Editor: Norah Beta-er: PaduC Con mẹ nó gọi Mạt Mạt tự nhiên như thế, đơn giản chính là một cao thủ tán gái. Tiểu Bát cười hi hi: “Ngốc ạ, đây không phải chuyện tốt sao, không cần ngươi chủ động, boss lớn đã chủ động đưa đến cửa.” Hạnh phúc đến quá nhanh, Nam Tầm suýt nữa không kiềm chế được cong khóe miệng, cảm giác boss lớn chủ động dụ dỗ cô như này mà không phải cô phí hết công sức tăng thiện cảm của đối phương thật là vô cùng tốt. Không được không được, cô phải rụt rè một chút, ngàn vạn lần không thể bật cười. “Phó Mặc, bây giờ em học thì có quá muộn hay không?” Nam Tầm hỏi. Đôi mắt tăm tối của Phó Mặc lộ ra ý cười nhạt đơn thuần, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Không muộn, em là một cô gái thông minh.” Mặt Nam Tầm lại đỏ lên. Chết tiệt chết tiệt, cứ bị Phó Mặc chọc ghẹo nữa, sớm muộn gì cô cũng sẽ nứt mặt nạ mất. Phó Mặc không nói thêm gì nữa, trực tiếp ngồi xuống trên ghế piano, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Nam Tầm ngồi xuống bên cạnh anh. Nam Tầm căng thẳng ngồi xuống, hai tay không biết nên để ở đâu mới tốt. Không có chuẩn bị chút nào, Phó Mặc giơ tay lên, ấn xuống trên phím đàn piano. Nam Tầm chú ý ngón tay anh thon dài đẹp mắt, đôi tay kia linh hoạt nhảy múa trên phím đàn, nơi đi qua giống như nở một đường hoa tươi, hương thơm say lòng người, tiếng đàn từ thấp đến cao, lại từ cao từ từ hạ xuống, giai điệu tuyệt đẹp, du dương trầm bổng. Nam Tầm nghe đến say mê, cô không ngờ kỹ năng đánh đàn của Phó Mặc lại tốt như vậy. Kết thúc một khúc, Nam Tầm vẫn đắm chìm không dứt ra được. “Quá tuyệt vời.” Nam Tầm khen. “Đến, Mạt Mạt, đưa tay cho anh.” Phó Mặc chợt duỗi tay về phía cô. Nam Tầm sửng sốt một chút, chỉ ngây ngốc mà đưa tay trái qua. “Cả hai tay.” Phó Mặc dịu dàng nhắc nhở. Sau đó Nam Tầm lại ngây ngô mà đưa tay kia đến. Cánh tay phải của Phó Mặc xuyên qua dưới nách cô, như vô tình bao cô ở trong ngực mình, rất lịch sự mà không đụng phải cô. Sau đó, anh cẩn thận tách từng ngón tay Nam Tầm ra, chậm rãi để từng ngón tay phủ lên bàn tay anh, cẩn thận từng ngón từng ngón một, cho đến khi mười ngón chồng lên nhau. Nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn so với người bình thường, hoặc có thể nói có hơi lạnh. Một chút cảm giác lạnh lẽo theo mười ngón tay hai người chạm nhau vẫn luôn lan vào trong cơ thể cô, làm cô không khỏi run rẩy. “Mạt Mạt, hãy cảm nhận theo anh.” Phó Mặc thấp giọng nói. Nam Tầm nói được, ngay sau đó, cô đã cảm nhận được mười ngón tay của mình từ từ nhảy lên theo mười ngón tay của Phó Mặc. Anh cố ý thả chậm tốc độ, tiếng đàn cũng từ vui vẻ như vừa rồi trở nên trầm thấp hơn. Hai người đàn một hồi, Nam Tầm chợt nhận thấy ánh mắt nóng bỏng chiếu thẳng trên gò má mình. Cô nghiêng đầu nhìn, không biết từ khi nào thì Phó Mặc quay đầu sang nhìn cô, trong ánh mắt phức tạp chứa chút âm u lạnh lẽo điên cuồng làm cho lòng người kinh sợ. Nam Tầm sợ hết hồn, nhưng chờ khi cô nhìn kỹ lại, trong đôi mắt kia chỉ có ý cười thản nhiên, làm cho người ta thấy rất thoải mái, dường như ánh nhìn vừa rồi là ảo giác của cô. Nam Tầm nhớ lại ánh mắt vừa mới nhìn thấy kia, bỗng hơi hoảng sợ. Cô bỗng đứng phắt dậy từ trên ghế piano, cười khan nói với Phó Mặc: “Phó Mặc, thời gian không còn sớm, em đi nấu cơm. Anh, anh muốn ăn cháo không, em nấu ít cháo.” Nói xong liền vội vàng chạy vào phòng bếp. Vừa mới chạy vào phòng bếp, tiếng Hư Không Thú lại vang lên: “Chúc mừng nha, giá trị ác niệm xuống đến 80 rồi.” “Cái gì? Nhanh như vậy? So với thế giới của Yêu Vương, tốc