<img data-original-width=480 data-original-height=321 src="https://em.wattpad.com/a5a8874ce5ad58f591fdd8d1766e6150e6ce8092/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f78304b454631596d7149785276513d3d2d3731303231333735302e313538653834376264313063386535333631333436373337323030332e6a7067" data-pagespeed-url-hash=3068763731 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Chương 10
Edit: Miy
Beta: Snivy
--------------------------------------------
Giây tiếp theo, Kỳ Ngôn cúi người, run nhè nhẹ đem môi mình chuẩn xác khắc lên cánh môi Lạc Hàn.
Không có khiếp sợ, không có kỳ quái, Lạc Hàn chỉ cứ thế nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người Kỳ Ngôn.
Môi dán môi, chóp mũi Kỳ Ngôn đột nhiên chua xót, một dòng nước mắt trong suốt từ đáy mắt đang nhắm lăn ra, vẽ thành một đường trên má.
Nụ hôn khô khốc này dần trở nên ướt át. Giữa hai đôi môi là những giọt nước mắt giao hòa chua xót, trong khoảnh khắc, bỗng nhiên Lạc Hàn thật muốn ôm lấy người này, dỗ dành cậu.
Thật lâu sau, Kỳ Ngôn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lạc Hàn gằn từng chữ, nói: "Cậu đoán quan hệ chúng ta là gì?"
"Có lẽ đã biết."
Lạc Hàn đứng dậy, dựa vào đầu giường: "Tôi không thích cậu."
"Cậu chỉ là không nhớ tới thôi..."
"Nhưng hiện tại tôi không thích cậu."
"..."
Kỳ Ngôn không nói nữa, hơi hơi xoay người, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, rũ mắt không nói.
Không khí xung quanh phảng phất như ngừng lại, lâm vào tĩnh mịch vô hạn.
Sau một hồi lâu, trong căn phòng rộng lớn vang lên tiếng Kỳ Ngôn, quanh quẩn thật lâu.
"Một khi đã thế, chúng ta liền chia tay đi."
- Cứ như vậy chia tay.
...
Sau khi cha Lạc, mẹ Lạc hỏi thăm bác sĩ liền vội vã chạy về phòng bệnh thì Kỳ Ngôn đã rời đi. Bởi vì bận tâm bệnh tình của Lạc Hàn, cha Lạc, mẹ Lạc tuy rằng có nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi.
Theo như bác sĩ điều trị cho hay, năm ngày trước Lạc Hàn được đưa đến bệnh viện, do xảy ra tai nạn giao thông, bị va đập phần gáy khiến xuất huyết rất nhiều. Tuy chưa biết thân phận của hắn nhưng bệnh viện vẫn tiến hành điều trị hoàn toàn cho hắn, nghĩ chờ hắn tỉnh lại sẽ có được tin tức, không ngờ lại xảy ra ngoài ý muốn.
Hắn mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ, bao gồm họ tên cha mẹ, làm sao để liên lạc với người nhà, bản thân tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông...
Mãi cho đến giờ, Kỳ Ngôn mang theo cha mẹ Lac tìm đến đây.
Liên tiếp hai ngày sau, Kỳ Ngôn cũng không xuất hiện trước mặt Lạc Hàn.
[Ký chủ, cậu chuẩn bị bỏ nhiệm vụ lần này hả?]
Kỳ Ngôn gõ bàn phím, đôi mắt đảo nhanh trên màn hình:
"Từ bỏ? Vì sao nói thế?"
[Độ hảo cảm của nam chính vẫn đình trệ không tăng. Cậu cũng không gấp.]
"Ta gấp, gấp đến độ không thể down một cái GV về xem."
[....Không biết xấu hổ!!!!!!]
Kỳ Ngôn nhẹ giọng cười.
"Mi chờ xem, việc này không yên đâu."
Nếu hệ thống có biểu cảm, chắc chắn sẽ đối cậu khịt mũi coi thường.
Cuộc sống vô vị cứ thế trôi qua, đến một ngày kết thúc bằng thanh âm nhắc nhở độ hảo cảm của hệ thống vang lên.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn +20. Độ hảo cảm hiện tại: 20]
[Ký chủ, cậu tính hay quá.]
Kỳ Ngôn lãnh đạm "a" một tiếng, thay bộ đồ ở nhà, lái xe vào trường.
Không nói tiếng nào đi vào phòng Hội Học Sinh, mở cửa, bên trong đã có một người ngồi.
Kỳ Ngôn ngơ ngác đứng ở cửa nhìn hắn, hắn cũng nhìn Kỳ Ngôn.
Trầm mặc thật lâu, Lạc Hàn lại là người lên tiếng trước.
"Cậu... Mấy ngày quá tốt không?"
...
===0===
Nương Nương có chuyện muốn nói:
Tại đây Nương Nương muốn nói mọi người về thời gian đăng chap.
Vẫn như trước đây, sau 6h tối. Đôi khi bổ sung thêm cũng là sau 6h tối nha. Cho nên trước 6h tối mọi người đừng nôn nóng, bởi vì Mị thuộc phái học sinh nên sao có thể đăng chap trước giờ đó nha.
Lại nói thêm, đây là văn mau xuyên, mỗi câu chuyện duy trì khoảng 10~15 chương thôi, đã ra văn thì nhất định HE, cho nên mọi người yên tâm nhảy hố nha!
~vote this
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
9 chương
111 chương