Mau xuyên: pháo hôi vả mặt công lược

Chương 31 : Phiên ngoại lãnh húc nghiêu

Lúc tôi đến buổi hôn lễ, hung thủ cả người tắm máu đã giết năm người, cô ta như người không có ý thức, chỉ là lo chém giết, bị bị cô ta bắt được không một ai may mắn thoát khỏi. Tôi tuy cũng từng trải qua nhiều chuyện tay nhiễm máu tươi, cũng bị cảnh này làm hoảng sợ. Tôi chưa bao giờ đặt người em trai Lãnh Phong này trong lòng, nếu không phải vì người vợ yêu dấu, tôi căn bản sẽ không để ý tới. Chuyện hôn lễ tôi căn bản không muốn nhúng tay, tôi chỉ việc xuất hiện lúc quan trọng là được, lúc nhận được tin tức tôi cũng hoảng sợ, vội vội vàng vàng mang theo bảo tiêu chạy tới, bởi vì nơi này có người tôi quan tâm. Từ xa tôi đã thấy được dáng người thướt tha yểu điệu, cô ấy mặc lễ phục màu trắng, tóc xoăn dài xõa trên vai, dung mạo diễm lệ mắt đào hoa câu nhân làm tôi liếc mắt một cái liền thấy được cô ấy. Nhận ra tầm mắt của tôi, cô ấy nhẹ cười vô cùng ngọt ngào, cũng không bị bên ngoài ảnh hưởng. “Chồng ơi……” Nghe được âm thanh ngọt ngào của cô ấy, tôi chạy tới ôm cô bảo vệ trong ngực, sống chết của người khác tôi đều không để bụng, tôi chỉ để ý người trong lòng ngực này khỏe mạnh vô ưu hay không. Nhưng tôi biết giờ không phải lúc lo chuyện nữ nhi tình trường, nhanh chóng bảo vệ cô ấy sau lưng, chuẩn bị đưa cô rời khỏi đây trước. Tầm mắt hung thủ vẫn nhìn phía chúng tôi, gắt gao mà nhìn chằm chằm cô ấy sau lưng tôi, tôi cầm súng lục bên hông, chuẩn bị trước khi phát sinh nguy hiểm sẽ giải quyết cô ta. “Anh —— cứu cứu em ——” Lãnh Phong chật vật bất kham hô to cầu cứu, liều mạng chạy về phía tôi, làm tôi nhịn không được mắng một câu ‘ ngu ngốc ’. Tiếng hô của Lãnh Phong khiến cho hung thủ chú ý, bổ nhào qua phía Lãnh Phong, dao găm dính máu lập loè hàn quang. “Bạch Thanh Thanh…… Cô là Bạch Thanh Thanh……” Người đằng sau nhịn không được lên tiếng, thành công cản trở hung thủ làm điều ác. “Tao muốn giết chúng mày……” Bạch Thanh Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, nâng dao găm lên cao, hung ác đâm vào trái tim Lãnh Phong. Tôi cũng bất chấp đứa em khác mẹ này, mau chóng đưa cô đi dưới sự bảo vệ của bảo tiêu, sau khi chờ cô ấy rời khỏi lại chạy về cứu người. Chờ tới lúc tôi chạy về Lãnh Phong đã cả người tắm máu, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Một phát súng bắn trúng cổ tay Bạch Thanh Thanh, ở đây đều là người của tôi cũng không sợ tiết lộ ra gì, tất nhiên không chỗ nào cố kỵ. Cổ tay Bạch Thanh Thanh bị thương lại vẫn như cũ không thuận theo không buông tha, nhào vào trên người Lãnh Phong đang ngất xỉu vừa cào vừa cắn, dường như muốn ăn đối phương. Nhanh chóng tách hai người ra, trò khôi hài này cuối cùng mới kết thúc, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không đồng tình với người em trai này. Này tất cả đều là nó tự làm tự chịu, lúc đầu vì Bạch Thanh Thanh mà từ bỏ cô gái tốt nhất trên đời, bây giờ lại vì một kỹ nữ vứt bỏ Bạch Thanh Thanh, một kẻ tâm trí không kiên phong lưu thành tánh người không đáng được đồng tình. Trên thực tế tôi biết rõ, Hà Linh Linh cũng không chỉ đơn giản là thư ký, cô ta không phải cái thứ tốt, cô ta đặc biệt đi câu dẫn Lãnh Phong, chẳng qua là tôi không có nhúng tay mà lựa chọn trầm mặc. Nếu Lãnh Phong có thể kiếm chế sự dụ hoặc, kiên quyết bảo vệ‘ chân ái ’ trong lòng nó, nó cũng sẽ không dây dưa với người đàn bà như Hà Linh Linh, nói cho cùng cũng chỉ có thể quy tội nó tự làm tự chịu. Xong việc Lãnh Phong tuy rằng bảo vệ được một cái mạng, nhưng nó lại bị thương tới đầu óc thần chí mơ hồ, thậm chí bị thương tới chỗ đó sau này cũng không thể quan hệ tình dục, này cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, so với việc để nó đi gây họa cho người phụ nữ khác còn không bằng bỏ đi. Bạch Thanh Thanh bị phán do bệnh tâm thần vậy nên tránh được một kiếp, đưa vào bệnh viện tâm thần mãi mãi không thể ra ngoài. Người nhà của những người bị cô ta giết đều không phải