Editor: Thiên Lam ———— Cô hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân này lại như chó điên thấy người liền cắn, lúc này mới rõ ràng vì sao La Mạn luôn thích giả bộ đoan trang thục nữ cũng phải quạu! Cái con người này đúng là thiếu đánh! Ngực to não nhỏ không sai chút nào, nếu không phải Tô Cẩm không tiện vận động, lại còn đứng giữa thanh thiên bạch nhật, cô đã sớm đi lên choả cho cô ta một trận! "Uy! Cô nói cái gì! Lặp lại lần nữa!" Bạch Chỉ Nhu mãi mới kịp phản ứng, vội quay ra muốn đuổi kịp, kết quả bởi vì xoay người quá nhanh, lại còn đi giày cao gót, tự mình làm trẹo chân! Cô ta đau đến hút không khí, mồ hôi ướt đẫm, vậy mà cũng không có người chú ý tới! Nghiệp quật...tự làm tự chịu! —— Rời khỏi đoàn phim, đứng trên đường phố náo nhiệt phồn hoa, rõ ràng chung quanh người người đều bận rộn hối hả, vậy mà Tô Cẩm lại có cảm giác cô tịch trước dây chưa từng có...... Nguyên chủ tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, cha lại tái hôn, mẹ kế cũng không tốt, từ lúc học tiểu học đã rời khỏi nhà ở trong ký túc xá của trường, mãi cho đến khi lên đại học, phòng kí túc vẫn là chỗ dừng chân của cô ấy. Mười mấy năm qua, chỉ có ngày giỗ của mẹ và ngày Tết mới về nhà, cho đến một lần cha quên ngày giỗ của mẹ, chỉ có nguyên chủ một thân một mình quỳ trước ngôi mộ cả ngày. Còn có mỗi lần ăn Tết, nhìn thấy người một nhà bọn họ vui vẻ đoàn viên mà cô ấy chỉ là một thứ thừa thãi. Từ đó, Tô Cẩm đã không còn quá mong đợi về cái gia đình kia, cha cũng chỉ liên hệ một tháng một lần để gửi tiền sinh hoạt. Đại học còn chưa tốt nghiệp, cô đã có thể tự tìm việc cho mình, tham gia đủ các hoạt động lớn lớn bé bé, mãi cho đến hiện tại, ba năm trôi qua, cô đã sớm không cần tới sinh hoạt phí của cha gửi, đã có thể tự nuôi sống chính mình, còn tích góp được không ít tiền tiết kiệm! Nếu không bước vào giới giải trí, nguyên chủ hoàn toàn có thể dựa vào tiền tiết kiệm làm vốn mở cửa hàng, kể cả không làm việc gì cũng có thể sống thoải mái nửa đời còn lại. Chỉ là... mong muốn của nguyên chủ là bắt lấy vòng nguyệt quế ảnh hậu, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ này gánh thì nặng mà đường thì xa! Đặc biệt là bây giờ, bên cạnh không có một người bạn có thể đưa than ngày tuyết, ai mà chẳng lương cầm trạch mộc mà tê (1), hoạ vô đơn chí (2) nhưng thật ra không ít! Đứng hồi lâu, Tô Cẩm mới xác định được muốn đi đâu, hiện tại cô bị hắc cũng không quá khủng bố, nếu muốn tạm thời ở ẩn, vậy thì không thể nào chỉ ở yên trong nhà được. Dù sao thế giới lớn như vậy, cô cũng chưa từng có cơ hội xem qua, chi bằng tự mình trải nghiệm! Suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định đi du lịch! Nói làm liền làm, Tô Cẩm vội vàng hoàn hồn gọi xe, ở trên xe tìm bản đồ thế giới, xác định nơi đầu tiên muốn đi. Sau đó về nhà tìm đủ các loại giấy chứng nhận, thẻ ngân hàng, tiền mặt, chìa khóa...... Lần trước lấy visa New Zealand còn có nửa năm mới hết hạn, Tô Cẩm quyết định điểm đến thứ nhất chính là New Zealand! Ngay lập tức cô sắp xếp hành lí đầy đủ rồi đến sân bay mua vé, chờ đợi máy bay cất cánh. Cuối cùng sau mười mấy tiếng, rốt cuộc đã tới New Zealand, hít thở bầu không khí mới mẻ, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, Tô Cẩm lại không cảm thấy một tia bài xích nào. Ngược lại nhìn những gương mặt mỉm cười xa lại xung quanh, cô bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, nơi này không có bất cứ ánh mắt khác thường nào, không có người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, càng không có những âm thanh không tốt. Tâm trạng của cô vì vậy mà thả lỏng không ít! Tìm một khách sạn dừng chân, Tô Cẩm nhanh chóng ngủ một giấc, tự thưởng cho mình một kì nghỉ dài hạn! Ngủ một giấc dậy sắc trời cũng đã muộn, Tô Cẩm vẫn là trước sau như một cầm lấy di động xem tin tức bát quái, đây là thói quen của nguyên chủ từ khi bước vào giới giải trí. ——- 6/4/2020 (1) lương cầm trạch mộc mà tê: Chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ / nguồn: Tàng Thư Viện / (2) hoạ vô đơn chí: xui xẻo liên tục, đến một cách bất ngờ ———— Bật mode chăm chỉ mỗi ngày up một chương từ hôm nay nha:3