【 Tầm Mịch, Tầm Tầm Mịch Mịch, tất cả chỉ vì ở chỗ này gặp được anh —— Tầm Mịch 】
—————
(Tầm tầm, mịch mịch: Tìm tìm kiếm kiếm)
‘Ký chủ đại nhân, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, không chết bất đắt dĩ, thì đều có thể sống đến lúc tự nhiên chết đi’
(Chủ tuyến: nhánh chính)
‘Chỉ cần ngài nguyện ý, Bảo Bảo sẽ gia hạn quyền lợi cho ký chủ ’
Bảo Bảo không phát hiện cảm xúc của ký chủ nhà nó có chút suy sút, chỉ cảm thấy ký chủ đại nhân thật nhà mình là vô địch. Chỉ mới vào vi diện thì đã chủ tước đoạt một phần ba quang hoàn của nữ chính.
Vậy, có phải nếu gặp lại lần thứ hai, thì nữ chính có thể game over rồi phải không?
Nghĩ đến khí vận chảy cuồn cuộn không ngừng kia, nước miếng đã chảy ra ròng ròng.
Minh quả nhiên thật là cơ trí, làm cái nấp cống đó biến mất là lựa chọn vô cùng chính xác, tặng cho mình ba trăm hai mươi điểm thưởng.
Tầm Mịch thu hồi cảm xúc trong lòng, lật xem nguyên tác, bắt đầu nghĩ đến những lời mà Bảo Bảo theo vừa mới nói.
Nếu Đàm Tử Hi thật sự quyết định vẫn luôn che chở cô, thật lòng yêu cô, vậy cô cũng có thể tặng cho hắn cả cuộc đời của cô.
Không thể nói, Tầm Mịch đối với thứ gọi là ‘tình yêu’ vẫn còn quá bình tĩnh, có lẽ trường thành ở cô nhi viện, thấy quá nhiều chuyện nên tâm của cô cũng chết dần.
Những gia đình đã từng nhận nuôi bọn họ, sau lại tìm các loại lý do đuổi về viện. Làm cô nhận ra, khi người ta thấy hạnh phúc, thì không nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Cho người ta hy vọng, sau đó lại gây ra tuyệt vọng, cũng bất quá trong một cái nháy mắt.
Nhưng mà …:
‘ Bảo Bảo ngươi nói rõ cho ta, tại sao ngươi lại biết trong lòng ta suy nghĩ cái gì? Hửm ~’
Âm cuối kéo dài, chứng tỏ đang tức giận.
Tầm Mịch nheo đôi mắt hoa đào lại, nhìn rất nguy hiểm, giống như là đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, cô có thể lập tức giương móng vuốt cào chết người.
Bảo Bảo đang đắm chìm ở trong ảo tưởng xinh đẹp, hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của ký chủ nhà mình đang cực kỳ dao động.
Rất là vui sướng đáp:
‘ Bởi vì Bảo Bảo cùng ký chủ đại nhân là nhất thể’
(Nhất thể: cùng một cơ thể)
‘ Cho nên, bổn Bảo Bảo đều biết ký chủ đại nhân đang suy nghĩ cái gì hết á, nhầm thỏa mãn tất cả những nhu cầu của ký chủ đại nhân’
Nó phảng phất đã thấy được tương lai tốt đẹp đang hướng mình vẫy vẫy tay, toàn bộ lông trên người nó đều bay bay, vui vẻ phấp phới.
Cái trán của Tầm Mịch hiện lên gân xanh, quyết đoán mở miệng nói:
‘ Ngừng đọc suy nghĩ ’
Cô vốn không ôm hy vọng gì đối với cục lông biết nói này, tự mình nhanh chóng đem sổ tay hệ thống xem một lần.
Bảo Bảo vốn còn đang bay bay vì vui sướng, lập tức bởi vì câu nói cùa Tầm Mịch mà ngã lộn nhào rơi xuống trên mặt đất.
