beta: Norah Kết quả, Nam Tầm nhìn thấy ba Lệ Sâm của cô dùng cái nĩa kia tự xiên cho mình một miếng, không hề ghét bỏ cái nĩa đó vừa bị bôi toàn nước miếng của cô. Lệ Sâm ăn hai miếng to, sau đó lại xúc một miếng cho Nam Tầm: "Há miệng nào, cục cưng." Trong lòng Nam Tầm rất xoắn xuýt, ngoài mặt lại rất quyết đoán, trực tiếp há to mồm ngậm cái nĩa vào miệng, ăn nhóp nhép rất hưởng thụ. Hai người ba một miếng con một miếng, miếng bánh ga tô nhỏ rất nhanh đã gần hết. Còn một miếng nhỏ cuối cùng, Nam Tầm dùng nĩa xiên lên, đưa tới bên miệng ba Lệ Sâm: "Ba ba, ba ăn miếng cuối cùng đi." Thực ra chỉ do cô ăn không hết, bây giờ cái bụng còn quá nhỏ. "Cục cưng thật hiếu thảo, ba thật vui. Chi bằng... Chúng ta mỗi người một nửa." Lệ Sâm nói. Lệ Sâm là người rất nghiêm túc, anh đã nói một nửa thì nhất định là một nửa. Nam Tầm nhìn thấy rõ ràng anh đã ngậm cả miếng bánh ngọt vị mật đào cuối cùng rồi, ai ngờ anh ăn vào lại nhả một nửa ra. Nam Tầm chửi một tiếng đờ mờ trong lòng: "Tiểu Bát, sao anh ta có thể mất vệ sinh như thế. Đây là anh ta muốn cho ta ăn một nửa còn lại này?" Hư Không Thú nói lời ý vị sâu xa: "Vì giá trị ác niệm trên người hắn, nhịn chút đi. Không phải chỉ là nước miếng thôi sao, cũng không phải bắt ngươi ăn thuốc độc." Lệ Sâm xúc nửa miếng bánh ga tô kia tới trước mặt Nam Tầm: "A nào, cục cưng." Nam Tầm bị anh nhìn chăm chú như thế khiến lòng hơi sợ hãi. Tuy rằng cô không có bệnh thích sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng gì, nhưng con mẹ nó trên này đều là nước miếng của đối phương nha. Bây giờ boss ngồi chờ ngay bên cạnh, nếu để boss cảm thấy cô ghét bỏ anh dơ thì xong đời, tất cả nỗ lực của cô sẽ đổ vỡ ngay trong một ngày. Nam Tầm a một cái nuốt hết miếng bánh ga tô này, nửa miếng bánh vị mật đào dính nước bọt của Lệ Sâm được cô cắn rất hăng. Chờ hai người về đến biệt thự, trời đã khuya rồi, Nam Tầm nằm bò hình chữ đại (大) trên giường. "Ba, ba đè lên con rồi." Nam Tầm xoay đầu, nhìn thấy một cánh tay vắt ngang trên mông nhỏ của mình. Lệ Sâm mò cô vào lồng ngực, rồi trở mình, hai người người nhỏ đè lên người lớn. "Ba, ba, con buồn ngủ quá à, nhưng người ta còn chưa đánh răng rửa mặt." Nam Tầm nằm nhoài trên bụng anh, cánh tay nhỏ chống đầu nhìn anh. "Đi thôi cục cưng, chúng ta cùng đi rửa mặt." Lệ Sâm bế Nam Tầm lên. Nam Tầm mềm oặt mà kéo cổ anh, ngáp một cái: "Ba, sau này ba đừng ra ngoài vào buổi tối nữa, chúng ta đi ngủ sớm chút." "Được, đều nghe theo cục cưng." Đi vào phòng tắm, Nam Tầm rất tự giác bê ghế nhỏ của mình tới trước bồn rửa mặt, đạp lên là có thể nhìn thấy gương lớn phía trước. Lệ Sâm bôi kem đánh răng vị dâu cho cô, một lớn một nhỏ nhìn vào gương đánh răng. Trái xoạt xoạt, phải xoạt xoạt, động tác giống nhau như đúc. Đánh răng xong xuôi, Nam Tầm nhe răng về phía gương: "Ba ba, hàm răng của con trắng thật nha." Lệ Sâm cười khẽ, cầm khăn mặt xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, rồi cẩn thận rửa sạch bàn chân nhỏ: "Đi thôi cục cưng, ngủ thôi." ......... Tình cảm giữa Lệ Sâm và con gái càng ngày càng tốt, nhưng ông Lệ lại càng ngày càng phiền não. Mắt thấy Lệ Sâm đi công ty lại muốn mang theo Lệ Tiểu Nam như thường lệ, ông Lệ không nhịn được ho một tiếng: "Lệ Sâm à, hay là để Nam Nam ở nhà đi. Bây giờ con bé đang tuổi không ngồi yên được, con lại bận công việc, không để ý được Nam Nam, một mình con bé chán lắm. Hơn nữa, một hai năm nữa Nam