Edit: Jess93
Hôm sau bầu trời trong xanh như vừa rửa sạch, Lâm Tịch mang theo Bạc Hà hào hứng ra cửa.
Lâm Tịch dựa theo trong trí nhớ, ngựa quen đường cũ tìm được tiệm thuốc, dễ dàng mua được vài loại dược liệu mình cần, dĩ nhiên cũng không thiếu thuốc trị thương, nếu không đi tiệm thuốc sẽ có chút đột ngột. Lâm Tịch biết Bạc Hà gan lớn, nước mắt trẻ con, lòng dạ hiền lành nhưng không phải là người thông minh linh hoạt, nếu như không cho nàng ta nói ra, tất nhiên nàng ta sẽ không nhiều chuyện, nhưng nếu có người cố ý muốn biết thì có thể moi chuyện từ nàng ta, trong đó Từ thị tuyệt đối là cao thủ.
Cho nên Bạc Hà chỉ biết đầu gối tiểu thư bị thương, mua một ít thuốc mà thôi.
Lâm Tịch cúi đầu không dấu vết liếc nhìn bao thuốc trong tay Bạc Hà, khóe miệng mơ hồ có một tia cười lạnh lẽo, không phải các ngươi thích tặng lễ sao? Vậy ta sẽ đưa một phần lễ thật lớn khiến các ngươi hối hận đến xanh ruột!
Lâm Tịch chợt phát hiện, đến đây được vài ngày, dường như mình đã dung nhập vào thế giới của Tô Lan Hinh, cảm giác giống như mình chính là Tô Lan Hinh.
Nàng nhìn xung quanh, tòa nhà cổ xưa và dòng người đông đúc rộn ràng, những thứ này chỉ có trong phim cổ trang truyền hình mới có thể nhìn thấy. Lần đầu tiên cảm thấy thế giới này chân thực, bỗng nhiên phát hiện mình cũng không quá bi thảm, mặc dù đã chết nhưng có thể dùng một loại hình thái khác còn sống. Nếu như may mắn có thể luôn hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải mình sẽ có những năm tháng bất tận sao? Mà từng thế giới nhiệm vụ này, giống như mình du lịch đến từng thế giới có những phong cách khác nhau, lĩnh hội cuộc sống khác, thật ra cũng không tệ lắm!
Bỗng nhiên, một cảm giác không thể giải thích được xông thẳng đến suy nghĩ trong lòng, dường như đang hạnh phúc mong chờ, hưng phấn gần như có động lực, suýt chút nữa Lâm Tịch lớn tiếng hét lên: "Chiến đấu đi, Pikachu!"
Đến khi phát hiện ánh mắt hoảng sợ của Bạc Hà bên cạnh, mới biết mình hơi thất lễ, ho khan một tiếng, nói: "Cũng lâu rồi không đi dạo phố, đợi đến Kim Nghê Thường mua chút vải tốt, ta và mẫu thân mỗi người làm hai bộ y phục, thuận tiện cũng mua cho ngươi một bộ."
Bạc Hà nghe xong thì nhảy cẫng hoan hô, lập tức đã hiểu vì sao vừa rồi tiểu thư kì lạ, ý cười chợt lóe rồi biến mất: "Đi Kim Nghê Thường nếu để phu nhân ở Mai viện biết, sẽ nói cho lão gia, đến lúc đó.."
Tô Đào tra phụ của nguyên chủ không cho phép mẹ con họ liên lạc nhà mẹ đẻ, một là không muốn nhạc phụ cấp trên của mình tức giận, hai là không muốn Diệp gia và mẹ con nguyên chủ qua lại thân thiết, truyền ra cái gì gây bất lợi cho mình. Thật ra tra phụ suy nghĩ nhiều, mẹ con Diệp thị là những người lấy phu là trời, không bị buộc phải chết cũng không biết phản kháng. Đối mặt Từ thị và tra phụ từng bước dồn ép, chỉ biết nuốt giận vào bụng. Coi như nguyên chủ cũng đã bị hại chết, cũng không nghĩ tới tìm những người đó báo thù, chỉ muốn mang theo mẫu thân trốn đi thật xa.
Lâm Tịch thở dài, đôi khi, có một số việc giống như tiêu chảy, không phải ngươi không nghĩ đi thì có thể không đi!
