Đi trên đường đột nhiên Vân Dao muốn đi vệ sinh, mặc kệ sắp muộn nàng chạy đi vệ sinh trước.
Còn chuyện đến muốn nói thì tính sau đi!
Đi xong nhà cầu, khi đến lớp thì đã muộn. Trong lớp là mấy hoàng tử công chúa đang chăm chú nghe thái phó giảng học.
Lớp học không có ồn ào gì cả, tất cả đều chăm chú nghe giảng, thái phó là người cực kỳ nghiêm khắc, ngay cả hoàng thượng cũng bị răn dạy.
Đứng trước cửa lớp, Vân Dao cất tiếng non nớt.
"Thái phó, con đến..."
"Vân Dao công chúa, ngài đến muộn phải chịu phạt!"
Thái phó giọng điệu nghiêm túc nói.
Vân Dao trong lòng sợ hãi, thực chất chính là thân thể sợ hãi.
Nguyên chủ học không được nổi bật trong lớp, hiếm khi phát biểu, bất quá không ít người chú ý.
Bởi vì nguyên chủ à người được hoàng thượng sủng nhất nên không ít người khó chịu ghen tị.
Bởi vì sủng ái, nguyên chủ đã học không lại lại còn có chút kiêu ngạo nên Thái phó không ưa cho lắm.
"Thái phó, thật ra con hôm nay có việc nên đến muộn!" Vân Dao nói.
Nguyên chủ sợ, nhưng nàng không sợ nha.
"Hừ, công chúa đã quên ta dậy gì rồi sao?"
"Quên rồi!"
"..."
Nén cơn giận, "Công chúa, làm việc gì cũng phải chịu trách nhiệm, không được kiếm cớ! Đã đến muộn phải chịu phạt!"
Vân Dao liếc mắt, "Thái phó, ông nhớ trách nhiệm của mình đúng không? Dạy học sinh cách mà người, dạy học sinh phải biết lương thiện?"
Thái phó hừ lạnh trong lòng, muốn vùng vẫy sao?
Để ông ta xem nàng còn muốn nói gì?
"Phải"
Vân Dao khóe môi cười, "Thái phó chắc hẳn biết Tứ hoàng tử đi? Năm nay tứ hoàng huynh gần mười tuổi, huynh ấy được sự dạy dỗ của ngài mà suốt ngày trốn học đi thanh lâu, ức hiếp nhà lành. Mấy ngày trước bị một người đụng trúng, làm cho áo hoàng huynh bị bẩn, hoàng huynh cho người đánh chết ngay giữa đường... Thái phó, chả hay đây chính là cách làm người mà ông nói?"
Thái phó sắc mặt xanh trắng, không trả lời được.
Đảo mắt suy nghĩ, ông ta nói :
"Tứ hoàng tử làm sai, sau chuyện này ta đã răn dạy ngài ấy, đảm bảo không có chuyện này xảy ra lần nữa!"
"Hoàng huynh làm chuyện sai từ lúc bảy tuổi đến bây giờ, ba năm trôi qua hoàng huynh tính tình chỉ có tăng thêm không có giảm xuống, bổn công chúa muốn hỏi thái phó, ngài dạy hoàng tử thế nào mà không thay đổi? Ông dạy kiểu gì vậy, ông là thầy giáo sao?" Vân Dao dựa vào trí nhớ nguyên chủ nói.
Trước khi kết thúc câu, nàng thêm một câu.
"Chả hay thái phó có ý đồ muốn hoàng huynh ta thành ra cái dạng không ra gì chỉ biết trăng hoa tàn nhẫn?"
Một chiếc mũ hãm hại hoàng tử được chụp lên đầu thái phó.
Ý đồ gây hại hoàng tử là một trong những tội nặng, có thể mất chức hoặc rơi đầu.
Thái phó nổi giận, "Vân Dao công chúa, cô không được nố lung tung!"
"Vậy thì thái phó nó cho ta biết đi! Nấu ông không nói, ta mách phụ hoàng!" Vân Dao từng bước ép sát.
Thái phó cảm thấy hô hấp dồn dập, ông ta làm vậy vì Thục phi nương nương.
Thục phi là mẹ của Tứ hoàng tử, nàng dung túng sủng ái tứ hoàng tử. Thủ đoạn nàng tàn nhẫn nhất hậu cung, ông ta sợ nàng ta ghi thù nên có chút bao che con nàng ta.
Ông ta không ưa Hiên Viên Vân Dao vì Thục phi.
Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, thực chất bên trong rác rưởi.
"Thái phó, ông nói xem..."
Thái phó ngất xỉu, Vân Dao nhìn chỉ muốn đạp một cái.
Vốn dĩ muốn thấy Vân Dao xấu mặt, các công chúa hoàng tử muốn xem kịch vui. Cứ nghĩ là nàng bị phạt ai dè bị nói vài câu Thái phó ngất xỉu.
Dưới một góc, Hiên Viên Tuyết nhìn chằm chằm chuyện xảy ra trước cửa mà khó hiểu.
Nhìn Vân Dao công chúa có vẻ khác trong truyện.
Chẳng lẽ do mình xuất hiện nên có vài thứ thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
183 chương
80 chương
800 chương
132 chương
11 chương