Editor: Thiên Lam - --- "Ta cứ ngỡ rằng vấn đề nằm ở ta, sau đó mới biết được trong phủ có tồn tại một người là ngươi, nói thật, ta rất đố kỵ, cũng rất hâm mộ, thậm chí là còn hận ngươi, ta còn từng nghĩ rằng, nếu như không có người, ta có thể sẽ trở thành người đặc biệt trong lòng Cận Bùi hắn được hay không, trong lòng có ý niệm như vậy, nhưng còn chưa kịp thực thi, đã bị ngươi khéo léo, không lưu tình chút nào đánh nát!" "Giấc mộng của ta khi đó mới thật sự vỡ nát, nghĩ lại những lúc si tâm vọng tưởng, ta mới biết được chính mình ngu xuẩn tới cỡ nào, cũng may mắn vì mình chưa làm ra chuyện xấu gì, trước kia ở nhà mẹ đẻ, ta đã nhìn quen mấy nữ nhân vì tranh giành tình cảm mà làm ra bao nhiêu chuyện dơ bẩn, ngày ngày vẫn bày ra bộ mặt giả tạo đoan trang, quý phái." "Hiện tại nghĩ lại liền cảm thấy đáng sợ, ta sao lại có thể có ý nghĩ trở nên giống đám người dơ bẩn đó? Huống chi muội muội là người ôn nhu, rộng lòng bao dung, ta đã từng phải suy nghĩa rất nhiều, nhưng nhờ có thời gian đó, ta bây giờ không phải tốt hơn rất nhiều sao?" Hứa Tâm hỏi, Tô Cẩm cười, không sai, quả thật rất tốt! Hai người nhìn nhau cười, sâu thẳm trong ngươi ngươi có nét gì đó giống nhau, tri kỷ khó cầu, giữa dòng đời xô bồ có thể may mắn gặp nhau, chính là duyên phận. ........................ Một năm trôi qua, đã đến lúc Cận Cẩn chọn đồ vật đoán tương lai (1), một năm này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lão phu nhân đã đi rồi, vào thời điểm mùa thu năm trước, trước khi bà rời xa nhân thế, đã lập Cẩn Ca Nhi làm đích trưởng tử. Hứa Tâm mang thai, phát hiện hỉ mạch không lâu sau ngày lão phu nhân tạ thế. Bây giờ, nàng đã ôm cái bụng to còn tới phòng Tô Cẩm hàn huyên. Cẩn Ca Nhi trong buổi lễ đã chọn văn phòng tứ bảo (2), Cận Bùi cũng rất vừa lòng với lựa chọn của nó. Cẩn Ca Nhi đã một tuổi, là thời điểm bắt đầu tập nói bi bô, còn không nói được hoàn chỉnh, nhưng cũng đã phát ra được những âm tiết đơn giản. Ngày qua ngày trôi qua có chút giống rồi lại không giống trước kia, may mà trong phủ không nổi lên sóng to gió lớn gì, Cận Bùi cũng không nạp thiếp. Tiết thu phân buông xuống, Hứa Tâm cũng phải nghênh đón ngày sinh tới, sắc trời trầm trầm, mưa tầm mưa tã, mọi người đứng đợi ở hành lang, mưa to theo chiều gió cũng hắt vào dưới mái hiên. Trong nháy mắt trên người đã bị ướt nhẹp, gió thổi qua lạnh căm căm, mà Hứa Tâm đang trong tình thế khó khăn hơn Tô Cẩm lần trước rất nhiều, bà đỡ nói khó sinh là khẳng định, hơn nữa tuyệt đối chỉ có thể giữ một trong hai người! Nhưng Hứa Tâm lại không để cho người ra ngoài thông báo, tự mình quyết định giữ lại đứa bé, mấy canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, bà đỡ sắc mặt ngưng trọng ôm hài tử ra ngoài, bảo Cận Bùi đi vào. Cận Bùi đại khái đã đoán được sự việc, Tô Cẩm cũng vậy. Nàng không biết Hứa Tâm và Cận Bùi đã nói cái gì, sau khi Cận Bùi ra khỏi phòng, sắc mặt rất là bình tĩnh, bảo Tô Cẩm đi vào. Nhìn trên giường còn vương chút máu, Hứa Tâm nằm đó, hơi thở thoi thóp suy yếu, nước mắt nóng hổi trong nháy mắt chảy xuống! "Ngươi sao lại ngốc như vậy?" Tô Cẩm ngồi xuống bên cạnh người nàng, nắm tay nàng, lẩm bẩm nói. "Bà đỡ nói, cho dù giữ lại mạng của ta, về sau sẽ không thể nào mang thai được nữa, còn không bằng giữ lại đứa trẻ, dù sao nó cũng là huyết nhục của ta, ta sao có thể nhẫn tâm bỏ được...... Không muốn các ngươi khó xử, ta liền tự mình quyết định... Muội muội chớ trách ta." Hứa Tâm vẫn mỉm cười nói. "Ta không trách, ta không trách!" Tô Cẩm cũng không biết nói cái gì, miệng lặp đi lặp lại mấy chữ này. "Hài tử ta liền giao cho ngươi, là một tiểu nữ hài, ta có thể giống ngươi lấy tên gần âm với tên ta được không? Gọi là tĩnh đi...... An an tĩnh tĩnh cũng khá tốt." - ---- #11/8/2019 (1) Ở Trung Quốc có một phong tục truyền thống, khi trẻ đầy năm sẽ làm lễ "Chọn đồ vật đoán tương lai" hay còn gọi là lễ thôi nôi. Họ sẽ đặt trước mặt đứa trẻ những đồ vật như: bút, mực, sách, tiền,... để cho đứa trẻ chọn, sau đó dự đoán tương lai của chúng. (2)Văn phòng tứ bảo: là bốn vật dụng gắn bó mật thiết với những ai làm việc liên quan đến chữ thư pháp, vẽ hình... nó không chỉ giúp người viết thể hiện những nét chữ điêu luyện mà còn nói lên tâm tư, tình cảm của người viết thông qua nét chữ. Văn phòng tứ bảo bao gồm: bút, nghiên, giấy và mực