Nam đến tuổi học tiểu học, con bé không muốn đi nhà trẻ, nhưng cũng phải học kiến thức đơn giản, miễn cho không bắt kịp lớp." Không chờ ba Lệ Sâm lên tiếng, Nam Tầm lập tức nói: "Ông nội, con đã biết làm phép cộng trừ nhân chia lớp một rồi đấy, con mới không cần học làm bài tập đâu, con là thiên tài Lệ Tiểu Nam." Lệ Sâm xoa đầu cô, nói với ông Lệ: "Cục cưng của con giống con, thông minh." Sau đó Lệ Sâm không nhiều lời nữa, một tay xách cặp nhỏ hoạt hình của Nam Tầm, một tay ôm lấy Nam Tầm, hai cha con vui vẻ ra cửa. Ông Lệ thấy lòng thật mệt. Quản gia già cười cười: "Ông chủ lo xa rồi, bây giờ cô chủ nhỏ còn ít tuổi, khó tránh khỏi cậu chủ phải để tâm nhiều đến cô chủ nhỏ. Chờ cô chủ nhỏ lớn rồi, bọn họ sẽ không dính nhau như bây giờ nữa." "Chỉ mong là thế..." Ông Lệ thở dài. ...... Lệ Sâm bận công tác trong phòng làm việc, Nam Tầm lặng lẽ tô tô vẽ vẽ ở một bên, nhìn thật ngoan. Ngày hôm nay, Lệ Sâm muốn mở một hội nghị, Tiểu Nam Tầm cũng vui vẻ theo đuôi. Cô tự mình kéo cái ghế tới cạnh chỗ ngồi của ba Lệ Sâm, leo lên ngồi đến cực kì ngay ngắn, sau đó lôi một cuốn vở từ cặp sách, lại lấy màu sáp của mình ra sắp xếp cẩn thận trên bàn, rồi mới bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Trên bàn họp có hai hàng quản lí các chi chánh mặc đồ Tây đang ngồi, ánh mắt đồng loạt rơi trên người cô bé như búp bê này. Mãi đến tận khi ánh mắt Lệ Sâm lạnh lùng đảo qua mọi người, họ mới vội vã dời ánh mắt. "Tổng giám đốc Lệ, đây là doanh số tháng trước..." Một người khô khan mở miệng, mọi người bắt đầu làm việc chính. Hội nghị này mở một ngày, cái mông nhỏ của Nam Tầm sắp ngồi cứng cả rồi. Thật hết cách, các bộ ngành ở công ty ba Lệ Sâm của cô quá nhiều, ba Lệ Sâm lại là lãnh đạo thích tự mình làm mọi việc. Ròng rã một ngày, Nam Tầm nhàn rỗi không có việc gì làm đã vẽ đầy một quyển vở, không trang nào trên đó không phải là một người lớn cầm tay một đứa bé. Có điều vẽ rất xấu, tỉ lệ đầu của người lớn bằng với cơ thể, miệng là một đường thẳng, lông mày là hai đường chéo xếch lên. Tuy có hơi xấu nhưng rất hình tượng, có thể khiến người ta nhìn một chút là ra, người lớn này chính là Lệ Sâm. "Cục cưng, con chờ lâu rồi hả. Ba đã giải quyết xong công việc, chúng ta có thể về nhà rồi." Lệ Sâm dùng một tay liền bế Nam Tầm lên. Nam Tầm chu mỏ, giọng nói mềm mại: "Ba, con ngồi cả một ngày, cái mông đau quá à. Con còn vẽ cả ngày, cánh tay cũng tê ơi là tê." "Cục cưng vất vả rồi, về nhà ba xoa cho con." Lệ Sâm nói. "Cám ơn ba, ba thật tốt." Nói xong, Nam Tầm liền vội vàng đưa quyển vở mình vẽ cả ngày cho Lệ Sâm: "Ba, cho ba này. Trong này đều là ba và con, con vẽ ba rất đẹp trai đấy." Nam Tầm cảm thấy lòng hiếu thảo của mình đã cảm động trời đất. Nếu giá trị ác niệm của Lệ Sâm mà không giảm, vậy thì thiên lý nan dung. Lệ Sâm nhận lấy quyển vở, vẻ mặt sửng sốt một giây. Anh mở vở ra, nhìn thật cẩn thận. "Ba thấy con vẽ có được không?" Nam Tầm truy hỏi. Lệ Sâm trầm mặc không nói xoa đầu cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò, tiếng nói có chút trầm thấp: "Đẹp, rất đẹp." Nam Tầm hơi buồn bực, chẳng lẽ ba Lệ Sâm không nên cảm động đến chảy nước mắt ròng ròng sao, có phải phản ứng này quá bình thản không hả?  Lúc này, Tiểu Bát bỗng nhiên mở miệng, có vẻ khá kích động: "Vừa rồi giá trị ác niệm của ba Lệ Sâm ngươi giảm 10 điểm trong nháy mắt!" Nam Tầm cũng có chút kích động, thật là con mẹ nó quá khó khăn!