Tầm Mịch không chút thương hại, cất tiếng cười to, duỗi tay vuốt, nhéo đám lông mượt như nhung kia, cười híp mắt.
‘ Hu hu hu ~~~ Ký chủ đại nhân khi dễ người ta ’
‘ Ngươi là người sao? ’
Tầm Mịch tức giận trả lời, thuận tay đem trái bóng đầy lông ném lên trên giường.
Đứng dậy đi đến phòng tắm, cô còn chưa có ăn cơm chiều đâu. Ngày mai cũng còn có chuyện cần giải quyết nữa, yêu cầu bồi dưỡng đủ tinh thần.
Còn quả cầu lông kia, cứ mặc kệ nó chơi đùa thỏa thích đi.
Bị vứt bỏ một cách vô tình, Bảo Bảo ngồi xổm trên giường, lăn qua lăn lại khóc lóc kể lể, trông rất đáng thương.
☆☆☆
Tầm Mịch nhìn lên tòa nhà cao tầng ở trước mắt mình, tòa nhà được xây dưng theo kiến trúc hình chữ U, hai bên cao thẳng lên tận trời.
Màu bạc đầy phong cách thương nhân, nhìn rất có phong cách riêng.
Nhà họ Cầm có thể đứng vững trong ba gia tộc lớn nhất ở Đế Đô, quả nhiên là có thực lực hơn người.
Nhưng mà, những thứ nên thuộc về cô, một cái cô đều sẽ không bỏ qua.
Tầm Mịch mặc một bộ đồ màu đỏ, đứng ở trước cổng lớn, khóe môi giương lên đầy mê hoặc, mỉm cười.
Kính mát ngăn trở nửa khuôn mặt, làm người ta nhìn không rõ biểu tình của cô.
Đi theo phía sau là một người mang hơi thở rất đàn ông, nhìn chừng ba mươi tuổi, mặt chữ điền, nhìn rất kiên cường chính trực.
“Đại tiểu thư, có cái gì không đúng sao?”
Bạch Bình thấy vị đại tiểu thư này rất kỳ quái, vì cái gì muốn đứng ở chỗ này nhìn vào bên trong.
Tối hôm qua, lúc nhận được điện thoại của vị đại tiểu thư này, hắn còn rất kinh ngạc, tại sao lại đột nhiên gọi hắn.
Kết quả, không đợi hắn suy nghĩ xong, vị đại nhân trong truyền thuyết kia cư nhiên cũng gọi điện cho hắn, làm hắn nháy mắt cảm thấy kinh sợ khủng hoảng.
Trong lời nói của đối phương ngoài ý tứ muốn hắn phải tôn trọng vị này đại tiểu thư này còn phải phục tùng mệnh lệnh, không được chống đối.
Cho dù trước đó, trong lòng hắn có ấn tượng vô cùng xấu về hắc lịch sử của vị đại tiểu thư ấn tượng này.
Chỉ là hiện tại sao? Thật đúng là một chút cũng không dám khinh thường.
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ: ‘Thật đáng tiếc! Một tòa kiến trúc nguy nga như vậy, sợ là sẽ trở thành cột mốc trong lịch sử rồi, ha”
Khẽ cười một tiếng, Tầm Mịch cất bước đi vào.
Bạch Bình toát ra mồ hôi lạnh, ý của đại tiểu thư … chính là điều mà hắn đang suy nghĩ sao?
Riêng cái cột mốc lịch sử, hắn nhất định sẽ ra tiếng phụ họa hai câu, chỉ là bỏ hai từ lịch sử phía sau là Ok, hắn đang chìm trong suy nghĩ, nhìn lên thì không thấy người đâu.
Nhanh chóng đuổi theo bóng dáng màu đỏ phía trước, mặc kệ ra sao, những chuyện này đều không có quan hệ với mình, hắn chỉ cần làm tốt chuyện hôm nay là được.
Cố gắng giữ bình tĩnh, không ở miên man suy nghĩ.