độ này đơn giản chính là tốc độ ngồi tên lửa!” Nam Tầm vô cùng phấn chấn. Xem ra, đối phương quả thực thích cô. “Tiểu Bát, mấy tiếng ta ngủ kia, boss lớn làm gì thế?” Nam Tầm hỏi. Câu trả lời của Hư Không Thú làm cho cô rất hài lòng: “Hắn luôn nhìn ngươi, tình yêu trong mắt, chậc, nồng đậm đến hận không thể ăn ngươi vào trong bụng ngay tại chỗ.” Ngữ khí khoa trương của Tiểu Bát lấy lòng Nam Tầm. Chờ sau khi người đi rồi, Phó Mặc lẳng lặng ngồi một mình trước đàn piano, ánh mắt âm trầm, quanh người từ từ tản ra hơi thở lạnh lẽo âm u. “Đúng rồi Phó Mặc!” Bỗng nhiên cửa phòng bếp lộ ra đầu nhỏ của Nam Tầm, cô nhìn về phía người đàn ông dường như vẫn chưa hề nhúc nhích, nhắc nhở một câu: “Trong tủ lạnh có rất nhiều hoa quả, nếu như anh đói bụng thì ăn lót dạ trước.” “Được.” Phó Mặc trả lời, từ từ thu lại hơi thở lạnh lẽo u ám quanh người. Anh bỗng hơi cong khóe miệng nở nụ cười. Dường như đôi môi màu hồng nhạt kia đỏ hơn trước không ít, hòa với nụ cười đó, có vẻ yêu mị lạ thường, giống như là hoa bỉ ngạn đỏ như máu nở ở nấm mồ, tỏa ra hương thơm nồng liệt giữa một vùng thối nát hủ bại… Bóng đêm nặng nề, đúng là thời điểm đi vào giấc mộng say. Lúc Nam Tầm ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng két két, giống như là có người đang dùng sức kéo thứ gì nhưng thứ đó quá nặng, cho nên ma sát mạnh với sàn. Chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng đàn, nhưng mà tiếng đàn này lại khó nghe, thậm chí có hơi chói tai. Nam Tầm nhíu mày, thầm nghĩ Phó Mặc đây là làm gì vậy, khuya rồi không ngủ mà ầm ĩ cái gì. Sau khi lẩm bẩm hai tiếng, Nam Tầm chuẩn bị ngồi dậy xem thử. Nhưng mà lúc cô đang muốn ngồi dậy, tiếng đàn khó nghe kia đã ngưng lại, phòng khách lại trở nên yên lặng như lúc đầu. Vì vậy, Nam Tầm không quản nữa, tiếp tục ngủ. Trong phòng khách tối đen, Phó Mặc âm u nhìn chằm chằm cô bé đang ngồi trên ghế piano, piano đã bị cô bé dời về chỗ cũ. Bộ dạng cô bé rất dễ thương, cô bé ngồi ở trên ghế khóc hu hu, đôi mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ: “Mẹ, con sai rồi, con sẽ chăm chỉ luyện đánh đàn, con sẽ không ham chơi nữa.” Khóc lóc, cô bé chợt thay đổi sắc mặt, gương mặt trở nên trắng bệch nhợt nhạt, nhe răng trợn mắt với Phó Mặc, hung ác nói: “Tại sao không cho tôi đánh đàn, tại sao không cho tôi đánh đàn, tôi đàn không hay sao? Tối nào tôi cũng đều luyện tập mấy tiếng, càng ngày tôi sẽ càng đàn hay hơn, chờ tôi đàn hay rồi, mẹ sẽ không tức giận…” Phó Mặc hơi híp mắt lại, ngắt lời cô bé: “Mi quá ồn.” “Xen vào việc của người khác, đây là địa bàn của tôi, anh dám chọc tôi!” Cô bé tức giận nói, bỗng nhào về phía Phó Mặc. Phó Mặc nhoáng một cái đã bóp cổ của cô bé, lạnh lùng nói: “Muốn chết.” Cô bé kia hoảng sợ kêu gào: “Đại nhân tha mạng, tôi không dám nữa.” “Muộn rồi.” Phó Mặc thu bàn tay lại. Cô bé đó thét lên một tiếng, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó cứ như vậy bị anh ném thẳng vào trong miệng, yết hầu lên xuống một chút, nuốt xuống. Cánh tay Phó Mặc vung lên, cả đàn piano và ghế đều bay lên, nhẹ nhàng trở về vị trí ban đầu. Nhìn đàn piano trắng lạnh lẽo trong phòng khách, Phó Mặc bỗng nghĩ đến cảnh ban ngày hai người ngồi ở đó đánh đàn. Trong lòng vừa nghĩ, anh đến ngồi xuống trước đàn piano. Nam Tầm lại nghe thấy tiếng đàn trong giấc mơ, nhưng mà lần này nhẹ nhàng êm tai, đối với thính giác mà nói là một bữa tiệc thịnh soạn. Nam Tầm tập trung lắng nghe hồi lâu, cuối cùng khẳng định không phải là mình nằm mơ, trong phòng khách có người đang đánh đàn.