Nàng liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Bạc Hà, mỉm cười nói: "Không sao, yên tâm, là Từ thị bảo ta đi!" Đối với Từ thị loại người tham lam như vậy, mọi thứ không nằm trong mục đích lợi dụng đều là đồ bỏ đi! Chỉ cần chiếm được lợi ích, những chuyện khác có thể không để ý. Muốn mình như một người tú nương không biết ngày đêm đẩy nhanh tốc độ thêu bình phong, vậy mà vật liệu phải tự mình bỏ ra, đã không biết xấu hổ còn ám chỉ mình dùng sợi tơ tốt nhất ở Kim Nghê Thường thêu mới có thể diện!
Dù nàng không phải là nguyên chủ, Từ thị có hành vi không biết xấu hổ như vậy cũng khiến nàng rất tức giận, hơn nữa, còn cầm bình phong nguyên chủ dốc hết tâm huyết đẩy nhanh tiến độ thêu ra tính toán tương lai cho mình. Sau đó quay đầu gài bẫy khiến nguyên chủ chết, thời gian nguyên chủ sống ở Hầu phủ còn không bằng Tô phủ, vào cửa liền bị giam cầm trong sân đến khi chết cũng không bước ra một bước, đáng thương Thế tử phu nhân Hầu phủ, ngay cả nhà của mình có hình dáng gì cũng không biết. Mà tên gay đáng chết kia thì giả vờ dáng vẻ tình thánh kiên quyết không cưới vợ nữa, chỉ nâng một người di nương phụ trách chăm sóc tiểu thiếu gia. Trong một thời gian có vô số người hâm mộ, ai cũng khen ngợi Thế tử trọng tình trọng nghĩa, sau đó bĩu môi nói nguyên chủ trèo cao nhà như vậy, cho dù chết cũng đáng!
Trứng thối! Các ngươi yêu thích các ngươi đi!
Kim Nghê Thường xứng đáng là tiệm y phục và thêu phẩm tốt nhất toàn bộ Bảo Ứng phủ, cửa tiệm nhìn rất sang trọng và xa hoa, không có nhiều người trong đó, nhưng mà nhìn cách ăn mặc không phú thì quý.
Đây là nơi cậu ruột nguyên chủ đang quản lý, nhưng mà bình thường ông sẽ không tự mình chào đón khách hàng ở cửa tiệm, cho nên hiện tại Lâm Tịch cũng không có ý định có thể nhìn thấy ông. Chọn xong sợi tơ và vải cần thiết cho bình phong thêu mẫu đơn, Lâm Tịch chọn thêm cho mình và mẫu thân hai bộ quần áo, nghĩ lại cũng nghẹn khuất, giúp đỡ tra cha Bạch Nhãn Lang vong ân phụ nghĩa này, một khi dắc thế, ngoại trừ tiền thì nhà vợ thương nhân không có trợ lực gì nữa, Diệp thị như một món đồ bỏ đi mặc kệ tự sinh tự diệt. Nếu không phải vì tham lam đồ cưới phong phú của Diệp thị và Diệp gia cho chỗ tốt, sợ rằng cỏ ở mộ phần của Diệp thị và nguyên chủ không biết đã cao bao nhiêu rồi!
Đường đường là vợ cả Tri huyện lão gia, so với hiện đại là phu nhân Huyện trưởng đấy, không biết sẽ oai phong như thế nào, các nàng tốt không, muốn ăn gì đó ngon miệng? Tự mình mua đi! Muốn mặc quần áo đẹp? Tự mình mua đi! Bị bệnh muốn gọi đại phu? Phải cho người hầu phí chạy chân, mặc kệ làm gì, tất cả là tiền tiền tiền!
Diệp thị còn cảm thấy lão gia đối xử với mình coi như không tệ, Lâm Tịch bĩu môi, nếu không phải ngươi có tiền, không biết đã bị giày xéo thành dáng vẻ gì rồi!
Lâm Tịch chọn cho mình và Diệp thị hai bộ y phục, cũng cho Bạc Hà chọn một bộ, lần đầu tiên Bạc Hà được mặc y phục tốt như vậy, đẹp đến mức không thể không mua.
Lúc Lâm Tịch chuẩn bị nhìn mảnh vải một lần nữa, thình lình đụng phải một người, khi nàng muốn mở miệng nói xin lỗi thì đối diện một khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến nỗi vặn vẹo.
