Edit: Jess93 Nàng mang theo Vũ Lai Bảo hai người thừa dịp hái lâm sản vào núi một chuyến, quả nhiên, trên mỗi cây treo một xâu hạt dẻ cực lớn, từng cái đều nứt miệng. Lâm Tịch mừng rỡ, cùng Vũ Lai Bảo tìm một cây tương đối thấp đập một số trái cây xuống, Vũ Lai Bảo nhìn thứ xù xì và đầy gai này, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ: "Nhị Nha, đồ chơi này có thể ăn sao?" Lâm Tịch nhặt tất cả hạt dẻ rơi xuống bỏ vào trong sọt, dùng một ít cỏ đậy thật kín, lấy ra một cái cho vào trong miệng "Rắc rắc" cắn vỏ cứng bên ngoài, bên trong lộ ra hạt dẻ vàng nhạt: "Nếm thử một chút!" Vũ Lai Bảo lắc đầu, rất kiên định từ chối: "Ta không muốn, ngươi đã cắn, đã dính nước miếng của ngươi rồi, bẩn chết!" "Không muốn dẹp đi!" Lâm Tịch tự mình say sưa ăn ngon lành. Một lát sau, Vũ Lai Bảo nuốt nước miếng nói: "Nhị Nha, nếu không ngươi cho ta một cái, ta nếm thử?" "Gọi Nhị tỷ!" * * * "Không gọi không cho!" "Hửm? Cha, sao người tới đây?" Vũ Lai Bảo hướng về phía sau lưng Lâm Tịch hô một tiếng. Lâm Tịch quay đầu lại xem, không có ai, cảm giác sọt bị người kéo một cái, biết mình bị mắc lừa. Quay đầu chỉ thấy Vũ Lai Bảo đã cầm được hai cái hạt dẻ, vẻ mặt gian xảo cắn lên. ** ** ** ** ** ** ** *** Từ khi lão đầu tới, Vũ gia cũng chưa từng thiếu thịt, dù sao tiền xây phòng ở của lão đầu còn thừa rất nhiều. Buổi tối, Lâm Tịch xuống bếp làm gà hầm hạt dẻ, lão đầu tự ăn một bát lớn, còn mặt dày hỏi Lâm Tịch có nữa không. Lâm Tịch liền hỏi lão đầu có biết đang ăn cái gì hay không, vẻ mặt lão đầu mờ mịt. Lâm Tịch cảm thấy, chắc hẳn lão đầu đi nhiều thấy rộng, làm sao ngay cả hạt dẻ cũng không biết? Lâm Tịch, chó logic từng trải thật sâu cho rằng: Điều này rất không khoa học! Mà người Vũ gia cũng lần đầu tiên ăn hạt dẻ, mỗi người đều ăn đến bụng căng cứng, hoàn toàn không có hình tượng. Khi mọi người hỏi thứ này, Lâm Tịch bảo ngày mai cả nhà lên núi hái tất cả hạt dẻ còn lại mang về. Sáng hôm sau, bữa sáng là canh hạt dẻ, lão đầu lại uống hai bát, nhìn ánh mắt chờ mong của lão đầu, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới trước đây nàng nuôi Nhị Cáp lúc muốn ăn xương vẻ mặt của nó cũng giống như vậy, thật sự muốn đưa hạt dẻ cho nó phá như thế nào? Nghe nói hôm nay người Vũ gia muốn lên núi lấy thứ gọi là "Hạt dẻ" gì đó, lão đầu cũng xung phong nhận việc muốn đi cùng nhau. Lâm Tịch cẩn thận thêm một chút, sợ người trong thôn nhìn thấy bọn họ trùng trùng điệp điệp đi thẳng lên núi như vậy, vì thế từng nhóm theo giai đoạn lên núi, không cần để lộ! Lâm Tịch mang theo Vũ Lam và Lưu thị, Vũ Lai Bảo phụ trách mang theo Vũ cha, lão đầu nói đi theo phía sau bọn họ. Lâm Tịch cảm thấy lão đầu tuyệt đối là võ lâm cao thủ, từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn thấy tung tích lão đầu, nhưng vừa đến khe núi mọc đầy hạt dẻ, lão đầu liền từ trên trời giáng xuống. Ánh mắt Lâm Tịch sáng lên, có phải nàng tu tập cái gì hai mươi Đoạn Cẩm cũng có thể vượt nóc băng tường giống như lão đầu, thậm chí còn cao lớn hơn Spider-Man! Khi người Vũ gia đã đến đầy đủ, Lâm Tịch làm tổng chỉ huy bắt đầu sắp xếp công việc, Vũ cha cao lớn phụ trách dùng gậy trúc dài mang đến đập hạt dẻ chín đã nứt ra rơi xuống, những người còn lại đều phụ trách nhặt, Lâm Tịch liên tục nhấn mạnh mang y phục rách rưới vải rách đến bao trên bàn tay, để tránh tổn thương bởi đám gai bên ngoài vỏ hạt dẻ, bị thương cũng không phải trò đùa. Lần đầu tiên Vũ cha làm công việc này, không khỏi có hơi tay chân vụng về. Nửa ngày cũng không dập xuống được bao nhiêu, người phụ trách nhặt trên mặt đất chờ đến nỗi gần như đã ngủ. Lão đầu thật sự nhìn không nổi, nói với Vũ cha: "Đưa gậy cho ta, ngươi chờ nhặt hạt dẻ đi!" "Lão Tiên gia, vậy sao được chứ!" Vũ cha biết hiệu suất của mình bị khinh bỉ, nhưng cũng không dám để lão đầu lớn tuổi bộ râu cũng