Edit: Jess93 Từ đầu đến cuối Vương quả phụ dốc hết sức lực khen ngợi Lam Vĩnh Phú làm người rộng rãi ngay thẳng như thế nào, hay giúp đỡ người khác, tâm địa thiện lương, cũng không biết nữ nhi nhà nào đời trước tích đức có thể gả đến nhà hắn ta blabla, nguyên chủ đơn thuần ngốc nghếch mới cắm đầu nhảy vào. Nhiều năm về sau trong một lần say rượu Lam Vĩnh Phú lỡ lời nguyên chủ mới biết được, rất nhiều lưu manh bao gồm Lam Vĩnh Phú cũng có quan hệ không rõ ràng với Vương quả phụ, dĩ nhiên sẽ tiếp tế nhiều hoặc ít tài vật, mà Vương quả phụ cũng là dựa vào cái này mới có thể mang theo ba đứa bé sống thật dễ chịu cho dù không có nam nhân. Vương quả phụ làm người khôn khéo, cho nên chưa bao giờ lộ ra một chút dấu vết. "Lúc trước lão tử.. Hức.. đúng là.. Hức cho Vương quả phụ hai lượng bạc mới lấy thứ sao chổi như ngươi về trong nhà, ai.. Ai biết ngươi không thú vị như vậy, còn.. Còn không bằng Vương quả phụ hức.. Hiểu.. Hiểu phong tình.." Say rượu nói lời thật lòng, lúc này nguyên chủ mới hiểu được trước đây "Vô tình gặp gỡ" quả thật do người gây ra, đáng tiếc đã quá muộn! "Nương, người đừng tức giận, bởi vì Đại bá nương mà bị chọc tức như vậy không đáng." Lâm Tịch nhẹ giọng ở bên tai Lưu thị nói xong, đi tới bên người Vương quả phụ, trực tiếp nhìn chằm chằm nàng ta, dạo một vòng quanh nàng ta, yên lặng không nói lại dạo thêm một vòng, thấy ánh mắt đó trong lòng Vương quả phụ hoảng sợ, nàng ta ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy, chẳng qua ta chỉ nói sự thật mà thôi, nếu ngươi đã tự mình làm được, cũng đừng sợ người khác nói!" Nói xong dường như cảm thấy mình vô cùng có lực lượng, ngẩng đầu lên. Lâm Tịch nhìn chằm chằm Vương quả phụ, đột nhiên cười: "Thím nhà Vương gia, ngươi nói là ngươi tận mắt nhìn thấy ta dụ dỗ Lam Vĩnh Phú mấy ngày trước?" Vương quả phụ ổn định lại tâm thần, chẳng qua là một tiểu nha đầu, hiện tại nàng đã hết đường chối cãi, sợ cái gì? Nghĩ tới đây, Vương quả phụ như đinh đóng cột gật đầu: "Đúng vậy! Quả thật là ta tận mắt nhìn thấy." "Ngươi nhìn thấy là ngày nào?" Lâm Tịch lại hỏi. "Bốn ngày trước." "Ồ, ngày đó ta dụ dỗ hắn ta ở nơi nào?" Nét mặt Lâm Tịch vẫn tươi cười như hoa. "Trên đường đến sau núi." Những thứ này đã được nàng ta và Lam Vĩnh Phú chuẩn bị nói với nhau từ trước, cho nên Vương quả phụ đối đáp trôi chảy. Lâm Tịch không cho nàng ta thời gian suy nghĩ, lại hỏi: "Ngày đó ta mặc y phục gì? Lam Vĩnh Phú mặc y phục gì?" Vương quả phụ hơi suy tư một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nhị Nha, ta cũng không có trí nhớ tốt như vậy có thể nhớ tất cả mọi chuyện từ bốn ngày trước, ngươi hỏi cái này có hơi không được rồi, chỉ sợ cũng không thay đổi được gì." Thôn dân vây xem cũng đang nghĩ, ôi! Đứa bé này cũng thật sự là người ngu xuẩn, bị người ta bắt được điểm yếu, bây giờ sự thật đều ở đây, còn không mau mang người vào trong nhà tránh bị bêu xấu, chỉ toàn nói những lời không đau không ngứa cũng không thể giải quyết vấn đề gì? Lâm Tịch không chút hoang mang nói: "Nhưng mà bốn ngày trước ta tận mắt nhìn thấy ngươi và Lam Vĩnh Phú đi ra từ trong nhà các ngươi, ngươi còn nói ngươi đã sớm coi trọng hắn ta, nhất định phải mang theo ba đứa bé cùng hắn ta sống qua ngày, còn muốn hắn ta làm cha hài tử của ngươi mà!" Vương quả phụ bĩu môi, vẻ mặt khinh miệt: "Đứa nhỏ này đây là ngươi chó cùng rứt giậu* rồi? Nói hươu nói vượn vu oan cho ta như vậy cũng không có ích lợi gì." *Chó cùng rứt giậu: Tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy. "Không muốn! Ta không muốn!" Trong đám người một đứa bé thét lên chạy đến bên người Vương quả phụ lớn tiếng hỏi: "Nương, chuyện này là thật sao? Nương, ta không muốn hắn làm cha ta, không muốn!" Nói chuyện, là nhi tử nhỏ nhất của Vương quả phụ, năm nay mới có năm tuổi. Vương quả phụ nuốt lại những lời chuẩn bị mắng Lâm Tịch, vội vàng dịu dàng an ủi nhi tử của mình: "Không có, Tiểu Lỗi yên tâm, nương làm sao có thể để ý loại người như hắn ta chứ!" "Đúng vậy nha!" Giọng nói chậm rãi ung dung của Lâm Tịch vang lên: "Thím nhà Vương gia, ngươi hơn ba mươi tuổi, hoa tàn ít bướm, trượng phu đã chết, còn mang theo ba đứa bé, ngay cả người có đức hạnh như ngươi cũng chướng mắt hắn ta, ta phải thiếu thông minh đến mức nào mới coi trọng hắn ta?" "Các gia gia nãi nãi, thúc thúc đại gia, bác gái thím của Nam Bình Ao!" Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn người xung quanh, lại dùng ngón tay chỉ sắc mặt dần dần khó coi của Lam Vĩnh Phú: "Người này, chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm, ăn uống cá cược chơi gái, hãm hại lừa gạt, cả người không có một chút đồ vật gì, ngay cả người có điều kiện như thím nhà Vương gia cũng sẽ không coi hắn ta làm người được chọn là phu quân, đầu ta cũng không có bị lừa đá, ta sẽ muốn hắn ta?" Đầu tiên là hạ thấp Vương quả phụ không còn gì cả, sau đó lại nhấn mạnh ngay cả người không còn gì khác như Vương quả phụ cũng chướng mắt nam nhân này, làm sao nàng lại có thể để ý! Sắc mặt Vương quả phụ đỏ cam vàng lục lam chàm tím, trong lòng thầm mắng Vũ Đồng này xảo trá, nàng nói nhăng nói cuội khiến mình giảm bớt cảnh giác, sau đó nửa thật nửa giả nói ra lời như vậy, dĩ nhiên nàng ta sẽ không mắc lừa, đáng tiếc mục đích của nàng cũng không phải mình, mà là nhi tử mới năm tuổi nàng ta để lại trong đám người! Đương nhiên Vũ Đồng không thể lừa Vương quả phụ, nhưng nếu như là lừa một đứa bé năm tuổi nói ra thì sao? Trái tim Vương quả phụ dần dần lạnh như băng, vẫn cố gắng cứu vãn: "Vậy cũng không giống nhau! Là do tuổi tác của thím lớn, tâm trí thành thục, dĩ nhiên biết lấy hay bỏ, nhưng mà tuổi của ngươi đang lúc trong lòng tràn đầy ảo tưởng về thiếu niên lang quân, ánh mắt nhìn người tất nhiên khác biệt, chưa biết chừng cũng thích Lam Vĩnh Phú đấy!" Đến lúc này, Vương quả phụ vẫn còn