Hửm? Người quen, là thiếu nữ da vàng! Nhìn biểu cảm vặn vẹo khiến khuôn mặt nàng ta đỏ đến mức nhỏ ra máu, Lâm Tịch chép miệng, không cẩn thận đụng một cái cũng không tức giận đến nỗi bùng nổ chứ!
Không đợi nàng nói chuyện, dáng vẻ thiếu nữ da vàng như ấm trà một tay chỉ Lâm Tịch một tay chống hông nói: "Hừ! Quả nhiên ngươi ở đây, trèo lên cành cao, liền ra ngoài chọn đồ cưới cho mình rồi? Không biết xấu hổ?"
Cả khuôn mặt Lâm Tịch ngơ ngác: Mẹ nó, một lời không hợp liền mắng chửi, nhớ tới sắc mặt thiếu nữ này trong buổi tiệc ngắm hoa yến, nàng vô cùng buồn bực, thật sự nghĩ không ra mình đắc tội nàng ta lúc nào!
Lâm Tịch quay đầu nói với Bạc Hà: "Chúng ta đi qua kia xem vải một lần nữa" lời nói vui vẻ giống như chưa từng nghe thấy gì cả rồi quay người đi.
Thiếu nữ da vàng mang theo hai nha hoàn đi tới ngăn cản Lâm Tịch: "Ngươi là người điếc hay là câm điếc, bổn tiểu thư đang nói chuyện cùng ngươi đấy, Mộc Thế tử không phải là người thấp hèn như ngươi nữ nhi thương nhân có thể mơ tưởng!"
Ồ! Hóa ra là hoa đào nát Mộc Thế tử đưa tới, Lâm Tịch thật sự oan uổng, chui xuống cống còn cảm thấy trúng đạn ngay chân.
"Ta?" Lâm Tịch cười nhạt một tiếng: "Vị Hoàng cô nương này, ta không điếc không câm, không nói chuyện với ngươi thứ nhất bởi vì ta không có trèo cao, thứ hai ta cũng không có chọn đồ cưới, thứ ba ta càng không có không biết xấu hổ. Hơn nữa từ nhỏ mẹ ta đã dạy không nói chuyện cùng người không đứng đắn, cho nên, xin hãy tránh ra!"
"Ngươi!" Thiếu nữ da vàng không ngờ người mà Tô Khả Hinh nói là đồ bỏ đi lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy, lập tức không biết nói tiếp như thế nào.
Ngược lại một nha hoàn bên cạnh thoạt nhìn miệng mồm lanh lợi giọng nói the thé: "Tiểu thư nhà chúng ta họ Liên, không phải họ Hoàng, thân phận ngươi đê tiện như vậy làm sao có thể biết? Tiểu thư nhà ta cũng không phải người không đứng đắn, tiểu thư nhà ta là Chiêm.. Dù sao ngươi ít nói bậy!" Vốn dĩ nha hoàn đó định tự giới thiệu, kết quả nhớ tới trước khi đi phu nhân đã dặn dò, cứng rắn nhịn xuống, không cam lòng nói: "Coi như ngươi may mắn, nếu như ở trong kinh thành, nữ nhi thương nhân nho nhỏ như ngươi dám nói chuyện cùng tiểu thư nhà ta như vậy, đã sớm bị kéo ra ngoài đánh một trận rồi!"
Hóa ra là họ Liên, Lâm Tịch nhíu mày, trách không được Tô Khả Hinh vẫn luôn luôn bên cạnh, mười phần thì tám chín phần là tiểu thư nhà Liên Chiêm sự! Đời trước không phải là giẫm lên bả vai nguyên chủ, mang theo đồ cưới của nàng, nở mày nở mặt gả vào Liên gia, mặc dù không phải trưởng tử, nhưng cũng là thứ tử rất được sủng ái đấy!
Nhưng mà Lâm Tịch âm thầm kinh ngạc, trong cốt truyện cũng không có một màn vừa xảy ra như vậy, nhìn giọng điệu thiếu nữ da vàng dường như đã biết mình được gả vào Hầu phủ? Rõ ràng thiếu nữ da vàng này chính là fan não tàn của Mộ Thế tử!
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
70 chương
33 chương
100 chương
1255 chương
148 chương
55 chương
69 chương