đã trắng làm việc như vậy, kiên quyết không đồng ý. Kết quả, trước mắt chợt lóe bóng trắng, gậy trúc dài trong tay đã không thấy tăm hơi. Ngay sau đó chỉ nghe thấy một trận tiếng bịch bịch, Lâm Tịch quả thật muốn quỳ xuống, cái này đơn giản thô bạo, nhưng mà.. Nhìn thấy hạt dẻ chắc nịch cực lớn rơi đầy đất, Lâm Tịch cảm thấy rất sảng khoái! Vốn dĩ phải hai ngày mới có thể hoàn thành công việc, có lão đầu tham gia đã xong việc vào ngày tiếp theo. Buổi tối, người một nhà như những tên trộm lén lút trở về từ trên núi, bao gồm lão đầu cũng là thắng lợi trở về. Trong núi còn có hai túi không có mang về, lão đầu tự mình đi thêm một chuyến. Lâm Tịch nhìn hạt dẻ tràn đầy xếp thành một đống, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lên. Lão đầu đứng ở bên cạnh thấy ánh mắt nàng nhìn những hạt dẻ đó so với lưu manh trông thấy ổ chăn có thêm một cô nương lõa lồ chẳng khác gì nhau, không khỏi bĩu môi. Hạt dẻ rang đường, chè dương canh hạt dẻ, bí phương độc nhất vô nhị của lão nương! Những thứ này đều là tiền, ngươi hiểu cái gì? Lâm Tịch mắt trợn trắng. Lão đầu tức giận trừng Lâm Tịch: "Ngươi nhìn một chút tiền đồ này của ngươi! Ta Khúc.. Đệ tử lão nhân gia ta, bây giờ phải nghĩ nên làm đồ ăn ngon như thế nào cho sư phụ, khiến sư phụ ta vui vẻ, để có thể truyền thụ thật tốt hai mươi Đoạn Cẩm cho ngươi! Chứ không phải mỗi ngày chỉ biết tiền tiền tiền!" Lâm Tịch bĩu môi: "Chẳng phải người cũng như vậy, mỗi ngày chỉ biết ăn thôi!" "Rầm!" Lão đầu nện một đấm lên bàn, Lâm Tịch có hơi sững sờ. Nắm đấm lão đầu đưa ra, bên trong lộ ra hai mảnh vàng lá: "Đi làm cho ta cái đó.. Cái gì hạt dẻ rang đường, chè dương canh hạt dẻ! Những hạt dẻ trong nhà của ngươi hai mảnh vàng lá này đủ chứ!" "Đủ, đủ!" Lâm Tịch rất không có cốt khí cầm vàng lá lên, cùng dáng vẻ đến chết cũng đòi tiền vừa rồi dường như là hai người, nếu như có đuôi nhất định sẽ đong đưa như những chiếc quạt máy. Lúc lão đầu ăn hạt dẻ rang đường. Hiện giờ Lâm Tịch cảm thấy mình cũng đang dựa vào kẻ lắm tiền đúng không? Cũng chẳng biết vàng lá có thể đổi được bao nhiêu bạc, mình như thế này có tính là kiếm lời rất nhiều tiền hay không? Buổi tối hôm nay, Lâm Tịch nghĩ rất nhiều, nghĩ rất đẹp. Chờ đến ngày hôm sau, Lâm Tịch mới biết thời hạn thi hành án của mình đến rồi. Giữa sân mới và sân cũ để lại một cánh cửa hình mặt trăng, cửa đóng lại lập tức thành một góc, lão đầu nói với những người trong Vũ gia đừng tới quấy rầy, kể từ hôm nay muốn bắt đầu dạy dỗ Nhị Nha. Từ lâu lời của lão thần tiên đã là chuẩn mực của hai người Vũ gia, Lưu thị còn tha thiết dặn dò Lâm Tịch học cùng sư phụ thật tốt, phải nghe sư phụ, nếu không đánh gãy chân của nàng vân vân. Lâm Tịch cất bước vào thùng gỗ đã chuẩn bị xong từ sớm, bên trong có rất nhiều dược liệu, có phổ biến cũng có mấy thứ tương đối quý giá, thậm chí còn có mấy loại nàng không biết. Đột nhiên Lâm Tịch đã hiểu vì sao lão đầu đi sớm về trễ không thấy bóng dáng mấy ngày nay. Lúc lão đầu bị thương, trên người chỉ có ba chiếc bình và tiền bạc, cũng không phát hiện có thứ khác. Ngâm thuốc tắm sau đó nắn bóp? Sẽ không bị đánh giống con cá nhỏ chứ? Ngâm thuốc tắm hương thơm ngào ngạt, cũng không biết lão đầu bỏ thứ gì vào bên trong, mùi hương đặc biệt dễ ngửi. Lâm Tịch mặc y phục luyện công đã chuẩn bị từ lâu, bi thương phát hiện lão đầu đang chờ nàng với một cây gậy gỗ, trời ạ, không muốn! Sau đó Lâm Tịch bắt đầu duỗi người ra dựa theo yêu cầu của lão đầu phối hợp công pháp hai mươi Đoạn Cẩm, cảm thấy có hơi giống yoga Ấn Độ. Lúc Lâm Tịch đang âm thầm may mắn vì không có đau đớn như lão đầu đã nói, thì thấy lão đầu cầm trong tay một cái ngân châm đi tới nói: "Đừng nhúc nhích! Giữ vững động tác này, tuyệt đối đừng cử động!" Sau đó, một cơn đau đớn từ bàn chân truyền đến, nàng nhịn không được hét thảm một tiếng!