<img data-original-width=960 data-original-height=960 src="https://em.wattpad.com/65cff7152bfba2dd6dc850a3f79c55e52439f0f1/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f323778325a79674f64705f6a4e513d3d2d3639343830303037332e313538326530636334383032653038373837393331373336333635362e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1171194961 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Chương 06
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
-------------------------
Kỳ Ngôn nhìn cô, ánh sáng ban đêm thật mờ ám, gần như không thấy được biểu tình của cô. Kỳ Ngôn lùi về sau giữ khoàng cách với cô, ngữ điệu lại vẫn mềm nhẹ như lúc ban đầu.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy..."
Mạnh Chỉ Oánh muốn nói lại thôi, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Mình với bạn học Kỳ Ngôn là bạn bè phải không?"
Kỳ Ngôn ngẩn người, sau đó nở một nụ cười nhạt: "Không phải."
"...Cái gì?"
Mạnh Chỉ Oánh bất ngờ trừng to mắt, giống như không tin được điều bản thân đã nghe thấy.
"Tôi nói, chúng ta không phải bạn của nhau."
Từng chữ Kỳ Ngôn thốt ra khiến tâm cô nặng nề như bị kích tên.
"Vì cái gì?"
Mạnh Chỉ Oánh chịu không nổi, cô điên cuồng hét to với Kỳ Ngôn, đem tình cảm chôn sâu tận đáy lòng phát ra.
"Em thích anh a!"
...
Thanh âm vang lên, chung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Mạnh Chỉ Oánh toàn thân vô lực như rơi vào hầm băng, không thể nhúc nhích.
...
Cô, cô... sao lại cứ thế nói ra? Tại nơi này, ngay lúc này...
Mạnh Chỉ Oánh hoảng loạn ngẩng đầu, muốn giải thích hoặc là thu lại câu kia, nhưng khi tầm mắt cô nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của Kỳ Ngôn, trong cổ họng như bị gì chặn lại, nuốt lại những gì muốn nói vào trong bụng - Cô muốn nghe đáp án của Kỳ Ngôn.
Khi cô thốt ra câu nói kia, Kỳ Ngôn liền cảm giác có gì đó không ổn.
Quả nhiên, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Ký chủ, xin chú ý, không cách nào phán định được tình cảm của nữ chính với nam phụ, xin ký chủ xử lý ổn thỏa.]
"Thật xin lỗi."
Thanh âm không chút do dự phát ra từ đôi môi mòng.
"Tôi có người mình thích rồi."
"..."
Nhất thời, không khí lại một lần nữa trầm mặc.
[Độ hảo cảm của nữ chính với Kỳ Ngôn -20, hiện tại vẫn không cách xác định được, xin ký chủ tìm cách xử lý thích đáng.]
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn -10. Độ hảo cảm hiện tại: 85]
Kỳ Ngôn:....!
Lặng yên đứng trước mặt nam sinh, Mạnh Chỉ Oánh cúi đầu, trong bóng đêm khuôn mặt cô càng khó khiến người nắm bắt.
Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên Mạnh Chỉ Oánh dùng lực đẩy cậu ra, sau đó chạy mất hút.
Kỳ Ngôn nhìn bóng dáng cô dần biến mất, khuôn mày tuấn tú nhẹ chau lại.
Cực kỳ không bình thường, cậu đã làm nhiều nhiệm vụ, nhưng rất hiếm khi có tình huống nữ chính tỏ tình với nam phụ, càng đừng nói là không cách nào đo được độ hảo cảm.
Trong lúc thất thần, thanh âm hệ thống lại vang lên.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn -5. Độ hảo cảm hiện tại: 80]
Lỗ tai giật giật, có thanh âm dẫm lên cảnh cây khô phát ra ở cách đó không xa truyền vào tai.
Kỳ Ngôn cười cười có chút bất đắc dĩ, nhanh bước trên đường mòn đi về phía lửa trại.
...
Đi thẳng về lều của cậu và Lạc Hàn, bên trong có ánh sáng, ánh đèn rọi ra một bóng người trong lều.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))
Kỳ Ngôn chui vào lều, Lạc Hàn đang trải túi ngủ, thấy cậu tiến vào, vờ thoải mái hỏi: "Cậu đi đâu?"
Kỳ Ngôn ngồi xuống bên cạnh hắn, nhe răng cười nói: "Đi từ chối lời tỏ tình của người khác."
"À."
Lạnh nhạt trả lời một tiếng, nghĩ muốn dừng lại vấn đề mà trong lòng cả hai đều rõ ràng.
Con người của Kỳ Ngôn đảo đảo, đột nhiên nhào qua, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu không hỏi xem ai thổ lộ với mình sao? Không muốn biết mình làm cách nào cự tuyệt cô ấy à?"
"Không muốn."
"Nhưng mình muốn nói cho cậu..."
"MÌNH KHÔNG MUỐN BIẾT!"
Thanh âm Lạc Hàn đột nhiên tăng to, khiến Kỳ Ngôn cảm thấy hoa mắt, đến khi hoàn hồn lại thì lưng cậu đã dán vào mặt đất.
Đôi tay Lạc Hàn chống ở hai bên sườn cậu, vững chãi nằm trên cậu.
"Cậu cứ như vậy ép tôi phải biết sao? Mặc kệ hậu quả là gì?"
Thanh âm tràn ngập từ tính cùng chút âm trầm khàn khàn, mơ hồ mang theo một tia nguy hiểm.
Đối diện với con người đen như mực của Kỳ Ngôn, nhìn thấy nó phản chiếu hình ảnh của mình, hắn như thấy bản thân đang cười.
"Vậy còn cậu, Hàn."
Kỳ Ngôn hỏi lại.
"Cậu biết bản thân đang làm gì sao?"
"..."
Đáp lại cậu chính là một đôi môi áp xuống.
....
===¢===
Nương Nương có chuyện muốn nói:
Đột nhiên bắt đầu (/.)(/.), mọi người đã chuẩn bị tốt chưa?
Còn có, Nương Nương tính sai rồi.... Σ(owo||)?!
Phài mấy chương sau mới bắt đầu tạt máu.
~~ vote this
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
25 chương
90 chương
84 chương