<img data-original-width=700 data-original-height=467 src="https://em.wattpad.com/1b3f102b86fb19bdf4d1c7f9a9552c8caeb2a512/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f396d645f377061465064734364513d3d2d3830333431323333302e3135643537333034613835663439343239353036343830343636312e6a7067" data-pagespeed-url-hash=3065132999 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Chương 2:Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong ( 2)
Editor: Huyền Dục
Beta: Snivy
-----------------------------------------------------------------------------------
Nhìn qua đã biết, bệnh của Văn Tâm gần như lâm vào nguy kịch. Văn Nhược bưng chén nước đến bên cạnh bà, nhẹ nhàng đem mẹ nâng dậy, cô từng chút một đút nước cho bà uống, giúp bà cảm thấy dễ chịu hơn đồng thời xoa dịu làn môi trắng bệch của bà. Kỳ Ngôn đứng một bên nhìn, có thể xuất phát từ tình cảm của nguyên chủ, trong lòng cậu không tự chủ sinh ra nhiều phiền muộn. Uống xong nước Văn Tâm nỗ lực mở to mắt, nhìn thấy Kỳ Ngôn, bà cố gắng mỉm cười,
"Tiểu Ngôn... Đến..., dì như thế này không thể chiêu đãi con... Thực xin lỗi..."
"Dì, đừng nói như vậy."
Kỳ Ngôn đi qua, cầm tay Văn Tâm,
"Dì yên tâm, con cùng Văn Nhược nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho dì."
Bệnh Văn Tâm không phải la bệnh nan y kinh thiên động địa gì, nhưng ba năm qua nhiều căn bệnh vặt tập trung lại, tinh lực cùng thể lực hao hết, người dần dần liền suy sụp. Rất đơn giản, loại này bệnh chính là cần tiền, đem người bệnh cung dưỡng, chậm rãi điều trị đến khỏi hẳn.
Lời nói của Kỳ Ngôn làm Văn Tâm rưng rưng nước mắt, chóp mũi cay cay, nghẹn ngào dùng sức nắm lấy tay Kỳ Ngôn:
"Đứa nhỏ này, con không cần như vậy... Dì với con không phải ruột thịt thân thích, sao lại có thể liên lụy con..."
" Dì à, con không cha không mẹ, tương lai tiền đồ cũng không có chỗ nương tựa. Dì coi như cho con một cơ hội báo hiếu, mặc kệ chuyện như thế nào, dì nhất định sẽ không sao."
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Mấy câu này, vào tai Văn Nhược cùng Văn Tâm lại là một ý tứ khác nhau. Văn Tâm vui mừng cười, thường thường chú ý Văn Nhược vài lần. Kỳ Ngôn biết, ở thế giới này, Văn Nhược là hy vọng lớn nhất của Văn Tâm, nhưng dựa theo mặt sau cốt truyện phát triển, Văn Tâm phải chịu cực khổ cả một đoạn đường dài, cuối cùng vì không kịp thời cứu trị mà qua đời. Một lần nữa, cậu cảm thấy nữ chính thật sự vô cùng đáng ghét. Vì không để điều đó lại xảy ra, cậu chỉ có thể ngăn cản Văn Nhược và Phong Dương Ngạo gặp nhau.
[ Độ hảo cảm của nữ chính đối với Kỳ Ngôn -5, độ hảo cảm trước mắt: 45]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên, Kỳ Ngôn lẳng lặng nhìn về phía Văn Nhược, bắt gặp được trong mắt của cô không hề che dấu vẻ coi thường và ghét bỏ. Trong lòng Kỳ Ngôn cảm thấy buồn cười. Ngay từ đầu nữ chính luôn ghét bỏ Kỳ Ngôn vì nghĩ cậu là một người nghèo nàn lại cổ hủ. Cho nên, bất luận Kỳ Ngôn đối với Văn Nhược tốt như thế nào, đều sẽ không đạt được trái tim mỹ nhân. Nhưng riêng đối với Kỳ Ngôn, cô luôn cho rằng cậu là người ấm áp, dịu dàng, giúp cô cản gió tránh mưa nên tạm thời cô không muốn rời đi, vì thế, một bên dụ dỗ Kỳ Ngôn, một bên tìm kiếm con rùa vàng, đó mới là mục đích cuối cùng. Cô không có như trong tưởng tượng vô hại như vậy. Thời điểm rời đi, Kỳ Ngôn từ chối Văn Nhược xuống lầu tiễn cậu, mà chính mình một mình chậm rãi từ từ về tới ký túc xá.
Ký túc xá đại học không phải ở khu vực vườn trường như sân trường mà là một khu vực nhỏ do trường học chỉ định, có mấy lầu, không lớn, xem như ký túc xá dành riêng cho nam sinh. Vẫn còn lâu mới đến ban đêm, Kỳ Ngôn không nghĩ ăn cơm chiều, liền đi ra ngoài, chuẩn bị đi ăn vặt ở một khu phố, trong lúc đang suy nghĩ mua cái gì về ăn mới tốt, chẳng biết có phải vận khí tốt hay không, trên đường trở về, vừa vặn cẩu huyết gặp phải kẻ thù Phong Dương Ngạo.
Đối với việc miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này, Kỳ Ngôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ở khu vực này tuy ít khi có náo loạn, nhưng cũng không thể nói an toàn, cách xa những quy củ của trường học, thì cũng chỉ là một khu vực nhỏ bình thường, tên là "Ký túc xá nam, trường XX". Chuyện có một số nam sinh kết bè kết đảng phân chia phe phái dù lớn hay nhỏ đều thực phổ biến, cảm giác như khắp nơi mỗi nhóm đều là những thiếu niên bệnh trung nhị, nhìn qua vừa buồn cười vừa nhàm chán. Vừa vặn, ngày thường thường xuyên cùng Kỳ Ngôn qua lại, quan hệ cũng không tệ lắm đội "Nhất Nhất "mang theo học đệ đi mua đồ ăn, Kỳ Ngôn nhìn liếc mắt một cái, chỉ thấy Phong Dương Ngạo ngã gục trong hẻm nhỏ, môi khẽ mấp máy, hướng về chỗ đó đi đến.
"Vương Kha!"
"Ai nha, học trưởng Kỳ Ngôn tài giỏi của trường chúng ta đây mà!"
Vương Kha cười, đi tới ôm chặt cổ cậu kêu lên:
"Anh đây mời cậu ăn cơm!"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
----- end chương 2 ----
Lại vote nào các ái phi
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
25 chương
90 chương
84 chương