Khải Văn đã đến đại sảnh của Cầm thị được một lúc, nhưng sắc mặt lại đen đến không thể đen hơn.
Sáng sớm chưa tới 6 giờ đã bị người khác nắm đầu dậy, cho dù là ai thì cũng sẽ nổi điên.
Rõ ràng người ta hẹn 10 giờ, 10 giờ, không phải 6 giờ.
Dù cho một ở phía đông, một ở phía tây, cũng sẽ không đi sớm đến như thế.
Huống chi từ nhà hắn gia đến Cầm thị còn chư đến nửa tiếng, tại sao lại nắm đầu hắn dậy sớm như vậy, muốn mạng người à.
Thật là, cho dù Boss có yêu con gái nhà người ta đến chết đi sống lại, hay muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì cũng không cần phải đem bọn họ ngược đến như thế, bọn họ thật là đáng thương.
Trong lòng mắng Boss nhà mình thì nhìn thất phu nhân tương lai đang bước chậm rãi đến, tinh thần trong nháy mắt đều thanh tỉnh.
Tươi cười đi lên tiếp đón, cùng lúc nghe cô nói với người phía sau, trên mặt biểu tình biến hóa trong một giây ngắn ngủi, đột nhiên bật ra lời nói, nói tiếp theo lời của cô:
“Đồ vật không thể dùng, thì phải bị bỏ đi, cho dù có tốt đến đâu”
Tầm Mịch cười gật đầu:
“Cho nên, chúng ta vẫn nên thuận theo trào lưu”
Hai người liếc nhau, dường như vừa nhận ra tri kỷ, rõ ràng đây là lần thứ hai gặp mặt, lại như là bạn tốt rất quen thuộc.
“Phu... Khụ khụ, Cầm tiểu thư, Boss lo lắng ngài đối phó không lại mấy lão già kia nên cố ý để cho ta tới. Có bất kỳ yêu cầu nào, xin mời ngài không cần khách khí. Còn nữa, bọn họ đã vào phòng hợp đang đợi ngài vào”
Đậu má, thiếu chút nữa trực tiếp buột miệng phun ra hai từ ‘ phu nhân ’. Nếu làm Cầm đại tiểu thư có phản cảm với Boss thì mình chết chắc.
Tuy rằng ngày hôm qua Boss đại ma vương đem cảm giác trong lòng phân tích cho mình nghe xong, muốn mình phấn tích, sau khi phân tích xong.
Boss đã biết, bản thân mình đã yêu thảm Cầm đại tiểu thư.Trong lòng chợt bừng tỉnh, bắt đầu yên lặng giúp người ta, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng muốn chết, có thể đông chết người.
Nhưng, khi nghe hắn xưng hô Cầm đại tiểu thư thành ‘ phu nhân ‘ thì sắc mặt sẽ biến thành dịu dàng ngay.
Khải Văn biết, nếu khiến Cầm đại tiểu thư khó chịu, trong một giây Boss sẽ hóa thân thành một con rồng phun lửa.
Hu hu hu ~~~~ mình thật là thư ký tuyệt vời nhất trên quả đất này.
Tầm Mịch cười như không cười nhìn Khải Văn, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.
Đừng tưởng rằng cô vừa rồi không có nghe được cái từ chưa kịp nói xong kia.
Kêu mình là phu nhân? Xem ra Đàm Tử Hi đối với mình có tình cảm là thật sự rồi.
“Giúp ta hỏi anh Tử Hi một chút, nếu giữa trưa có thời gian, cùng nhau đi ăn món Thái đi”
Trong cốt truyện có nói qua, nam chính rất thích ẩm thực Thái. Hình như là lúc còn ở bộ đội, đi sang Thái Lan huấn luyện một thời gian, nên đã từ từ bắt đầu yêu thích đối với thức ăn bên đó.
Khải Văn tươi cười thật lòng, trả lời cô:
“Boss nhất định sẽ rất thích”
Truyện khác cùng thể loại
90 chương