đàng hoàng chững chạc ăn nói bậy bạ, nếu nàng ta không phải là nữ tử, Vũ cha đã đi lên đánh nàng ta. Chẳng qua đến lúc này nỗi lòng lo lắng của người Vũ gia cũng đã buông xuống, chắc chắn Nhị Nha sẽ không bị thiệt thòi, Vũ Lai Bảo không biết nghe được tin tức vội vàng trở về từ lúc nào cũng thở phào nhẹ nhõm. Lâm Tịch không trả lời Vương quả phụ, lại ngồi xổm ở trước mặt tiểu nhi tử của nàng ta, thản nhiên cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lỗi, tại sao không muốn hắn ta làm cha ngươi vậy, người này không phải đối với ngươi rất tốt sao? Còn thường xuyên mua đồ ăn ngon cho ngươi." Thân thể Vương quả phụ run lên, vẻ mặt hiện lên hoảng sợ, không thể nào, không có khả năng! Tại sao nàng có thể biết? Chuyện này mình vẫn luôn làm rất bí mật mà! Chỉ nghe giọng nói còn mang hơi sữa của Tiểu Lỗi: "Hắn ta không phải là người tốt, tới nhà của ta liền ôm nương ta, còn không cho nương ôm ta, mỗi lần cũng đuổi Tiểu Lỗi đi ra sân.." "Ồ! Vậy hắn ta quả thật không phải là người tốt!" Hai mắt Lâm Tịch lóe u quang, nhìn chằm chằm Vương quả phụ không hề chớp mắt, trào phúng cười một tiếng: "Thím nhà Vương gia, ngươi vì hai lượng bạc Lam Vĩnh Phú cho ngươi, thật đúng là dốc sức nha! Nhưng mà ngươi đừng quên, lòng người Nam Bình Ao chúng ta lương thiện, thương tiếc các ngươi cô nhi quả mẫu, lão Thôn trưởng lại là người có lòng dạ Bồ Tát, hàng năm chẳng những không thu tiền ruộng đất nhà các ngươi, còn phụ cấp nhà các ngươi một lượng bạc, đó là phần của tất cả mọi người, trong đó bao gồm Vũ gia chúng ta. Ngươi ở Nam Bình Ao, cầm bạc của Nam Bình Ao chúng ta, bây giờ lại giúp đỡ người bên ngoài hãm hại thôn dân Nam Bình Ao, không biết chúng ta có thù oán gì với ngươi? Ngươi sờ lương tâm của mình chẳng lẽ sẽ không đau sao?" Vương quả phụ: Nói rất hay rất có đạo lý, ta lại không phản bác được. Những lời này nói một cách sảng khoái, Vũ Lai Bảo lặng lẽ giơ ngón tay cái lên đối với Lâm Tịch, đây là kéo giá trị cừu hận của cả thôn đấy, cao! Thật sự là cao! Rốt cuộc Vương quả phụ cúi thấp đầu xuống, lúng ta lúng túng không nói gì. Việc đã đến nước này, tất cả mọi chuyện đã rõ ràng. Người Nam Bình Ao có ngu đi nữa cũng đã hiểu, là Vương quả phụ thu bạc của Lam Vĩnh Phú để hãm hại Nhị Nha Vũ gia. Chuyện này còn không phải là tin tức bùng nổ nhất, tin tức khiến tất cả cả thôn dân Nam Bình Ao phấn chấn giống như tiêm máu gà là từ trước đến nay luôn giữ gìn trinh tiết Vương quả phụ, mỗi năm cầm một lượng bạc cứu tế từ trong thôn, vậy mà cùng Lam Vĩnh Phú.. Chuyện kế tiếp Lâm Tịch cũng không tham dự nữa, biết không thể cứu vãn Lam Vĩnh Phú dựa theo những lời đã nói trước đó làm trò trước mặt tất cả thôn dân dập đầu bồi tội với người Vũ gia, còn thề độc: Đời này không được bước vào Nam Bình Ao một bước, làm trái lời thề, trời đánh ngũ lôi, sau khi chết rơi vào mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không luân hồi!