người tốt lành gì, dù tôi không nhúng tay những người khác cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ta. Một buổi tiệc cưới hữu kinh vô hiểm kia để lại cho tôi bóng ma không nhỏ, tuy rằng bình an không có chuyện gì nhưng tôi vẫn sợ hãi, bị ác mộng nửa tháng, càng trở nên lo được lo mất. Chỉ có từng mất đi mới hiểu được quý trọng, tôi không muốn lại mất đi cô ấy. Trời cao, nếu những cực khổ tôi từng chịu là vì để gặp được cô ấy cùng cô sống đến đầu bạc thì tôi cam tâm tình nguyện. Không bao lâu Tuyết Lan liền mang thai, đứa nhỏ này đã đến vô cùng đột nhiên lại làm chúng tôi kích động vui sướng, vì thế mỗi ngày tôi đều xem sách, chuẩn bị làm người ba toàn năng. Mỗi khi thấy sườn mặt nhã nhặn lịch sự của Tuyết Lan, cái bụng đã nhô lên, tôi đều tràn ngập động lực, vì thế không ngừng phấn đấu. Lúc mà đứa nhỏ yếu ớt nằm trong lòng ngực tôi, tôi lại nhịn không được lệ nóng doanh tròng, lần đầu tiên có cảm giác làm cha. Từ nay về sau tôi phải làm một người ba tốt, cùng nó nói chuyện cùng nó tập đi, cùng nó học tập cùng nó lớn lên, đền bù tiếc nuối thời thơ ấu của tôi. Tuyết Lan mặt đầy mồ hôi ngủ trên giường bệnh, giờ phút này trong mắt tôi cô ấy người vợ xinh đẹp nhất, cũng là người mẹ xinh đẹp nhất, cả đời này của tôi đã viên mãn rồi. Nhớ lại lần đầu gặp Tuyết Lan, cô ấy dáng vẻ kiều man nghiêm túc hùng hổ doạ người khác hẳn với những tiểu thư khuê các khác, lại giấu không được cao quý sẵn có từ cô ấy, dễ như trở bàn tay cướp đi tầm mắt mọi người, đương nhiên bao gồm tôi. Từ đây tôi liền khuynh tâm với cô ấy, bóng hình xinh đẹp đó trước sau đọng lại trong lòng tôi mãi không tiêu tan. Tình yêu như thế đột ngột như thế khiến người trở tay không kịp, nhưng tôi rất vui vẻ đón nhận. Ông ngoại đã dạy tôi, đàn ông phải có trách nhiệm, đối với người phụ nữ mình thích phải nhanh chóng tàn nhẫn chuẩn xác, tuyệt đối không thể lui bước, nếu không tương lai hối hận cả đời. Mấy lần gặp nhau cũng không làm cảm tình của tôi phai nhạt, ngược lại càng thêm nồng hậu. Khi tôi biết được Tuyết Lan có ý định từ hôn, tôi biết đây là thời điểm động thủ, trên thực tế xác thật như tôi mong muốn, Tuyết Lan trở thành vị hôn thê của tôi. Tôi biết cô ấy cũng không có quá nhiều tình cảm với tôi, nhưng đây chỉ là tạm thời, tôi tin mình sẽ có được trái tim Tuyết Lan, đối với điều này tôi có thể tin tưởng không nghi ngờ. Tuyết Lan là một cô gái vô cùng thông minh, thời gian dài ở chung làm cô có cảm tình tốt với tôi, thông minh giữ chừng mực trong tình cảm. Tôi biết biết cô ấy rất không có cảm giác an toàn nhưng tôi có thời gian cả đời để bắt giữ trái tim cô ấy, tôi cũng không sốt ruột. Khó được hồ đồ, có một số việc cần gì phải tích cực chứ? Tôi chỉ cần biết người bên cạnh cô ấy cả đời là tôi, người cùng cô ấy sinh con dưỡng cái bạch đầu giai lão là tôi là đủ rồi. Tôi biết mình lớn tuổi hơn Tuyết Lan, tôi cũng vẫn luôn lo lắng cô ấy một mình sẽ tịch mịch, nếu không có tôi, khi cô ấy khổ sở cô độc thương tâm ai tới an ủi cô ấy bảo hộ cô ấy? May mắn chính là, điều cố kỵ này cũng không trở thành sự thật, hai người chúng tôi cùng thời gian rời đi nhân thế, trong tiếng khóc của con cháu, tôi thật sâu ngóng nhìn mắt đào hoa mỹ lệ thanh triệt của cô ấy. “Tôi yêu bà” Bất kể em có yêu anh bao nhiêu, anh vẫn yêu em bằng cả sinh mạng. “Tôi cũng…… yêu ông.” Câu trả lời chờ mong cả đời vang lên bên tai, tôi cũng không cảm thấy muộn, ngược lại thật vui sướng. Tôi dùng thời gian cả đời làm tan vỡ trái tim lạnh băng của cô ấy, có được tình yêu trân quý của cô ấy, vậy là đủ rồi. Tôi chỉ lo lắng, sau này không thể bên cô ấy, không thể chăm sóc cô ấy. Cả đời này tôi cũng không có tiếc nuối, mang theo tươi cười thỏa mãn, chúng tôi đồng thời nhắm mắt lại, cùng nhau rời đi nhân thế. Đôi lời editor: Mình giải thích một chút, vì nữ chính nguyên là người cổ đại nên khi thoát khỏi các vị diện mình đều để là nàng hết nhé, khi nào làm nhiệm vụ ở hiện đại mới xưng là cô nha.